Chân trời đã có màu ngân bạch, trong đình viện gió sớm khẽ thổi, ánh sáng lại như cũ vô cùng u ám, người bên cạnh núi giả mặc một thân vải thô áo, bên hông tùy tùy tiện tiện cắm một cái khoan sắt, trên mặt che một miếng vải đen, nhưng giống như cùng cảnh trí kiến trúc bốn phía hòa thành một thể, một chút thanh âm cũng không phát ra, thậm chí ngay cả cảm giác tồn tại cũng lộ ra vẻ cực kỳ phiêu miểu, chỉ sợ cho dù có hạ nhân từ bên cạnh hắn đi tới, cũng sẽ không phát hiện ra hắn.
Phạm Nhàn nhìn lên trước mặt vị thân nhân cùng mình sớm chiều chung sống mười sáu năm, nghĩ đến bao lâu không gặp, trong lòng hẳn là cảm giác nói không ra lời, hận không đấm hắn một cái...!Nhưng khẳng định không đấm được đối phương, muốn nhào tới khóc một hồi? Ngũ Trúc thúc cũng không phải người để tâm sự đâu.
Kết quả hắn không thể làm gì khác đành phải lắc đầu, mạnh mẽ nén vui sướng trong lòng, đi tới, sau đó phát hiện Ngũ Trúc thúc trong tay cầm một cây tiểu đao, càng không ngừng khắc thứ gì, đi tới gần chút ít, mới phát hiện là đang khắc gỗ.
"May mắn không phải là khắc tượng nữ nhân...!Nếu không ta sẽ nghĩ ngươi sẽ biến thành Thám Hoa mù mắt Lý Tầm Hoan kia." Trong đình viện một mảnh an tĩnh, Phạm Nhàn chịu nén cười nói: "Ta đây sẽ buồn nôn mất."
Ngũ Trúc làm cho người khác bất ngờ gật gật đầu, nói: "Lý Tầm Hoan người này quả thật rất vô sỉ."
Lần này đến phiên Phạm Nhàn sửng sốt, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi biết Lý Tầm Hoan ư?"
Ngũ Trúc đem phiến gỗ cùng tiểu đao đặt lại trong tay áo, lạnh lùng nói: "Tiểu thư từng kể câu chuyện này, hơn nữa nàng ghét nhất vị nam chính này."
Phạm Nhàn nở nụ cười, nói: "Xem ra ta cùng mẹ ta thật sự rất giống nhau."
...
...
Chỉ chốc lát sau, hai người đã xuất hiện tại gian thư phòng bí ẩn nhất trong ba gian thư phòng của Phạm phủ, bốn phía mặc dù không có cơ quan, nhưng không có Phạm Nhàn cho phép căn bản không có người nào có thể tới gần nơi này, ngay cả Phạm Thượng thư cũng chấp nhận quy củ này.
"Nói một chút đi, nửa năm qua đã làm gì." Không nghi ngờ chút nào, Phạm Nhàn cảm thấy hứng thú vô cùng đối với chuyện Ngũ Trúc mất tích thời gian qua.
Mặc dù từ phiến gỗ kia đã xác nhận phỏng đoán của chính mình, nhưng tin tức bát quái kinh thiên như vậy, cần từ trong miệng người trong cuộc nghe được, mới sẽ có vẻ phá lệ kích thích.
Lúc này hắn tựa như đã sớm quên mất chân khí đang lén lút tàn phá như con chuột trong cơ thể mình , cũng đã quên chính mình tựa hồ hẳn là đầu tiên hỏi thăm thúc, chính mình nên bảo vệ tánh mạng thế nào, mà là nhìn chằm chằm vào Ngũ Trúc.
Hắn còn rót một chén tàn trà đêm qua cho mình, tự nhiên không có phần của Ngũ Trúc, bởi vì Ngũ Trúc không uống trà.
"Ta đi phía bắc một chuyến." Ngũ Trúc suy nghĩ một chút, tựa như đang xác nhận hành trình của mình."Sau đó, ta đi phía nam một chuyến."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phạm Nhàn đã quen với việc thúc thúc của mình suy nghĩ khác hẳn thường nhân, cũng không căm tức vì sự nhàm chán của câu trả lời này, mà là kiên nhẫn hỏi: "Đi phía bắc làm gì? Đi phía nam làm gì?"
"Ta đi phía bắc tìm Khổ Hà." Ngũ Trúc nói rất bình tĩnh, cũng không cho là nếu như chuyện này truyền ra , sẽ hù chết bao nhiêu người "Đánh một trận, sau đó đi phía nam, đi tìm một người."
Phạm Nhàn ha ha nở nụ cười, một đời tông sư Khổ Hà bị thương, tự nhiên là hảo thủ đoạn của vị thúc thúc mù trước mắt, chợt nghĩ đến vấn đề, cau mày quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chớ."
