Phạm Nhàn lệnh cho Nhất Xử bắt Đái Chấn, chính là bởi vì phía sau đối phương có vị thủ lĩnh thái giám kia.
Trong kinh đô, quan viên phát hiện ngay cả Đái công công cũng phải chấp nhận giải quyết mềm mỏng, tự nhiên kinh sợ quyết tâm của Nhất Xử Giám Sát Viện cùng thủ đoạn của Phạm đề ty, công việc của Nhất Xử lại đâu vào đấy ở trong kinh đô âm thầm mở rộng , y theo quy củ năm trước, trong đêm tối phá cửa mà vào, lặng yên không một tiếng động đem những quan viên kia mời về trong viện.
Đột nhiên phát sinh hành động, đem đến cho kinh đô một trận gió rét không hề thoải mái chút nào, chúng quan ở kinh đô cho là vị đại tài tử này lại muốn giống như văn án mùa xuân, ở kinh thành vén lên một trường phong ba.
Nhưng dần dần mọi người phát hiện cũng không phải chuyện như vậy, lần này trong sóng gió phong ba tra ra quan viên chức vị cũng tương đối thấp, không có nhân vật quan trọng trong các phe phái, cũng không có đại án dính líu rất rộng nào.
Trong triều đại lão, thần thuộc của các hoàng tử, nể mặt mũi Phạm Nhàn, nhìn vết xe đổ của Đái công công, cũng không làm ra kịch liệt phản ứng, thời gian trôi đi, phát hiện trường phong ba này cũng không liên quan đến trọng yếu của quan trường, chẳng qua là chút ít chuyện vụn vặt, chúng quan vốn có chút lo âu lúc này cũng khẽ thở phào, phỏng đoán Phạm Nhàn chẳng qua là mới nhậm chức, mượn chút lửa cháy này để lập nguy mà thôi.
Hỏa thế mặc dù không lớn, nhưng luôn luôn có người lo lắng sẽ bị liên lụy, cho nên những ngày gần nhất, Liễu thị trở thành người bận rộn nhất Phạm phủ, đôi tay trong ngày thường không một chút việc nặng nào hôm nay bắt đầu rất chuyên nghiệp cùng thương xót mà thu ngân phiếu, mà ngân phiếu nàng tự nhiên chuyển toàn bộ đến chỗ Phạm Nhàn, Phạm Nhàn vừa lấy phần lớn phát đến Nhất Xử, lại đem bộ phận còn dư lại đưa đến Ngôn phủ.
Từ xưa đến nay, từ thế giới của Phạm Thận, đến thế giới của Phạm Nhàn, tiền tài, thủy chung cũng là lợi khí vô thượng để thu lòng người, cùng với trấn an lòng người.
Cho nên các nhân viên Giám Sát Viện Nhất Xử nhiệt tình hơn rất nhiều, mà các quan viên các phái thành công tiếp xúc thân mật với bàn tay của Thượng thư phu nhân, cũng an lòng không ít —— đưa tiền, lấy tiền, tự an ủi mình.
Sự vụ đã đi vào quỹ đạo, cho nên Phạm Nhàn gần đây không đi Tân Phong quán, mà là ngồi trong thư phòng nhà mình đọc án tông.
Án tông là Mộc Thiết quy nạp , hành văn mặc dù không tinh chuẩn, nhưng ưu điểm là điều lệ rõ ràng.
Đứa cháu của Đái công công kia, sau khi nộp một số tiền phạt lớn, rốt cục may mắn từ Giám Sát Viện toàn thân quay về, lách vào kẽ hở của Khánh luật, không bị điều tới Hình bộ hoặc là Đại Lý Tự, chẳng qua là chức quan ở kiểm sơ ty kia không làm được nữa mà thôi, mấy vụ án khác cũng được xử lý tương đối ôn hòa .
Theo đạo lý nói, Giám Sát Viện nếu tra án kiểm sơ ty, chỉ sợ Đái Chấn kia không chỉ rụng mũ cánh chuồn, ngay cả đầu cũng không giữ được.
Bất quá Phạm Nhàn có chút thưởng thức Đái công công thức thời, giúp mình giảm bớt một chút phiền toái ngày sau , hơn nữa Diệp Linh Nhi im lặng không lên tiếng mà vào cung nói giúp, rồi lại Thục quý phi một câu cầu tình—— phần nhân tình này tự nhiên muốn bán .
Sử Xiển Lập nhìn vị "môn sư" trẻ tuổi ngồi sau bàn đọc sách đối diện chính mình, có chút đứng ngồi không yên.
Sau kỳ thi mùa xuân, ba vị bạn tốt của hắn là Hầu Quý Thường, Dương Vạn Lí, Thành Tây Lâm đã ra ngoài làm quan, theo gởi thư nói, ở các quận đường cũng làm không sai —— Lâm tể tướng ở trong triều nhiều năm, bên trong các quận đường châu, tự nhiên trải rộng quan hệ, những người này hôm nay đều đem ánh mắt nhìn Phạm Nhàn, đối với ba vị "môn sinh đắc ý " của Phạm Nhàn, tự nhiên là muốn trông nom nhiều hơn.
Trong bốn người, chỉ có hắn không có tên trên bảng, tự nhiên không cách nào lập tức bước lên con đường làm quan triển lộ tài năng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phạm Nhàn trước khi đi Bắc Tề, gửi cho hắn phong thư, bảo hắn chờ đợi mình trở lại.
Không ngờ sau khi Phạm đại nhân trở về, lập tức tiếp nhận công việc Giám Sát Viện Nhất Xử.
Sử Xiển Lập thật sự không rõ ràng lắm, mình có thể giúp môn sư làm được điều gì, nghĩ đến các bằng hữu đều đứng đầu một phương, mà chính mình lại chỉ có thể ngồi trong thư phòng sao chép án tông, cho dù hắn tính tình cực kỳ tốt, cũng không thoát khỏi chút buồn rầu.
Phạm Nhàn ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, cười nói: "Có phải cảm thấy quá buồn bực hay không?"
Sử Xiển Lập cười khổ nói: "Lão sư còn nhỏ tuổi hơn ta, cũng có thể trầm ổn xem xét công văn như thế, xem ra học sinh cũng muốn ma luyện tính tình một chút."
Phạm Nhàn ha ha cười một tiếng, nghĩ thầm nếu như là Hầu Quý Thường ở chỗ này, nhất định sẽ đứng dậy đáp lời; nếu như là Dương Vạn Lí, nói không chừng sớm đã không nhịn được nghi vấn trong lòng, bắt đầu chất vấn tại sao mình lại bỏ qua cho trọng phạm.
Chỉ có vị Sử Xiển Lập này không nóng không vội, nhưng cũng sẽ không rườm rà nhàm chán, chính mình ban đầu quyết định để cho hắn ở bên người, xem ra không phải lựa chọn sai lầm.
"Đừng gọi lão sư nữa." Hắn nói: "Thà rằng ngươi gọi ta là đại nhân còn hơn, gọi vậy thật sự cảm thấy có chút hoang đường."
Sử Xiển Lập ngây người, thật ra chuyện thí sinh lớn tuổi hơn quan chủ khảo, ở trên thế giới này thật sự rất thường gặp, chính hắn không cảm thấy có gì không ổn.
Phạm Nhàn đem án tông trên bàn đưa tới, hỏi: "Ngươi có ý kiến gì không?"
Sử Xiển Lập không biết có phải đại nhân đang kiểm tra mình hay không, chẳng qua là những công văn này hai ngày qua đã đọc đến nát ra rồi, lắc đầu thành khẩn nói: "Học sinh không rõ lão sư...!đại nhân làm vậy là có ý gì.
Nếu quả thật muốn đánh con cọp, cũng không cần phải ra tay với đám chuột nhắt này."
Phạm Nhàn cười nói: "Chẳng qua là tìm chút chuyện để làm cho đám mèo con ở Nhất Xử thôi, quen thuộc quen tay, thời điểm tương lai thật làm đại sự, cũng không quá mức bối rối."
Sử Xiển Lập làm bộ không nghe được hai chữ đại sự kia, thành khẩn thỉnh giáo nói: "Đại nhân, trong triều làm quan, tự nhiên muốn phân ưu cùng Thánh thượng, làm việc cho triều đình, nhưng nhìn đại nhân mấy ngày qua làm việc, mặc dù là xử lý ôn hòa, nhưng vẫn sẽ đắc tội với những người kia."
"Đắc tội với người khác, chính là tính chất đặc biệt của Giám Sát Viện." Phạm Nhàn giải thích: "Ngươi cũng rõ ràng, Giám Sát Viện là cơ cấu tư nhân của Bệ Hạ, không phải công khí chân chính, mà là tư khí của Thánh thượng.
Chúng ta chỉ có một đối tượng thần phục, cho nên bất luận là từ góc độ trong cung, hay là góc độ của Giám Sát Viện đánh gia, chúng ta nhất định phải làm một nhân vật đắc tội với người ...!Mà Nhất Xử ở kinh thành, bị kinh đô phồn hoa vướng chân , căn bản đánh mất nguyên ý ban đầu của Bệ Hạ, không đủ hung hãn, không đủ âm tàn.
Bệ Hạ để cho ta tới quản Nhất Xử, tự nhiên là muốn Nhất Xử trở lại thành nhân vật dám đắc tội với người khác."
Sử Xiển Lập cũng không cách nào giả bộ gì nữa, môn sư đã nói rõ ràng thấu triệt như vậy, chỉ có thể đàng hoàng trả lời: "Bệ Hạ là muốn đại nhân...!thành một vị cô thần."
Phạm Nhàn gật đầu: "Không thiên không đảng, Bệ Hạ muốn ta trở thành Trần Bình Bình thứ hai, chẳng qua là..." Hắn chuyển giọng, có chút giễu cợt nói: "Ta từng đi bái phỏng quý phủ của viện trưởng đại nhân, trong phủ hào hoa xa xỉ hơn xa các vương công, nhưng các vẻ cô đơn khắc tận trong xương ấy, thật sự không phải sở thích của ta."
Sử Xiển Lập hiểu được ý tứ của hắn, sầu khổ nói: "Nhưng nếu đại nhân hư dĩ ủy xà (lá mặt lá trái, ý nghĩa có hai lòng), Thánh thượng thiên mục như đuốc, tự nhiên sẽ thấy rõ, sợ là sẽ gây bất lợi đối với tiền trình của đại nhân."
Phạm Nhàn cười cười, không có nói gì, nghĩ thầm vị Hoàng Đế lão nhi kia trong tình hình chung sẽ không có cái ý niệm còn độc hơn hổ dữ kia đâu.
Sử Xiển Lập cũng hiểu mình đã nói nhiều, chuyển đề tài nói: "Nhất Xử hôm nay tra án, mặc dù khôi phục truyền thống quá khứ, bắt đầu bắt bớ người ban đêm, nhưng mà đại nhân vẫn không chịu che dấu tin tức, phàm là có người hỏi thăm cũng nói rõ ràng...!Học sinh không đồng ý chuyện này."
Phạm Nhàn cảm thấy hứng thú hỏi: "Tại sao?"
Sử Xiển Lập sắp xếp lại một chút rồi nói ra: "Giám Sát Viện chính là cơ cấu đặc vụ của Bệ Hạ, sở dĩ có thể làm kinh sợ đủ loại quan lại, trừ đặc quyền Khánh luật quy định ra, trình độ lớn hơn nữa là bởi vì nó có cảm giác thần bí cùng âm...!hắc ám.
Thế nhân không biết, đối với những thứ càng không rõ, càng sẽ cảm thấy sợ.
Đại nhân hôm nay cố ý đem công việc của Nhất Xử bày ra ngoài sáng, chỉ sợ sẽ làm suy yếu cảm giác như vậy, làm cho quần thần trên dưới xem nhẹ Giám Sát Viện."
Phạm Nhàn thừa nhận hắn nói có lý, nhưng vẫn nói: "Ta biết ngươi không đồng ý chút điều khoản trong điều lệ mới của Nhất Xử, tỷ như ban bố tin tức, ta cũng thừa nhận, nếu như Giám Sát Viện vẫn duy trì hình tượng ác ma ăn thịt người trong bóng tối của mình, đối với công việc chúng ta đang làm mà nói, sẽ có rất nhiều thuận lợi."
Sử Xiển Lập có chút bất ngờ vì môn sư đồng ý ý kiến của mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là ngài không cam lòng thế nhân coi mình như quỷ, muốn thay đổi hình tượng ư?
Lời của Phạm Nhàn kế tiếp, lập tức đẩy ngã tưởng tượng của hắn: "Ta cũng không quan tâm thế nhân đánh giá Giám Sát Viện thế nào...!Nhưng ngươi cần rõ ràng, hiện tại ta giám thị chỉ có Nhất Xử, mà không phải cả viện.
Nhất Xử ở kinh đô, ngoại trừ các mật thám ẩn sâu vào vương công quý phủ ra, mọi chuyện khác căn bản không có biện pháp giấu diếm được.
Kinh đô quan viên nhiều như chó săn, mọi người có thiên ti vạn lũ liên lạc...!Nếu không có cách nào duy trì sự thần bí của Nhất Xử, ta đây dứt khoát quang minh mà làm, có lẽ còn có thể nhiều một ít kinh sợ."
Hắn tiếp theo thật tình nói: "Nhưng mà, ta chỉ cầu kết quả tra án quang minh xuất hiện, cũng không yêu cầu quá trình như thế, ở giữa dùng thủ đoạn âm độc gì, ta đều có thể tiếp nhận...!Ngươi hẳn là rõ ràng, ta cũng không muốn trở thành một thánh nhân."
Sử Xiển Lập gật đầu, trong lòng cực kỳ an ủi, xem ra môn sư của mình quả nhiên là một người có can đảm vạch trần tệ nạn quan trường, chẳng qua là tạm thời có điều giữ lại mà thôi.
Phạm Nhàn nhìn hắn, không biết đánh giá của đối phương đối với mình, nói: "Từ hôm nay trở đi, phàm là án Nhất Xử điều tra, sau