Khánh Dư Niên

Chương 362


trước sau



Mới vào thu, trên một mảnh bình nguyên phía bắc kinh đô Khánh quốc, ánh mặt trời chợt có chợt không.

Những người nông dân trong ruộng cũng không có ngẩng đầu lên trời, bọn họ không có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời khi những ánh dương quang xiên qua đám mây chiết xạ những màu sắc tuyệt vời xuống cánh đồng.

Những đóa mây nhẹ nhàng bay tới, dường như mang ánh sáng trở lại cho một mùa thu hoạch.

Năm nay nước mưa nhiều, nghe nói con sông lớn phía nam đầy ắp nước, đối với những dân chúng sinh sống tới phương bắc của quốc gia mà nói, đê có chắc hay không cũng không có quan hệ gì với bọn họ.

Bọn họ càng không lo lắng tới những cơn mưa chết tiệt này, có thể làm lỡ thu hoạch của vụ mùa năm nay hay không?
Thỉnh thoảng có một vài chú chuột đồng to béo không chút sợ hãi chạy thoáng qua chân người nông dân, cướp giật với mọi người từng hạt thóc lúa rơi vãi.

Đám nông phu trong tay cầm liềm không thèm đối phó với những phá hoại này, chỉ chuyên chú thu hoạch lúa.

Từng cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay liên miên hai bên đường, thanh âm thóc rơi lả tả dần dần hợp thành một chỗ, hình thành lên những thanh âm làm cho mọi người nghe thấy mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Những nông dân mình trần, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chỉ lạnh lùng thu hoạch thóc lúa không thèm nhìn lên màn biểu diễn trên bầu trời, cũng không có chú ý tới một đoàn xe phảng phất như thấy đầu không thấy đuôi đang chậm rãi đi trên đường.
Sứ đoàn Khánh quốc đi sứ Bắc Tề rốt cuộc khi xuân qua thu tới, đã quay về như đã định, trong tháng chín này sẽ trở về quốc gia.
Chỉ là đoàn xe trở về so với lúc đi thì có vẻ đội ngũ càng thêm lớn hơn, ngoại trừ lễ vật do phương Bắc thể hiện thành ý ra, quan viên cùng nghi trượng đưa hôn đi theo cũng không ít, đủ để thấy triều đình Bắc Tề coi trọng việc công chúa xuất giá như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Dù sao đây cũng là đám hỏi đầu tiên giữa hai quốc gia, không ai biết được việc ngoại giao bằng nữ nhân thế này có thể mang tới những chuyển biến gì trên đại lục hai mươi năm yên tĩnh này.
Ngoại trừ cỗ xe ngựa xa hoa của công chúa Bắc Tề ra, trên đoàn xe ngựa thật dài còn có một chiếc xe ngựa làm cho người khác phải chú ý, bởi vì bất luận là những cỗ xe ngựa nhiều màu sắc của Bắc Tề hay những cỗ xe thuần màu đen như của triều đình Khánh quốc, nếu so sánh với chúng thì có vẻ keo kiệt hơn nhiều.

Tuy rằng ngựa kéo xe cũng là tuấn mã, nhưng đầu ngựa liên tục lắc lư, có vẻ uể oải vô lực.

Thành viên trong sứ đoàn đều biết, đó là bởi vì xe ngựa này chở quá nặng mà nên.

Bên trong ngoài những thư tịch mà nhất đại đại gia Trang Mặc Hàn trước khi lâm chung tặng cho chính sứ sứ đoàn Phạm Nhàn đại nhân.

Ngoài những thư tịch này là những đồ cưới của đại công chúa.

Mỗi khi thấy xe ngựa, đông đảo thành viên trong sứ đoàn không khỏi có vài phần kính ý, không chỉ bởi vì danh tiếng mặt mũi của Phạm đại nhân, cũng là bởi vì kính nể nghiên cứu học vấn của Phạm đại nhân??? Tất cả mọi người đều rõ ràng, từ khi đi ngang qua mấy tiểu quốc ở phương bắc, rồi đi tới lãnh thổ quốc gia, tới Thương Châu.

