Bang bang tiếng dập đầu vang lên trong cung điện rộng lớn, chỉ lát sau trên trán tả đô ngự sử Lại Danh Thành cũng đã hiện ra vết máu.
Hoàng Đế nhìn hắn một cái có chút chán ghét, phất tay để cho thị vệ đưa xuống dưới, lúc này mới nhàn nhạt nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Phạm đề ty, ngươi thân ở Giám Sát Viện, luật pháp định ra đặc quyền thật lớn, ngày sau làm việc, nhất định phải cẩn thận mới phải, không thể làm mất thể diện của trẫm được."
Hiếm khi mới tìm được một cái cơ hội ba phải như vậy, Bệ Hạ anh minh dĩ nhiên không chịu bỏ qua, phất tay dừng cử chỉ thỉnh tấu của Phạm Nhàn, thái giám biết ý, cao giọng tuyên bố triều hội kết thúc.
Phạm Nhàn thở dài ở trong lòng, biết Bệ Hạ không thể nào quá mức nghiêng về phía mình trong chuyện này được.
Trong lòng hắn thấy còn chưa đủ, nhưng chư vị đại thần lại cảm nhận sâu sắc được sự bênh vực của Bệ Hạ đối với Phạm gia tiểu tử rồi.
Chúng thần trên đường từ Thái Cực Cung lui ra bên ngoài, vội vàng đi lên tỏ vẻ an ủi hắn, lúc này các đại thần tựa như đều thành kẻ địch của Đô Sát Viện, đem đối phương chửi bới ầm ĩ.
Phạm Nhàn nhất nhất cười khổ ứng đối, liếc thấy phụ thân thân hơi còng xuống, mười phần già nua đi tới quảng trường, trong lòng vừa động, vội vàng tiến lên đi đỡ.
Quần thần ở phía sau nhìn một đôi phụ tử này, không khỏi luôn miệng khen, phụ tử là quan đồng liêu, cảnh tượng phụ từ tử hiếu hiện ra trong cung, thật sự là một đoạn giai thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phạm thượng thư phát hiện cánh tay bị níu lại, nghiêng đầu nhìn thấy là con mình tới đỡ, không khỏi cười khổ thở dài một hơi: "An chi a an chi, làm sao ngươi không chịu an phận một chút chứ?"
Phạm Nhàn cũng đầy bụng ủy khuất, ai bảo Tín Dương bên kia như âm hồn bất tán luôn nhằm vào mình.
Gần đến cửa cung, có vị tiểu thái giám lặng lẽ chạy tới, truyền khẩu dụ của Bệ Hạ, liền kéo Phạm Nhàn chạy tới hậu cung.
Phạm Thượng thư vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng của con mình một cái, đột nhiên cảm thấy tiểu tử này mặc dù vẫn luôn giả trang bộ dáng tĩnh táo chững chạc, nhưng nhìn điệu bộ lúc chạy, lại như cũ hiện ra vẻ tùy tiện, cùng không khí trang nghiêm trong cung thật sự có chút không hợp.
Có đồng liêu từ sau đi tới, ánh mắt Phạm Thượng thư lập tức chuyển biến thành không hề bận tâm, khẽ mỉm cười, cùng quần thần ra khỏi hoàng cung.
Hôm nay mưa đã tạnh, nhưng trên đất trống trước cung vẫn là một vũng nước đọng, mấy ngự sử Đô Sát Viện đã cả người ướt đẫm, lại như cũ quật cường quỳ gối trên mặt đất, mà tả đô ngự sử rời khỏi triều hội sắc mặt tức giận, cũng quỳ đến phía trước mấy người, còn đem mũ cánh chuồn của mình lấy xuống, nâng trước ngực trái.
Nhìn cảnh này, chư vị đại thần mới biết được chuyện vẫn chưa xong, Thư đại học sĩ tiến lên khuyên bảo mấy câu, phát hiện không có hiệu quả, liền lắc đầu rời đi, mà rất nhiều đại nhân vật vội vàng ngồi xe ngựa trở về phủ, biết chuyện này sẽ càng lúc càng lớn, chính mình trốn xa một chút cho an toàn.
Chỉ có Phạm Thượng thư ở trước mặt đoàn người này đứng một lúc lâu, sau đó phân phó hộ vệ trong phủ của mình, mang ô tới cho đám ngự sử đại phu này, trông coi ở một bên, bởi vì không biết sau đó có thể mưa tiếp hay không.
Bị tiểu thái giám dẫn một đường chạy đi, xuyên qua mấy bức tường cung, đi tới ngoài ngự thư phòng, tiểu thái giám đã mệt mỏi thở hồng hộc, Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, chân khí khẽ vận, cũng làm cho sắc mặt biến thành hồng nhuận một chút.
Hắn có chút tâm thần không yên đi vào ngự thư phòng của Hoàng Đế, theo tiểu thái giám chỉ điểm, cực kỳ cẩn thận đứng ở bên cạnh sập của Hoàng Đế.
Chẳng được bao lâu, một đạo rèm vải bên cạnh thư phòng khẽ nhúc nhích, Hoàng Đế đã đổi lại thường phục đi đến, nhìn Phạm Nhàn sắc mặt trầm ổn, trong con ngươi hiện lên một tia kích động, Bệ Hạ phất phất tay, ý bảo hắn không cần giữ lễ tiết quá mức.
Phạm Nhàn thật sự rất lưu manh không quỳ xuống hành lễ, nhận lấy cái đôn do tiểu thái giám bưng tới, đàng hoàng ngồi lên.
Hôm nay ngự thư phòng so với hôm đó thanh tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại hai người là Hoàng Đế cùng hắn, cho nên cục diện có chút quỷ dị, Phạm Nhàn sắc mặt vững vàng, trong lòng cũng có chút ít thấp thỏm, bởi vì phỏng đoán chẳng qua là phỏng đoán , mặc dù qua lời nói của Trần Bình Bình cùng nhiều chi tiết trong kiếp này, cũng đã xác nhận phỏng đoán này, nhưng nếu như Hoàng Đế thật không đem phỏng đoán này làm rõ,chính mình nên làm gì bây giờ?
Coi như Phạm Nhàn càng ngày càng cảm thấy Hoàng Đế chuẩn bị đeo lên mặt nạ của một người cha hiền từ, lại bị lời nói kế tiếp làm cho tỉnh lại.
"Phạm Nhàn, ngươi không thiếu tiền, vì sao lại tham tiền?" Hoàng Đế Bệ Hạ lạnh lùng nhìn hắn, rất trực tiếp hỏi.
Một giọt mồ hôi từ trên trán Phạm Nhàn nhỏ xuống, hắn biết mình lúc trước quả thật có chút làm càn, càng biết chuyện mình thông qua Liễu thị thu nhận ngân phiếu, căn bản không thể nào giấu diếm được vị Bệ Hạ trước mắt, đứng dậy, rất chân thành nói: "Vạn tuế, bởi vì thần chấp chưởng Giám Sát Viện Nhất Xử, cho nên muốn thu ngân phiếu."
"A?" Hoàng Đế tựa như có chút ngạc nhiên chờ câu kế tiếp của hắn.
"Muốn thực sự giám sát quan viên, như vậy đầu tiên sẽ phải dung nhập vào quan trường, như bộ dạng dửng dưng đứng ngoài mọi chuyện của Giám Sát Viện Nhất Xử dĩ vãng, mặc dù có thể dựa vào hệ thống mật thám khổng lồ, đối với quan lại trong kinh giám sát, nhưng giống như ngắm hoa trong sương mù, luôn chỉ thấy mờ mờ, đối với chuyện quan lại trong kinh âm thầm giao dịch, thủy chung không cách nào thăm dò được rõ ràng." Phạm Nhàn cẩn thận giải thích: "Muốn giám sát quan viên, phải biến mình thành quan viên."
Hắn cười khổ tiếp tục nói: "Vạn tuế cũng biết thần sống ở Đạm Châu..." Nói những lời này , hắn cúi đầu, lại có thể nhận ra được Hoàng Đế nghe thấy những lời này, có chút phản ứng rất nhỏ.
"...!Sau khi vào kinh, biến hóa thật sự quá lớn, thần ban đầu chẳng qua là một từ thần, hôm nay muốn tiếp nhận quyền bính nặng như vậy từ Giám Sát Viện, trong lòng ngoài bất an, cũng thường định giá chính mình thật ra cùng các quan viên có một tầng không hiểu nhau, cực kỳ khó dung nhập vào trong triều đình."
Không đợi hắn tiếp tục nói, Hoàng Đế đã hiểu ý tứ của hắn, phất tay lạnh lùng hỏi: "Nếu như ngươi thật sự là một con bạch hạc, cho dù dùng mực nhuộm đen cả người, cũng không lừa được đám quạ đen kia.
Những thủ đoạn này, thật sự quá mức trẻ con, chỉ cần ngươi trung thành vì nước, còn ai dám làm khó dễ ngươi ư? Chớ quên vết xe đổ của Chu Cách, mới đầu còn không phải là muốn gia nhập vào