Khánh Dư Niên

Ngũ Trúc số một


trước sau

Ngũ Trúc là một người rất kỳ quái, rất thần bí. Trong mắt Phạm Nhàn, Ngũ Trúc thúc có cuộc sống rất thê lương, sau ba mươi năm cuộc đời, bên người cũng không có bạn, ngoại trừ mình ra, một người nói chuyện cũng không có. Thậm chí cư dân ở cảng Đạm Châu này cho tới bây giờ đều cho rằng Ngũ Trúc không chỉ là một người mù mà còn là một người câm điếc.

Trên mắt hắn vĩnh viễn đeo miếng vải đen, Phạm Nhàn nghĩ, dưới lớp vải đen này nhất định là một thương tật rất kinh khủng, cho nên mới không muốn để người khác thấy.

Phí Giới lão sư từng gọi hắn là Ngũ đại nhân, rất rõ ràng Ngũ Trúc này trước đây đã trải qua quan trường ở kinh đô, nhưng tác phong hành sự của hắn hoàn toàn không có một chút khí chất của ‘quan’ nào cả. Thậm chí ngay cả mùi vị của trần thế cũng rất là nhỏ, nhìn qua có chút giống như tiên nhân không ăn thức ăn của nhân gian vậy.

Nghĩ như vậy, Phạm Nhàn vô ý thức quay lại nhìn hắn. Ngũ Trúc vừa hỏi xong câu vừa rồi lại chìm vào trong trầm mặc, lạnh lùng ‘nhìn’ hoàng hôn ngoài khơi xa, ánh sáng màu hồng bao phủ trên người hắn, chiếu vào miếng vải đen trên mắt hắn, phản xạ ra một loại sắc màu giống như lửa đỏ vậy.

Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng cực kỳ kinh khủng, tự hỏi mình một hồi, thì thào hỏi:

- Thúc, người vừa nhìn thấy cảnh tượng tiên sơn thì đờ người ra, người không phải là từ trên trời xuống chứ?

Hắn hiện giờ có thể tiếp thu cái loại gọi là nội công này, thậm chí cũng mơ hồ tin tưởng ông trời có mắt, nên mình mới có tao ngộ như thế này. Nhưng nếu như nói người bạn đồng hành cạnh mình vài chục năm thế này đột nhiên biến thân trở thành một tiên nhân trên chín tầng mây, vẫn có chút làm cho hắn không chịu nổi --- xuyên việt qua tiên hiệp, chỉ sợ làm cho hắn kinh hãi mà ngã vật xuống đất.

Ngũ Trúc lắc đầu, nhàn nhạt nói rằng:

- Ta chỉ là nhớ lại nơi mà tiểu thư đã đi ra trước đây.

- Người xác nhận người không phải tiên nhân, mẹ ta cũng không phải là tiên nữ?

- Thế giới này có thần tiên sao?

- Không phải là có Thần Miếu sao?

- Ai nói ở Thần Miếu chính là thần tiên?

- Thúc, người có đúng là không nhớ gì hay không?

- Không, ta chỉ là quên mất một chút chuyện, một vài chuyện không quan trọng.



Ngũ Trúc đứng lên, hướng về phía biển nhẹ nhàng gật đầu một cái, dường như là cáo biệt một nơi nào đó, sau đó nhẹ giọng nói rằng:

- Chúng ta trở về đi, có một số việc có thể nói cho ngươi rồi.

Phạm Nhàn mỉm cười, biết đối phương cũng không quên được hứa hẹn ngày xưa, chỉ cần mình đủ mười sáu tuổi, sẽ nói cho mình một chút sự tình liên quan tới mẫu thân.

Đi tới bên cạnh vách núi, hắn hít một hơi, chân khí trong cơ thể bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, cả người bám lên trên vách núi, chân khí dọc theo kinh mạch vận hành tới lòng bàn tay. Bị buộc xuất chưởng ở một cự ly gần, trong phút chốc chưởng ra ngoài lại thu vào trong cơ thể, ngay tại bàn tay lúc đó, cực kỳ xảo diệu là chỗ mặt vách đá tiếp xúc với chân khí lõm xuống một chút --- bởi vì chân khí vô hình, cho nên có thể hình thành một loại phong kín rất hoàn mỹ tại biên giới bàn tay tiếp xúc với mặt đá.

Bàn tay vững vàng bám chắc vào tảng đá trơn tuột, bằng vào lực hấp thụ chân không, làm cho cả người hắn đều cố định. Sau đó chuyển rời chân khí, một tay sẽ rời khỏi nham thạch, cứ như vậy, Phạm Nhàn nhìn như rất nhẹ nhàng mà bò xuống vách núi.

Nhìn giống như một con nhện vậy.

Người tu luyện võ đạo đều giống nhau, bất luận chân khí trong cơ thể hắn dồi dào như thế này, cũng không làm được điểm này. Mà Phạm Nhàn có thể làm được, toàn bộ dựa vào phương pháp tu luyện cùng cấu tạo thân thể của hắn khác với người thường, còn có phương thức tư duy của hắn cũng khác nữa.

Trong thế giới này, toàn bộ cường giả võ đạo sẽ chỉ ở hai chữ “Thực” và “Thế”, trong đó từ Thực, tự nhiên là nói chân khí trong cơ thể dồi dào, mà từ Thế là từ để hình dung cho lĩnh ngộ, có chút giống với cảnh giới. Mà loại pháp thuật tự nhiên từ trước tới nay các cương giả chân chính luôn không để vào mắt.

Ngũ Trúc coi cái mà họ gọi là Thực,
Thế … kỳ thực cũng là số lượng chân khí cùng với trình độ khống chế chân khí mà thôi, hôm nay Phạm Nhàn được hắn dạy mười năm, đại khái hắn từ ba cấp lên tới bảy cấp chỉ mất một nửa thời gian tu luyện, trên cơ bản bốn năm qua không có gì tiến bộ.

Cường giả võ đạo đều có thể khống chế chân khí trong cơ thể theo bản năng, coi như đó là vũ khí duy nhất, giống như nước, dùng để công kích đối phương, một khi xuất ra ngoài, căn bản sẽ không nghĩ tới thu hồi lại. Một khi đại chiến, chân khí hầu như không còn, muốn hồi lại chân khí phải minh tưởng để khôi phục.

Cũng khó trách mọi người trong thiên hạ đều có tư tưởng như vậy, dù sao chân khí một khi rời khỏi thân thể, muốn thu hồi lại, căn bản là rất khó khăn.

Nhưng Phạm Nhàn lại khác, chân khí trong cơ thể hắn tuần hoàn có chút không giống với người bình thường, quán nhập vào tuyết sơn ở sau lưng, chẳng khác nào nói nơi ấy là một cửa khẩu, cùng với thiên địa ngoại giới cấu thành tuần hoàn, cho nên hắn đối với chân khí cảm ứng muốn nhạy cảm hơn nhiều.

Đồng thời …Phạm Nhàn rất rảnh rỗi, đồng thời cũng rất keo kiệt…Cho nên mới không ngừng tìm cách bức chân khí ra khỏi cơ thể rồi sau đó lại thu hồi lại.

Hắn khổ cực thí nghiệm ba năm, hiện tại hắn khả dĩ có thể thu hồi chân khí khi đã rời khỏi lòng bàn tay trong cự ly chừng một phần mười tấc.

Cự ly gần như vậy, căn bản là không thể công kích tới thân thể địch nhân, cho nên Phạm Nhàn có chút bi ai mà thừa nhận, ba năm qua trên cơ bản là đã phí công vô ích.

Nhưng nếu học xong một chút tiểu hoa chiêu nho nhỏ, dù sao cũng có chút công dụng như mong muốn, mỗi lần cách ba ngày lại phải bò vách núi cạnh biển, hắn nghĩ rất khổ cực, cho nên suy nghĩ khẽ động, liền sử dụng chiêu chân khí hồi lưu này để bò lên trên vách núi.

Có thể Phạm Nhàn ưu tú hơn người địa phương ở chỗ này, tư duy của hắn không có cực hạn, không có khái niệm cái gì tới trước là chủ đạo, tất cả đối với hắn đều là mới mẻ, tất cả đối với hắn đều là có khả năng làm được.

Phạm Nhàn giống như cá trườn xuống sườn núi, ngẩng đầu nhìn lại, Ngũ Trúc đã biến thành một điểm đen nhỏ đứng ở sát vách núi, hắn cũng không nóng ruột, mỉm cười nhìn lên trên, hắn luôn rất thích nhìn Ngũ Trúc xuống núi.

Ngũ Trúc đi từng bước một về phía trước, dường như đối với hắn phía trước chỉ là một mảnh đất bằng phẳng.

Bước chân lơ lửng giữa bầu trời, thân ảnh hắn bắt đầu nhẹ nhàng hạ xuống, chỉ cứ cách trên dưới ba trượng hắn lại tùy ý vươn bàn tay ra một cái, điểm nhẹ nhàng một chút vào vách đá, làm chậm lại tốc độ rơi xuống một chút. Như vậy vươn tay mười lần, cả người liền không chút biểu tình đứng dưới vách núi.

Phương thức xuống núi của Ngũ Trúc nhìn qua đơn giản, nhưng lại này cần thể nghiệm góc độ, lực lượng, tốc độ, thậm chí sức gió thổi ở biển. Những tính toán này không sai một chút nào, năng lực phán đoán cường hãn như vậy, tuyệt đối là một trong những cường giả mạnh nhất trên thế giới này.

Nếu như nghĩ tới việc hắn là một người mù, như vậy bỏ hai từ ‘một trong’ đi cho nhanh.

Tuy rằng đã nhìn thấy vô số lần, nhưng Phạm Nhàn vẫn không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng: “Người mù số một.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện