-Chỉ còn sớm chiều, làm sao mà không vội?
Trên khuôn mặt khô gầy của Trần Bình Bình không một chút biểu cảm, những nếp nhăn trên cằm, trán có vẻ càng ngày càng sâu thêm, vô cùng già nua:
-Ngươi phải nhớ kỹ, ta cũng không ít tuổi hơn Tiếu Ân là mấy.
Phạm Nhàn lặng lẽ, từ trên người lão thọt trước mặt này có thể ngửi thấy mùi hôi hôi.
Hắn cố thu liễm tinh thần, chuẩn bị báo cáo một chút bí ẩn trên đường đi, chỉ là không có tiết lộ cuộc nói chuyện một đêm trong sơn động, và việc mình đã biết vị trị cụ thể của Thần Miếu.
-Ti Lý Lý lúc nào có thể vào cung?
Trần Bình Bình dường như đối với việc điều khiển nữ nhân kia từ xa rất tự tin.
Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, tự hỏi lúc nào mình mới có thể tiếp xúc với đệ đệ của Ti Lý Lý, thuận miệng đáp:
-Ta cũng có cho người đang tiến hành sắp xếp, đối với triều đình Bắc Tề mà nói, đó không phải là đại sự gì cả, hẳn không khó.
Trần Bình Bình gật đầu nói rằng:
-Ngươi cũng rõ ràng, vị trí ở Nhất Xử vốn để cho Ngôn Băng Vân.
Nhưng là thật không ngờ Ngôn Nhược Hải tuổi còn trẻ đã muốn dưỡng lão rồi.
Ngôn Băng Vân một mực muốn làm việc với thủ hạ của phụ thân hắn, đối với Tứ Xử lại phi thường quen thuộc, ở lại Tứ Xử cũng là một tuyển chọn không tồi.
Chỉ là ném Nhất Xử cho ngươi, ngươi phải để tâm nhiều một chút.
Phạm Nhàn híp mắt nói rằng:
-Có cái gì cần ta chú ý không?
Trần Bình Bình cười cổ quái nhìn vào mắt hắn nói rằng:
-Có rất nhiều phương diện ngươi cần phải chú ý, kỳ thực bệ hạ vẫn mong muốn ngươi một lần nữa khơi dậy Nhất Xử.
Dù sao trong kinh quan nhiều, nếu như không giám sát bọn họ chặt chẽ, để cho bọn họ cùng hoàng tử gần gũi quá mức, có chút phiền phức.
Phạm Nhàn rùng mình, bắt đầu âm thầm chửi bới vị trong cung kia.
Nhi tử của ngươi làm ầm lên, dựa vào cái gì lại bắt ta đi dập lửa đây?
Ngón tay khô gầy của Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe đẩy, tay hắn chỉa ra giống như gậy trúc vậy.
Phạm Nhàn nghiêng người nhìn, nghe thanh âm thùng thùng phát ra trên tay vịn, mới biết được thì ra tay vịn này cũng giống như gậy trúc vậy, không khỏi có chút liên tưởng kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị lão nhân sâm nghiêm nhất Khánh quốc này, cùng trúc trong gió sao mà giống nhau thế?
-Lần này ở phương Bắc ngươi làm được không tồi.
Trần Bình Bình nói rằng:
-Ngươi để cho Vương Khải Niên lưu lại nơi đó, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng mà nếu một khi bệ hạ không lên tiếng, ngươi không được động thủ.
Phạm Nhàn nhíu mày nói:
-Trưởng công chúa từ tuyến đường đó mò ra không biết bao nhiêu tiền.
Ngài cũng biết ta năm sau sẽ nhận nội khố, nếu như không quét sạch tuyến làm ăn này, tiếp nhận cái cục diện rối rắm đó, làm không được ra thành tích, làm sao có thể ăn nói với thiên hạ được?
Trần Bình Bình nhìn hắn một cái, nói rằng:
-Thôi thị là đứng ra thay Trưởng công chúa, buôn bán hàng hóa tới phương Bắc.
Ngươi nếu như muốn bắt gọn tuyến này, có người thích hợp tiếp nhận hay không?
Phạm Nhàn cho rằng hắn có giới thiệu gì tốt, vì vậy thần sắc vô cùng chăm chú lắng nghe.