Phạm đại nhân một mực nhốt mình trong xe ngựa, ngày đêm đọc sách, ngay cả chuyện ăn uống cũng không nguyện ý đi xuống xe.
“Ngày hôm đó không còn cách nào khác cả.”
Phạm Nhàn thở dài, cầm bản thi tập tiền triều trong tay thả vào sau xe.

Màn xa bị gió thổi lệch qua một bên làm cho bên trong xe trở nên hơi u ám đi một chút, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn lúc này.

Nhưng nghe thanh âm cũng có thể biết được, Phạm đại nhân của chúng ta cũng không tình nguyện ngây ngốc ở trên xe giả một vị đại gia văn học đương thế cần cù chút nào.
Một đường về nam, thuận lợi bình an vô cùng.

Vị công chúa Bắc Tề kia đã thoát khỏi tâm tình bi ai sau khi Trang Mặc Hàn qua đời, cũng hồi phục lại một chút rụt rè cùng tự trọng của một quý nhân trong cung cho nên không mang tới cho hắn phiền phức gì thêm.

Ngược lại lúc dừng ở trạm dịch, hoặc trong thành phủ nghỉ chân, Phạm Nhàn còn thi thoảng có thể nói mấy câu với vị đại công chúa có dung nhan thanh mỹ này.

Những câu chuyện tương đối bình thường, giải một chút sầu trên con đường lữ đồ tịch mịch.

Tuy rằng hắn thân là thần tử cũng không dám có bất luận chuyện gì, nhưng đối mặt với một vị cô nương, vẫn còn hơn đối mặt với Ngôn Băng Vân cả ngày lạnh lẽo như khối băng.
Nhưng loại tình huống này, lúc qua Thương Châu, rốt cuộc cũng phải kết thúc, không phải nói lúc trở lại lãnh thổ Khánh quốc, Phạm Nhàn liền không dám nói chuyện với người vợ sắp tới của đại hoàng tử mà là bởi vì trong sứ đoàn bỗng nhiên có hơn một người.

Người kia thân phận lại có chút đặc thù, lai lịch có chút quỷ dị, cùng với một người trong sứ đoàn có liên quan không minh bạch lắm.


Người kia vẫn ở trong xe ngựa đại công chút, Phạm Nhàn cũng không muốn dáng dấp thê thảm mỗi ngày lệ tẩy mặt của nàng, cho nên không thể làm gì khác hơn được là phải trốn vào trong xe ngựa, đưa vấn đề khó xử này lại cho Ngôn Băng Vân, tiểu ngôn công tử.
Dọc theo đường đi Giám Sát Viện đều có tin tình báo truyền tới, ngoại trừ vài vụ án mạng cổ quái không có đầu mối điều tra ở phía nam ra, tuyệt không có việc gì đặc biệt, không ai ngờ được, tin tức làm mọi người khiếp sợ, là từ phương Bắc truyền tới.
Trầm Trọng đã chết, trong một tối trời mưa, dưới sự bảo vệ của mười ba danh Cẩm Y Vệ, bị vị đại tướng quân Thượng Sam Hổ cầm một thanh trường thương trong tay giết chết ngay trong kiệu trên đường đi.
Đường đường là Trấn Phủ Ti Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đương triều, chính là mật thám đầu lĩnh lớn nhất Bắc Tề sau Tiếu Ân, vậy mà cứ uất ức như vậy mà chết đi! Cái tin này nhìn như hoang đường, cũng là chân thực không gì sánh được.

Phạm Nhàn vân vê huyệt thái dương, cười khổ một tiếng, nghĩ tới miêu tả trong phần tình báo của Vương Khải Niên, cũng không khỏi có chút kinh hãi.
Trong tình báo nói, đêm mưa đó, Thượng Sam Hổ toàn thân mặc áo giáp đen, cầm trường thương trong tay, phóng ngựa như bay trên đường.

Một thương liền đâm bay đầu Trầm Trọng trong kiệu, trường thương quét ngang, lập tức cắt ngang thân thể vài vị hộ vệ.

Lúc thu thương phóng ngựa trở về phủ là lúc nước mưa trên đường dường như lúc này mới dám rơi xuống? Thanh thế bực này, thật sự làm cho người ta có chút sợ hãi.

Một vị tuyệt thế cường giả cửu phẩm thượng đỉnh, dùng loại thủ đoạn cường hãn này, trực tiếp xé bỏ toàn bộ âm mưu cùng tính toán, thuần dùng võ lực bắt đầu khiêu chiến toàn bộ quyền uy của triều đình, điều này không thể dùng hai chữ lỗ mãng mà hình dung, hẳn là phải dùng hai chữ Thô Bạo mới đúng!
Thật không ngờ Thượng Sam Hổ lại là một nhân vật như vậy.

Phạm Nhàn biết mình đã đánh giá thấp

nhiệt huyết của những người trong quân đội, không khỏi cảm thấy đầu hơi đau nhức, ngón tay cũng không thể nào giảm bớt vân vê hai thái dương.

Dù sao cũng có rất nhiều người biết hắn sắm một vai trong việc Tiếu Ân vượt ngục, cho dù là trước khi tự sát Đàm Võ không có hủy mặt vô to vài tiếng “Giết ta chính là Phạm Nhàn” phỏng chừng Thượng Sam Hổ cũng sẽ đưa mối hận Tiếu Ân tử vong lên đầu những người nam triều bội nghĩa, tất cả đều tính lên đầu hắn đi.
Phạm Nhàn chỉ có hi vọng, Nam Khánh cùng Bắc Tề vẫn hữu hảo tiếp, vĩnh viễn không hề chiến, vĩnh viễn không để cho Thượng Sam Hổ có cơ hội đánh mình trên chiến trường.
Đương nhiên, cái chết của Trầm Trọng còn nhiều điểm đáng ngờ, dù sao hắn cũng là đầu mục Cẩm Y Vệ, quyền rất lớn, cho dù là Thượng Sam Hổ có thô bạo tới mấy, quân đội có nổi nóng thế nào, muốn giết hắn trên đường, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa phản ứng của triều đình Bắc Tề dường như cũng chứng thực điều này.

Sau khi trong cung trầm mặc không nói gì một đêm, chỉ lệnh cấm Thượng Sam Hổ trong phủ, tước vị mất hết, mặc khác có vẻ khiếp sợ thẳng thắn chỉ ra nhiều điều vi phạm trong những năm gần đây của Trầm Trọng.

Thánh chỉ xuống, đã trực tiếp ném Trầm Trọng vào trong vũng nước đục, làm cho hắn không thể trở mình sống lại được.
Trầm trạch bị niêm phong, nội bộ Cẩm Y Vệ bị tẩy trừ, quân đội hãnh diện, hoàng đế trẻ tuổi bảo trì trầm mặc.

Nhưng nghĩ tới chắc cũng vui mừng trong lòng, bởi vì qua việc này, oán khí của Thượng Sam Hổ đối với hoàng gia cũng yếu đi nhiều, bất quá mãnh hổ như Thượng Sam Hổ, thật đúng là một người không dễ khống chế chút nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần vào việc Thượng Sam Hổ vẫn ở trong kinh thành như cũ, thì biết bọn họ vẫn còn đang đau đầu không biết phải bố trí hắn vào đâu.

Tự nhiên giết không được, không ai nguyện ý chịu bắn trả của quân đội, thả, cũng không biết mãnh hổ về núi sẽ có chuyện gì xảy ra sau này.
Phạm Nhàn lắc đầu, thật không ngờ sau khi nghe Hải Đường nói, Trầm Trọng lại bị hạ thủ nhanh tới như vậy, mãnh liệt tới như vậy.

Nhưng trong đầu sau khi xuất hiện hình ảnh Thượng Sam Hổ trong đêm mưa đó xong, lại lo lắng tới an nguy của bản thân mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hắn tự nhiên lại phát ra một chút khoái ý cùng tán thưởng không lý do, giết người không chớp mắt, trả thù không do dự.

Hình ảnh Thượng Sam Hổ chậm rãi giơ trường thương lên cao, chuẩn bị lấy đi tính mệnh Trầm Trọng, trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia kính nể, quang cảnh đêm mưa hôm đó phải kiêu ngạo tới mức nào?
Hắn xốc màn xe lên, cũng không gọi phu xe liền lập tức nhảy xuống, đứng trên đường, phất tay đón gió trước mặt mình, nhìn những người nông dân đang khổ cực thu hoạch vụ mùa hai bên đường, trong lòng khẽ nhúc nhích.

Hắn đưa toàn bộ chuyện tình của phương Bắc này đặt sau đầu, chuyện này đã không ảnh hưởng tới hắn, hắn cũng không thể ảnh hưởng tới nó được, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì sắc trời đã tranh sáng tranh tối, hắn hơi híp mắt, biết ngày hôm nay hắn có thể chạy tới được dịch trạm Long Tuyền, thoáng yên tâm.

Công chúa trên xe, dọc đường đi tốc độ chậm hơn rất nhiều, thế nhưng trong lòng Phạm Nhàn có chuyện đau buồn, cho nên ỷ vào trong sứ đoàn không có người dám cãi lời làm cho hành trình nhanh hơn không ít.

Mắt thấy sắp về kinh, hắn rốt cuộc cũng không ngừng tưởng nhớ tới người thân, ngày mai hẳn là có thể được nhìn thấy Uyển Nhi rồi, không biết thân thể của nàng có được tốt không, về phần muội muội, nếu Ngũ Trúc thúc còn ở kinh đô, hẳn là tạm thời sẽ không có vấn đề gì.
Trên một xe ngựa phía sau, hắn nhìn qua Ngôn Băng Vân đang giả bộ ngủ, nhíu mày, trách mắng:
-Chuyện ngươi gây ra, chung quy vẫn phải ngươi đi giải quyết, sắp vào kinh tới nơi rồi, lẽ nào vẫn để cho nàng đi theo công chúa điện hạ? Nếu như để cho Bắc Tề biết chúng ta bao che trọng phạm của bọn họ, ngươi bảo phải ăn nói thế nào với triều đình?
Ngôn Băng Vân mở mắt, quay đầu không thèm nhìn cấp trên mà đưa mắt nhìn ra đồng lúa vàng óng ánh thẳng cánh cò bay bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút đấu tranh, nhưng chung quy vẫn nhàn nhạt nói rằng:
-Trầm Trọng đã chết, chỉ một bước đoạt lại hoàng quyền của hoàng đế, về phần sống chết của nàng, chắc là bên Bắc Tề cũng không quan tâm đâu.
Phạm Nhàn nhìn hắn, bỗng nhiên ngữ điệu ôn hòa:
-Sống chết của nàng nếu ngươi không quan tâm, vậy giao cho ta xử lý đi.
Ngôn Băng Vân chậm rãi quay đầu lại, trong mắt vừa hiện lên vẻ tàn khốc rồi nhanh chóng ẩn đi:
-Giết nàng, đối với chúng ta không có lợi gì.
-Không nỡ chứ gì!
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Ta vốn tưởng rằng ngươi không phải là một người bình thường, không ngờ cũng thích tự lừa mình dối người như vậy.
Ngôn Băng Vân không trả lời, trầm mặc quay đầu đi, nhìn những nông dân đang thu hoạch vụ mùa bên ngoài.

Trong một cỗ xe ngựa xa hoa phía trước, Bắc Tề đại công chúa thở dài một hơi, nhìn tỷ muội tình cảm vô cùng tốt với mình từ nhỏ kia, không nói gì thêm.

Trầm tiểu thư may mắn trốn thoát khỏi kinh thành, lúc này đang si ngốc ghé sát vào song cửa, cũng giống như Ngôn Băng Vân nhìn cảnh sắc bên ngoài, lại không biết đang nghĩ tới tình lang tuyệt tình, thảm kịch nhà tan cửa nát, hay nỗi bi ai khi mình phải rời qua quê hương..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện