Lông tóc Phạm Nhàn dựng hết cả lên, mặt mày kính kính cẩn cẩn, hạ thấp mi mắt nhìn xuống tránh ánh mắt của vị Hoàng đế trẻ tuổi, vô ý nhìn tới bên cạnh Thái hậu, trơ trẽn nhìn hai vị Thái phó và Tể tướng đối diện, cũng lại vô ý ánh mắt của hắn nhìn tới cái bàn bên cạnh Thái phó.
Bàn này trống không, không biết là vị đại nhân nào giờ này còn chưa tới.
Đang ngẫm nghĩ một người từ hành lang phía sau cái ao cạnh điện đi vào, thi lễ với Thái hậu và Hoàng thượng trên điện, rất tự nhiên ngồi xuống cái bàn kia, đã có cung nữ rót rượu trước.
Người này một thân huyền y, vóc người thon dài, uy thế mười phần, hai mắt vừa tĩnh lặng vừa sâu xa không thấy đáy, kỳ lạ nhất là vòng xích bên hông hắn, trên đó đeo hai thanh loan đao.
Thằng nhãi này thật to gan!
Phạm Nhàn hít một hơi khí lạnh, nghiêng đầu hỏi Lâm Tĩnh ngồi cạnh:
-Người kia là ai? Có thể ngồi cạnh Thái phó và đeo đao và cung, chắc là đại nhân vật.
Lâm Tĩnh nhỏ giọng giới thiệu:
-Đó là đồ đệ đầu tiên của Khổ Hà quốc sư, Lang Đào đại nhân, thống lĩnh đại quân trong cung.
Có điều nghe nói gần đây phụ trách dạy Hoàng đế tu luyện võ đạo nên không quản lý được sự vụ.
Phạm Nhàn à một tiếng tựa như đã hiểu ra, tỏ vẻ hơi khiếp sợ:
-Thì ra là đại sư huynh của Hải Đường cô nương, thảo nào siêu nhiên như vậy.
Lúc này đôi mắt tĩnh lặng mà sâu thẳm của Lang Đào đang nhìn Phạm Nhàn.
Hắn cười cười, rất hảo ý nâng chén rượu trong tay, làm một động tác mời rượu với Lang Đào, môi khẽ nhếch, dùng khẩu âm không một tiếng động nói mấy chữ:
-Ngươi khỏe chứ.
Lang Đào nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, do dự một lát, cuối cùng cũng nâng chén rượu lên, từ xa uống một chén với Phạm Nhàn.
Lâm Tĩnh lại nói nhỏ bên cạnh:
-Đại nhân, người này đích thực là nên kết giao một chút, chỉ tiếc là ngày mai chúng ta đã khởi hành về nước, hôm nay mới gặp hắn lần đầu.
Mặt Phạm Nhàn có vẻ đáng tiếc, nhưng trong bụng đang nghĩ không biết Lang Đào có nhận ra mình không.
Bên này Phạm Nhàn nghĩ vậy, bên kia Lang Đào cũng đang băn khoăn, nhìn vị quan viên trẻ tuổi của Khánh quốc kia thần sắc tự nhiên như thế, không giống giả bộ chút nào, chẳng lẽ Trầm Trọng nói đúng? Hắc y nhân đã đấu với mình ở vách núi là cái bóng hộ vệ của Trần Bình Bình chứ không phải vị Phạm Đề ti ngồi đối diện này?
Phạm Nhàn vẫn thản nhiên, quét ánh mắt khắp điện một lượt:
-Vì sao không thấy Trầm đại nhân?
Lâm Tĩnh đáp:
-Trầm Trọng tuy là Chỉ Huy sứ Trấn phủ ti, nhưng phẩm trật không đủ để nhập điện.
Huống chi hôm nay là đại thọ của Thái hậu, khẳng đinh hắn đang phụ trách bảo vệ trong Kinh.
Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì nữa.
Một lát sau, lễ nhạc trong cung bắt đầu.
Tiếng ti trúc vang lên, có vũ công ra múa.
Thọ yến chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là Hoàng đế nâng chén chúc thọ Thái hậu, sau đó các thần tử lần lượt quỳ lạy cầu phúc chúc thọ Thái hậu.
Phạm Nhàn thân là quan viên ngoại quốc, vẫn ngồi chỗ cũ.
Lại có Lâm Tĩnh ngồi cạnh dặn dò nên sử xự thế nào, nên rất bình an qua một cửa này.
Rượu và hoa quả được các cung nữ xinh đep bưng lên, lặng lẽ không một tiếng động chia ra các bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi khi cung nữ đến, Phạm Nhàn lại hơi nghiêng người.
Vẻ mặt mỉm cười rơi vào mắt quần thân Bắc Tề, không khỏi có chút làm ra vẻ, nhưng cũng có người càng xem càng tấm tắc, nghĩ nhân vật này tuổi còn trẻ mà đã là nhân tài kiệt xuất, quả nhiên không bình thường.
Phạm Nhàn cũng nhìn các cung nữ nhu thuận này, trong lòng rất bất an, vị Hoàng đế trẻ tuổi kia mỗi ngày sống giữa các cô nương xinh đẹp thế này, cư nhiên không biến đổi thành một thiếu niên hoang dâm.
Quả là có chút vấn đề!
Thọ yến của Thái hậu, tuy không giống sinh nhật của lão thái thái, nhưng thực ra cũng không khác biệt nhiều lắm.
Bất quá khách nhân đẳng cấp cao hơn nhiều, rượu và thức ăn cũng cao cấp hơn, tất nhiên, sau khi ăn còn có văn nghệ.
Đau đầu.
Đây tuyệt đối không phải các tiết mục mà sinh nhật một đại nương hơn năm mươi tuổi có thể nghĩ đến.
Phạm Nhàn xoa xoa Thái Dương, nét mặt tươi cười, nhưng trong lòng đang thầm chửi ầm lên “Mẹ nó!”
Các cô nương dịu dàng bây giờ thích xưng hô là lão nương cho hào sảng, các cô nàng thô lỗ lại thích cười xấu hổ nhìn thấy ghét, gã đồ tể giết lợn lại thích đồ ăn chay của nhà hàng xóm, mấy lão bà đầu cài hoa gả không nổi lại thích đi làm mai khắp nơi.
Con người, đều là thích những thứ mình không hiểu, thích nhất là làm những chuyện mình không được làm.
Theo như tâm lý học nói, ngươi thiếu cái gì, sẽ vô thức mà quan tâm tới nó.
Cho nên, Khánh quốc luôn dùng võ công mà nổi danh thiên hạ, hôm nay dưới sự dẫn dăt của Bệ hạ bắt đầu chú trọng đến giáo dục văn hóa.
Rõ ràng là một Kinh đô đầy võ tướng, cao thủ võ đạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại chỉ diễn ra thi hội.
Trong cung, Thục quý phi ham văn chương mà được sủng ái.
Nhị hoàng tử có nghiên cứu sâu xa về văn học nên có được dân tâm.
Cho đến khi từ trên trời rơi xuống một thi tiên Phạm Nhàn, lập tức hấp dẫn ánh mắt kính ngưỡng của sĩ tử khắp nơi.
Mà một Bắc Tề luôn là trung tâm văn học cả thiên hạ, hôm nay cũng bạo khởi mạnh mẽ lên.
Không lưu hành ngâm thơ làm đối nữa, trái lại là quyết đấu cơ.
Không dùng mồm mép mà dùng nắm đấm để nói chuyện.
Nên mới có chuyện các cao thủ Bắc Tề từ tít trong sơn cốc núi cao chạy tới Kinh đô ném đao tới trước cửa sử đoàn, muốn tìm Phạm Nhàn luận võ.
Phạm Nhàn đóng cửa không ra, lại đi cùng Hải Đường, thật vất vả mới tránh được một số phận bi thảm mỗi ngày đều phải lên võ đài.
Không ngờ trước khi về nước, trên đại điện này, cũng không tránh được.
…
…
-Phạm đại nhân, ngài thấy đề nghị này thế nào?
Thái hậu tươi cười, ánh mắt nhìn tới cái bàn hắn ngồi, tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí cũng chẳng khác nào khẳng định rồi.
Phạm Nhàn hơi rùng mình, lúc trước một gã võ tướng Bắc Tề đòi luận võ, tuy rằng nói rất êm tai là chỉ luận bàn võ đạo mà thôi, nhưng không ai biết, quần thần Bắc Tề biết một đời thi tiên không cách nào trốn cả, đây là chuẩn bị làm nhục mình thôi.
Hơn nữa, vị Thái hậu kia, không hiểu sao, dường như rất ghét mình.
Hắn đứng thẳng lên, ánh mắt quét khắp điện một lần, bỗng cười dài:
-Thái hậu lão nhân gia, ngoại thần trói gà không chặt.
Hay là thôi đi.
Người trên điện nở nụ cười, không ai tin lời hắn nói.
Chuyện Phạm Nhàn giết Trình Cự Thụ, hắc quyền đánh Diệp Linh nhi, từ lâu đã truyền khắp thiên hạ, được coi là người văn võ song toàn hiếm thấy.
Quần thàn thực không nghĩ vị chính sử phương Nam này lại nhát gan như thế.
Thái hậu vẫn bình tĩnh:
-Phạm đại nhân quá khiêm tốn rồi.
Bà ta còn nói thêm mấy câu nữa, đúng là không cho Phạm Nhàn từ chối.
Mí mắt Phạm Nhàn khẽ nháy, nghĩ thầm thảo nào trong các tiểu thuyết xuyên qua của kiếp trước, các đồng hương xuyên qua đều có một truyền thống vinh quang, đều gọi Thái hậu bằng một cái tên: Lão kỹ nữ! Nếu lúc này mà còn chối sẽ làm mất mặt triều đình, quay về phương Nam thực không cách nào gặp vụ phụ thân và lão thọt, còn bên Tín Dương, không biết sẽ tung ra những chiêu tin đồn gì nữa.
Nên hắn mỉm cười bước lui một bước, chắp tay với bà ta.
Hai mắt Thái hậu sáng lên, Hoàng thượng ngồi cạnh bà ta lại có vẻ lo âu, thân thiết hỏi:
-Phạm khanh, nếu thân thể không khỏe, thì thôi miễn đi.
Phạm Nhàn tuy chỉ có mấy lần có cơ duyên nói chuyện với vị Hoàng đế này, hơn nữa trong lòng vốn cũng đã có nhọt, nhưng nghe sự quan tâm rất rõ ràng trong giọng nói của ngài, nghĩ dù sao đó dũng là cửu ngũ chí tôn, không khỏi có chút xúc động, ngẩng cao đầu, cao giọng:
-Bệ hạ, ngoại thần cho dù là máu tươi nhuộm điện, cũng đã phóng pháo huyết vì Thái hậu.
Lời này chẳng ra cái gì cả.
đại nghịch cấp bậc lễ nghĩa, lập tức phá cả bầu không khí vui vẻ, quả nhiên sắc mặt Thái hậu sa sầm xuống.
Hoàng đế cũng cười cười, nghĩ thật có ý tứ.
Phạm Nhàn này, quả nhiên, bề ngoài thì ôn nhu, trong thì bướng bỉnh không chịu thiệt, phất tay:
-Lời này hơi quá.
Đã là tỷ thí, tất nhiên là đến cùng mới thôi.
Hai mắt Hoàng đế phát lạnh, nhìn quần thần dưới điện:
-Nếu ai tự thấy mình không đủ mạnh để thắng, thì không cần đi lên bêu xấu.
Lời này nói ra trước để tránh ngộ thương người ra tay.
Quần thần thầm rùng mình, nhận ra vị thiên tử còn trẻ này, mấy năm nay thành thục thật nhanh khiến cho kẻ khác giật mình.
Uy thế thiên tử dần thịnh.
Nhưng cổ quái là… Mẹ nó! Vị Hoàng đế bệ hạ này thế nào lại tốt với Phạm Nhàn như thế? Cuối cùng thì đây là Hoàng đế của chúng ta hay là Hoàng đế Khánh quốc đây?
…
…
Nói lại, đã sớm có một vị võ tướng từ bên ngoài đi vào, thi lễ với Thái hậu và Hoàng đế, trầm giọng giới thiệu:
-Thần, Thành Phác Trúc, xin Khánh quốc Phạm đại nhân chỉ giáo!
Thái hậu hơi phất tay, Hoàng đế biết trình độ của vị Thành Phác Trúc này, là sư điệt của Lang Đào, là đệ tử của Thiên Nhất phái, hôm nay chính thức nhậm chức quân lý trong cung, đại khái là nghe được quan trên truyền lệnh, muốn tới đây tỷ thí.
Hoàng đế biết được từ Hải Đường, Phạm Nhàn đã là cao thủ sơ cấp Cửu cấp, Thành Phác Trúc chỉ có trình độ Thất phẩm.
Vì sao… Hoàng đế nhìn thoáng qua Lang Đào, sư phụ dạy võ cho mình, nhưng thấy hắn vẫn ngồi yên, nét mặt không chút phản ứng.
Thành Phác Trúc thi lễ với Phạm Nhàn, trầm giọng:
-Phạm đại nhân văn võ song toàn, thanh danh chấn thiên hạ, Thành Phác Trúc xin đại nhân chỉ điểm.
Phạm Nhàn cười cười, cũng nhìn thoáng qua Lang Đào, biết chuyện tỷ thí trên điện hôm nay cũng không phải vì tranh cường mà háo thắng, mà là vì vị Lang Đào kia trước khi mình về nước muốn xem cách mình ra tay, từ khi tới Bắc Tề, mình cũng chưa từng xuất thủ trước mặt mọi người, Lang Đào nhất định còn nghi hoặc về chuyện bên vách núi.
Hắn quay lại chắp tay:
-Thành đại nhân.
Thành Phác Trúc trầm giọng đáp:
-Vâng.
-Ngươi không phải đối thủ của ta.
– Dứt lời hắn ngồi xuống.
…
…
Quần thần ồ lên, thầm nghĩ vị Phạm Nhàn này quá sức cuồng ngạo mà.
Đang nghĩ thế, đột nhiên một giọng thâm trầm vang lên:
-Xin Thành đại nhân chỉ điểm.
Thành Phác Trúc còn đang phẫn nộ, tháy vị hộ vệ sau lưng Phạm Nhàn bước lên, đứng trước mặt mình, lúc này mặt trời qua đỉnh điện thủy tinh chiếu xuống sáng láng chan hòa, trong điện sáng choang, nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng trên khuôn mặt vị hộ vệ giản dị kia ẩn chứa sát ý vô cùng.
Mỗi bước Cao Đạt bước lên, cả người có biến hóa cực lớn.
Lúc trước chỉ là một hộ vệ không chớp mắt đứng sau lưng Phạm Nhàn, lúc này bước ra, lại có nhiều phong phạm tông sư, lúc này trong điện không có gió, nhưng chân khí trên người Cao Đạt dao động khiến cho xiêm y khẽ phất phơ.
Phạm Nhàn nửa ngồi sau bàn, hai ngón tay nâng chén rượu, nheo mắt chăm chú nhìn Lang Đào ngồi đối diện qua khóe mắt.
Lang Đào dường như chẳng thấy hứng thú với chuyện đang xảy ra, đôi đũa trong tay liên tục gắp thức ăn, nhưng đôi mắt sắc sảo của Phạm Nhàn vẫn thấy cằm hắn hơi khẽ gât, có nghĩa là đồng ý.
Thành Phác Trúc hít một hơi, nhìn Cao Đạt trước mặt.
Trong kinh mọi người đều rõ ràng, đối phương là cao thủ hộ vệ sử đoàn Nam triều, chỉ một chiêu có thể chế trụ được Đàm võ tướng quân của Thượng Sam đại tướng, có thể nói là cao thủ thực sự.
Nhưng chuyện đã vậy, Thành Phác Trúc không được phép lui, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng:
-Xin Bệ hạ cho ta dùng đao!
Hoàng đế trẻ tuổi tuy yêu thích Phạm Nhàn, nhưng cũng không phải một kẻ ngu, đương nhiên biết mình là Hoàng đế Bắc Tề, cũng khá thưởng thức dũng khí và thanh thế vị võ tướng này, vẻ mặt khen ngợi:
-Chuẩn.
Thành tướng quân, cố sức nhs.
Lần này luận võ, coi như đã giao mặt mũi triều đình cho ngươi.
Bất luận thắng bại trẫm đều có phần thưởng.
Vai chính của thọ yến, Thái hậu đang lườm con trai, ánh mắt đầy không tán thành, nhưng Hoàng đế trẻ tuổi chỉ cười dài, như thể không thấy ánh mắt mẫu thân.
Lâm Văn Lâm Tĩnh hai huynh đệ cũng rất khẩn trương, nghĩ thầm sẽ lập tức khởi hành về nước thật nhanh, thế nào lại làm loạn lên trong cung thế này? Nếu phe mình thắng coi như đã tát vào mặt Bắc Tề một cái.
Tệ hơn, nếu đối phương thắng, Khánh triều mình cũng mất mặt, lại càng không tốt! Nhưng quan viên Khánh quốc, hơn mười năm đã sớm dưỡng thành một cỗ ngoan khí trời sinh, trước khiêu khích của đối phương, tuy và văn thần cũng tức giận, nói với Cao Đạt:
-Cao Đạt, đến chừng thì dừng, không nên thắng quá lợi hại!
Chưa đánh đã nói thắng, Phạm Nhàn liếc nhìn hai vị phó sử bên cạnh, cười khổ, nghĩ thầm thì ra hai vị còn kiêu ngạo hơn cả mình, quay đầu