Trần Bình Bình xua tay nói:
-Chuyện này ta sẽ bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ cũng hiểu được bàn tay của trưởng công chúa mấy năm gần đây cũng hơi dài rồi.
Nhưng mà dù sao cũng là người một nhà.
Hắn nếu như không chịu, ngươi không nên động thủ…Ngươi phải biết rằng, viện cũng mong ngươi có thể nắm giữ được nội khố trong tay mình.
Thứ nhân bản thân ngươi là đề ti, thứ hai có việc ngươi phải rõ ràng.
Giám Sát Viện bây giờ có địa vị như hiện nay bên trong tam viện lục ti, cũng không thể tách rời với nội khố.
Phạm Nhàn hỏi:
-Nói như vậy là sao?
Trần Bình Bình nhìn hắn một cái, dùng thanh âm âm trầm chậm rãi giải thích cho hắn nói:
-Giám Sát Viện có quyền giám sát tất cả quan lại, cho nên không thể phát sinh quan hệ với những bộ những viện khác được.
Quốc vụ cùng viện trước tới nay cực kỳ phân khai.
Giám Sát Viện một năm tiêu hao kinh phí rất lớn, nhưng nhiều năm như vậy, không có một phân tiền nào rút ra từ trong quốc khố.
Cho nên bất luận là bộ hộ hay các bộ khác, đều không thể nói gì được trong viện, đó chính là tính độc lập.
Phạm Nhàn hiểu vấn đề rồi:
-Kinh phí bổng lộc của Giám Sát Viện, đều là trực tiếp lấy từ lợi nhuận của nội khố ra.
-Không sai!
Trần Bình Bình tiếp tục nói rằng:
-Đây là quy củ mà mẫu thân ngươi năm đó tự mình đặt ra.
Vì hiểu rõ viện cùng đám quan viên trong thiên hạ phân cách cho nên ngươi tương lai muốn chấp chưởng cái viện này, sẽ vì mấy nghìn quan viên và nhân thủ bên ngoài dự định.
Nội khố có khỏe mạnh, căn cơ kinh tế của Giám Sát Viện càng rắn chắc, có thể thủy chung bảo trì loại địa vị độc lập của mình.
Trần Bình Bình cười lạnh nói:
-Từ ba mươi trước khi đổ máu bắt đầu, bệ hạ không biết đã chuẩn bị bao nhiêu tân chính, lão quân bộ đổi thành quân sự viện, hiện nay là Xu Mật Viện, có trọng thiết bộ binh, chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
Những chuyện này là thường tình, sửa đi sửa lại cũng không ảnh hưởng bên trong là mấy, trên thực tế cũng đã coi đống bộ, ti này như một nắm bột mì mà nhào qua nhào lại.
Nhưng Giám Sát Viện thủy chung vẫn như ban đầu, chính là dựa vào tính độc lập của mình.
Phạm Nhàn cười khổ nói:
-Cũng chỉ là một câu nói của bệ hạ.
-Cho nên ngươi phải tranh giành!
Trần Bình Bình hàn ý vô cùng dõi theo mắt hắn nói:
-Tương lai nếu có này, trong cung muốn nhào nặn Giám Sát Viện, ngươi nhất định phải tranh giành! Nếu như Giám sát Viện cũng biến thành loại vớ vẩn như Đại Lý Tự.
Khánh quốc chúng ta chỉ sợ cũng chậm rãi biến thành kết cục đổ vỡ như Đại Ngụy năm đó thôi.
Phạm Nhàn hiểu âu lo trong lòng lão thọt, chính mình hơn hắn kiến thức của một kiếp, tự nhiên biết được trọng yếu của một cơ quan Giám Sát độc lập.
-Cho nên nói, nội khố cùng Giám Sát Viện, vốn là cùng một thể.
Trần Bình Bình nói từng câu từng chữ:
-Phụ thân người tính toán thật là ấu trĩ! Muốn chưởng nội khố, ngươi phải có quyền lực trong tay, vững vàng khống chế cái viện này! Mà muốn khống chế cái viện này, ngươi sẽ bảo đảm được huyết mạch của viện.
Không nên xem tiền chỉ là vật ngoài thân, cái vật nhỏ này, đủ để hủy diệt một tổ chức nghiêm ngặt nhất thiên hạ.
Thấy hắn bàn về phụ thân mình, Phạm Nhàn là nhi tử tất nhiên không thể nói nhiều, chỉ có thể trầm mặc thụ giáo.
Cùng hôm đó Phạm Nhàn phải đi tới Nhất Xử, chính thức đi nhậm chức.
Nha môn Nhất Xử cũng không phải ngăn nắp như ở Giám Sát Viện, đó là một viện có kiến trúc màu đen nằm bên cạnh Đại Lý Tự.
Thấy cửa chính trang nghiêm, nghiêm nghị, chỉ là khối bảng hiệu trước cửa, làm cho mã phu của Phạm Nhàn là Đằng Tử Kinh suýt nữa quay mặt nhổ nước bọt.
Hắn vịn vào thành xe ngựa, cố nén tiếng cười trong lòng, nhìn cái bảng hiệu chẳng ra gì kia:
“Khâm mệnh triều đình Đại Khánh, đệ nhất phân viện của Giám Sát Viện.”
Phạm Nhàn nhất thời nảy sinh ra cảm giác sai lầm cùng hoang đường, cho rằng mình đi tới cái thời không này, tới cửa viện kiểm sát của một thành thị nổi danh dầu mỏ nào đó.
Từ từ tiến vào, cũng không có cho Mộc Thiết biết trước, công văn trong viện cũng chưa có tới.
Cho nên ở Giám Sát Viện Nhất Xử này, cũng không biết hôm nay có đầu mục mới tới.
Người gác cổng nhìn thấy xe ngựa đi vào cổng chính, thầm nghĩ, thanh niên đứng bên ngoài kia, giống như một kẻ ngu ngốc đang ôm bụng cười, thực sự là mù rồi sao, tự nhiên tới đây, tới cùng là để làm cái gì chứ?
Lúc này Phạm Nhàn đã dẫn Đằng Tử Việt cùng mấy tâm phúc đi vào trong, Đằng Tử Kinh không chịu đi vào, hắn nhủ thầm trong lòng phải tránh xa cái địa phương như Giám Sát Viện này ra.
Người gác cổng là lão nhân đã sống nửa đời người rồi, nhanh chóng đi tới, ngăn lại hỏi:
-Các vị đại nhân, có chuyện gì sao?
Phạm Nhàn cảm thấy nao nao, nghĩ thầm lần đầu tiên mình xông vào Giám Sát Viện, cũng không có người tới hỏi mình, đó là bởi vì không có người nào làm nào tạp vụ, cũng không có người nào tới Giám Sát Viện đi dạo cả.
Hắn chuyển suy nghĩ cực nhanh, nhìn người gác công,r nghĩ thầm lẽ nào bình thường nơi này có rất nhiều quan viên tới la cà sao?
Hắn hôm nay tuy không có mặt trang phục quan viên, nhưng Đặng Tử Việt cùng vài người khác đang mặc trang phục Giám Sát Viện.
Cho nên người gác cổng cũng không rõ thân phận hắn cho lắm, ngữ khí tương đối nhu hòa.
Phạm Nhàn không để ý tới hắn, trực tiếp đi vào trong.
Đặng Tử Việt đưa tay ngăn lão gác cổng lại, vài người trực tiếp đi vào trong nha môn.
Vừa vào nha môn, Phạm Nhàn mới phát hiện Nhất Xử này quả nhiên không giống bình thưởng, không có ai tới hỏi mình.
Đi mấy gian phòng, phát hiện trong phòng không ngờ trống vắng vô cùng, lúc này đang giữa trưa mà một người cũng không có.
Hắn nghi hoặc, tới đại sảnh kiếm một cái ghế rồi xuống, mơ hồ nghe thấy phía sau nha môn truyền tới từng tiếng động xôn xao khá lớn.
Trong Khải Niên tiểu tổ có một vài quan viên Nhất Xử, hôm nay cũng đi theo đề ti đại nhân, vừa hay có một người.
Người này họ Tô tên Văn Mậu, thấy sắc mặt đại nhân không tốt, nhanh chân chạy ra ngoài tìm quan viên.
Không ngờ đúng là không tìm được ai cả.
Tô Văn Mậu cũng tự buồn bực, nghĩ thầm mình mới rời khỏi Nhất Xử có một năm, thế nào không khí trong nha