Giám Sát Viện Nhất Xử vô cùng có chừng mực xử lý chuyện soát lâu, bắt đi chẳng qua là người có quan hệ với Phạm Liễu hai nhà, đám nhóc ở Quốc Công phủ kia một mặt là bị Phạm Nhàn đánh phải về nhà dưỡng thương, một mặt cũng không có tư cách tham gia quá sâu, cho nên ngược lại là một cái cũng không có bắt.
Mộc thị thúc cháu bắt người xong xuôi, cũng không có hướng Phạm đề ty bên cạnh xe ngựa bắt chuyện, rất tự giác áp giải đám thanh niên này đi Phạm phủ.
Người của Giám Sát Viện nhìn thấy Phạm Nhàn đứng ngoài xe ngựa, hồi lâu không đi vào, người trên xe cũng không có xuống, cũng biết trên xe ngựa nhất định là nhân vật địa vị so với Phạm Nhàn tôn quý hơn —— Phạm Nhàn bản thân chính là quốc thích, vậy trong xe tất nhiên sẽ là hoàng thân.
Soát lâu không có thành quả gì, Phạm Nhàn muốn đem sổ sách Phạm Tư Triệt cùng Bão Nguyệt lâu có liên quan hủy diệt, không nghi ngờ chút nào trở thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Mà nếu hắn bởi vì chuyện này, bị buộc cùng Nhị Điện hạ giữ vững hòa bình tạm thời, tiếp tục tra xét Bão Nguyệt lâu là chuyện thật sự rất ngu xuẩn.
Người của Giám Sát Viện đã bỏ đi rồi, người của kinh đô phủ chân trước đón chân sau tới duy trì trị an, tất cả tựa như trở lại bình thường, Phạm Liễu hai nhà vẫn có bảy thành cổ phần của Bão Nguyệt lâu, tiếp tục làm hắc thủ xú danh khắp kinh đô, mà Phạm đề ty cùng Nhị hoàng tử lại thân mật đối thoại.
Tựa như kinh đô sẽ thái bình.
Trong xe Nhị hoàng tử nhìn gương mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, trong lòng khó có thể kiềm chế sinh ra một tia bội phục, một tia tán thưởng, chuyện Bão Nguyệt lâu đủ để khiến đại đa số người căm phẫn, mà Phạm Nhàn biểu hiện bình tĩnh như thế, tiếp nhận đề nghị của mình cũng là không chút nào do dự, thật sự là một vị cường giả giỏi phán đoán thế cục, dũng cảm đưa ra quyết định.
Mà mỗi khi hắn nhìn Phạm Nhàn trên mặt treo nụ cười quen thuộc, sâu trong nội tâm lại có chút bất an cùng thân thiết, cảm thấy đối phương hẳn là người rất giống mình.
Mặc dù đối với phương là thần tử, nhưng vẫn có vọng động mãnh liệt, muốn cùng đối phương chân thành tâm sự một phen!
...
...
"Hoằng Thành, ngươi đi trước đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta cùng với Phạm đại nhân có chút chuyện muốn hàn huyên một chút." Nhị hoàng tử nhàn nhạt nói chuyện, hẳn là không thèm để ý ánh mắt đám người trên đường chút nào, thản nhiên từ trên xe ngựa đi xuống.
Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ vì hành động này của đối phương, mới vừa rồi mình đã nói rõ ràng chính mình phải về phủ, không muốn tiến hành nói chuyện với nhau quá sâu, nhưng đối phương thân là hoàng tử tôn sư, tự mình xuống xe mời, chính mình không cho hắn thể diện, cũng muốn nghe xem hắn đến tột cùng muốn nói cái gì, cho nên nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Hoằng Thành hơi một tia xin lỗi nhìn hắn một cái, cùng xe ngựa nhanh chóng rời mảnh đất thị phi Bão Nguyệt lâu này.
Nhị hoàng tử giày gấm bước lên mặt đường, không nhịn được duỗi lưng một cái.
Ở phía xa đám người bàn luận xôn xao, dẫn Phạm Nhàn đi vào một quán trà, lúc này sớm có người hầu đem quán trà xử lý, chỉ có hắn cùng với Phạm Nhàn hai người ngồi đối diện nhau.
Phạm Nhàn bưng chén uống một hớp, có chút bất ngờ nhíu mày, giương mắt nhìn Nhị hoàng tử một cái.
Nhị hoàng tử cười nói: "Ta biết ngươi thích thứ này, mỗi lần đi quý phủ của Hoằng Thành, cũng sẽ đòi nước chua để uống." Tiếp theo ôn hòa nói: "Bão Nguyệt lâu chuyện này nghĩ đến Phạm huynh nhất định rất hận ta mới đúng."
Phạm Nhàn khẽ nhếch môi: "Ta không phải thánh nhân, tự nhiên cũng sẽ có tâm tình ."
Nhị hoàng tử lắc đầu nói: "Lúc đầu nhị đệ nhà ngươi cùng tam đệ nhà ta thương nghị làm ăn, ta đã biết rồi, còn âm thầm giúp một chút..." Hắn nhìn mặt Phạm Nhàn "Bất quá ngươi không nên hiểu lầm, khi đó trong triều trong kinh đều nghĩ đến Phạm gia ngươi cùng ta giao hảo, ta tự nhiên cũng không thể nào có ý nghĩ uy hiếp ngươi, chỉ là muốn giúp song phương tìm kiếm một chút lợi ích chung, để cho quan hệ hai bên gắn chặt một chút.
Ai biết hôm nay lại thành thủ đoạn bỉ ổi, thật sự cũng không phải là ta mong muốn."
Phạm Nhàn trước đó cũng đã đoán được ý định của đối phương lúc tạo ra Bão Nguyệt lâu này, cũng không quá bất ngờ, chẳng qua là nghe hắn tự nhận là thủ đoạn bỉ ổi, ngược lại không biết ứng đối như thế nào, cười nói: "Điện hạ đối với thần...!Thật đúng là có phần coi trọng."
Nhị hoàng tử cũng không kiêng kỵ đề tài này kéo dài xuống, nhàn nhạt nói: "Ta vẫn rất coi trọng ngươi, ngươi cũng rất rõ ràng...!Cho nên ta không rõ, tại sao sau khi ngươi về kinh, lại muốn nhằm vào ta."
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Điện hạ lời này chút hồ đồ rồi, Phạm mỗ chẳng qua là thần tử, nhằm vào Điện hạ, đối với ta có thể có ích lợi gì?"
Nhị hoàng tử quan sát ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: "Ta cần ngươi nói cho ta biết...!Ta biết, ngươi không thể nào cam tâm làm một con cờ cho Thái tử, cho nên càng không hiểu rõ nổi."
Không ngờ vị hoàng tử điện hạ này lại dám quang minh chánh đại mà hỏi những lời như vậy, Phạm Nhàn cảm thấy một chút bất ngờ, chợt trên mặt nổi một nụ cười thanh minh, nhẹ giọng đáp: "Điện hạ thật không rõ ư?"
Nhị hoàng tử nhìn vào mắt của hắn, nhẹ khẽ lắc đầu.
Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu, dùng đốt ngón tay gõ mặt bàn gỗ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Phố Ngưu Lan."
Nhị hoàng tử mặc nhiên, sau một hồi lâu nói: "Chuyện này đúng là ta không phải." Nói xong lời này, hắn đứng dậy, hướng Phạm Nhàn bái một cái thật sâu!
Thân là con trai ruột của Hoàng Đế, vậy mà lại hướng một vị thần tử hành lễ bồi tội!
...
...
Phạm Nhàn lại không lộ ra vẻ mặt Nhị hoàng tử mong ngóng nhìn thấy, giống như là một khối đá cứng đóng băng bình thường ngồi yên trên ghế, híp mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nói: "Điện hạ dù sao cũng là Điện hạ, thần tử dù sao cũng là thần tử, chuyện liên quan đến tính mạng con người, Điện hạ có lẽ cho là, ngươi tự mình mở miệng nói lời xin lỗi, cũng đã coi như giải thích với ta, mà ta thân là thần tử cũng có thể cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác đại sinh quốc sĩ ư?"
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm tình phẫn nộ trong lồng ngực đã có rất nhiều năm không xuất hiện qua, lạnh như băng nói: "Vậy Phạm đại nhân phải như thế nào mới chịu chấp nhận tu bổ quan hệ giữa hai ta?"
Phạm Nhàn bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Thật ra thì tra án lần trước...!Ngươi cũng rõ ràng tại sao rồi, ai bảo trượng mẫu lão nương nhìn con rể như ta không vừa mắt, một lát là thích khách, một lát là Đô Sát Viện? Mà ta sang năm muốn chấp chưởng nội khố, không thể thiếu xung đột với phương diện Tín Dương, nếu như Điện hạ chịu hứa với ta một chuyện, ta không dám đảm bảo có điều nghiêng về, nhưng ít ra sau này ở trong kinh, ta sẽ để Giám Sát Viện giữ vững một cái tư thái tương đối công bằng hợp lý."
Nhị hoàng tử trong lòng khẽ run lên, lúc trước tâm tình khó chịu trong lòng đã tan thành mây khói.
Trong mấy tháng này người của mình cùng thần tử trong triều bị Giám Sát Viện giám sát gắt gao, bao gồm Khâm Thiên Giám giam chính những người đó, cũng đều bị ngã ngựa, làm cho cả Nhị hoàng tử nhất phái nhức đầu không dứt.
Hắn lúc này nghe Phạm Nhàn nói có thể làm cho Giám Sát Viện thay đổi thái độ, làm sao có thể không động tâm cho được?
Hắn suy nghĩ một chút, đưa ngang tay phải, vô cùng nhu hòa nói: "Đề ty đại nhân thỉnh giảng."
Những lời này đã dùng danh hiệu.
Phạm Nhàn nhìn hắn, cười nói: "Điện hạ nếu như có thể giữ vững cự ly với trưởng công chúa, ta cho phép ngươi cả đời bình an."
Nhị hoàng tử ngây ra, không nghĩ tới đối phương lại nói ra một cái đề nghị hoang đường như thế, còn cho phép chính mình cả đời bình an? Thật là cuồng vọng lớn mật làm sao! Hắn rốt cục không nhịn được buồn bực trong lòng, lạnh giọng nói: "Phạm đề ty đang muốn trêu đùa ta ư ?"
Hai cái quyền quý trẻ tuổi dáng vẻ thật ra cũng không giống nhau, nhưng khí chất cùng mùi vị trên người cực kỳ tương tự, đối mặt nhau mà ngồi, trong lòng đều không vừa ý.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Điện hạ có nhiều điều khó hiểu, Phạm mỗ cũng có nhiều điều không hiểu nổi, long ỷ kia chẳng lẽ ngồi sướng như vậy hay sao? Bình an chẳng phải là cái phúc hiếm có ư? Điện hạ từ trước đến giờ yêu thích văn học, Thục quý phi cũng là nhân vật thanh minh như tuyết, làm sao có thể không nhìn thấu quan hệ trong chuyện này chứ?"
Cho dù lúc này trong quán trà yên lặng không một người, cuộc nói chuyện này không lo bị người khác nghe thấy, nhưng đột nhiên chợt nghe Phạm Nhàn hẳn là nói toạc ra ý nghĩ của mình, trái tim Nhị hoàng tử vẫn là bất tranh khí run rẩy một chút.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chỉ có thể làm mà không thể nói , như chuyện mình muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng đối với Thái tử vẫn cung kính vô cùng.
Ai biết người trước mặt hẳn là nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy!
Cho đến hôm nay Nhị hoàng tử mới chánh thức rõ ràng, lá gan của Phạm Nhàn đến tột cùng lớn đến mức nào! Cũng càng thêm khó hiểu, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám như vậy!
Nhị hoàng tử trong mắt hiện lên một đạo u quang, đạo quang mang u ám này là bị Phạm Nhàn nói chuyện mà xúc động tới nỗi đau kinh niên, rốt cục dần dần thiêu đốt , quan sát mặt Phạm Nhàn, hạ giọng lạnh lùng nói: "Ai cũng biết long ỷ không dễ ngồi! Nhưng ta sinh ra trong nhà Thiên tử, thân bất do kỷ, cái ghế này,