Ngũ Trúc khẽ nghiêng đầu, nhìn vai trái của mình: "Nơi này bị thương, đã bình phục."
Như cũ lời ít mà ý nhiều, Phạm Nhàn lại có thể cảm nhận được hung hiểm trong đó, hắn cùng với Hải Đường đã giao thủ, có thể chân thiết cảm nhận được thực lực của sư phụ đầu trọc của Hải Đường, một trong tứ đại tông sư đứng đầu nhất trên đời này, hẳn là kinh khủng đến cỡ nào.
Ngũ Trúc thúc mặc dù khí thế rừng rực, nhưng làm cho đối phương bị thương, chính mình khó tránh khỏi cũng phải cần trả giá không ít, chỉ cần hiện tại tốt lắm là được.
"Tại sao lại đi động thủ?" Phạm Nhàn nhíu mày.
Ngũ Trúc nói: "Thứ nhất, nếu như hắn ở Bắc Tề, ta nghĩ ngươi sẽ có chút bất tiện." Phạm Nhàn gật đầu, nếu như lúc ấy đi sứ, Khổ Hà vẫn trấn giữ ở thượng kinh, chỉ dựa vào lực lượng của mình, quả quyết không có khả năng đùa bỡn với lực lượng vũ trang của Bắc Tề, đoạt ở trước khi Tiếu Ân chết, đạt được nhiều tin tức hữu dụng như vậy.
Ngũ Trúc tiếp tục nói: "Thứ hai, ta cảm giác trước kia mình quen biết Khổ Hà, cho nên tìm hắn hỏi một chút chuyện năm đó."
Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn hắn, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ tới Tiếu Ân trước khi lâm chung miêu tả chuyện tòa miếu kia, cau mày nhẹ nói: ...!.
.
.
Có lẽ...!Thúc thật sự là biết Khổ Hà, ít nhất là thời điểm năm đó."
Kế tiếp hắn đem chuyện nghe được trong sơn động, toàn bộ nói cho Ngũ Trúc nghe, hi vọng hắn có thể nhớ lại chuyện trọng yếu gì đó.
Tỷ như quan hệ giữa Ngũ Trúc thúc cùng Thần Miếu, khi còn bé nghe Ngũ Trúc thúc nói, hắn và mẫu thân cùng nhau từ trong nhà trốn ra , cái nhà này...!Chẳng lẽ chính là Thần Miếu?
Ngũ Trúc trầm mặc hồi lâu, không ôm đầu minh tưởng như thường xuất hiện trong tiểu thuyết, vô cùng thống khổ bắt đầu nhớ ra chuyện gì, hắn chỉ rất đơn giản nói một câu: "Ta không nghĩ ra."
...
...
Cho nên đến phiên Phạm Nhàn bắt đầu vò đầu bứt tóc rồi, hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Đây là chuyện gì?" Hắn lắc đầu, khu trừ thất vọng trong lòng, hỏi: "Sau khi bị thương tại sao không trở về kinh? Cũng đã bị thương, còn tới phía nam đi tìm người làm gì...!Y, có phải Diệp Lưu Vân ở phía nam hay không?"
Ngũ Trúc lạnh lùng lắc đầu: "Phía nam có chút vấn đề...!sau khi xác nhận Khổ Hà biết ta, ta đi phía nam một chuyến, muốn tìm đến người có vấn đề kia, đáng tiếc không tìm được."
Phạm Nhàn càng cảm thấy nhức đầu, nửa năm qua mình ở phía bắc phía nam làm ầm ĩ , thì ra vị thúc thúc này cũng chẳng hề nghỉ ngơi, cùng quốc sư Bắc Tề đánh một hồi kịch câm nhận thân, vừa đi phía nam tìm người, bất quá nếu Khổ Hà biết Ngũ Trúc...!Đúng, Tiếu Ân đã nói, Khổ Hà có thể có địa vị như hôm nay, cùng năm đó hành trình Thần Miếu có liên quan, lúc ấy hắn đã biết mẫu thân, bất quá khi đó mẫu thân cùng Ngũ Trúc cũng không ở cùng nhau a.
Phía nam người có vấn đề? Là ai chứ? Phạm Nhàn đầu óc chuyển cực nhanh, lập tức nghĩ tới án tông nhận được khi còn ở thượng kinh, phía nam Khánh quốc xuất hiện một cái tội phạm giết người liên hoàn máu lạnh, mà Ngôn Băng Vân cũng cực kỳ coi trọng chuyện này, chuẩn bị ngày sau muốn điều động hổ vệ hầu cận Bệ Hạ đi tìm người.
Bất quá nếu ngay cả Ngũ Trúc thúc cũng không tìm được người này, chỉ sợ tiểu Ngôn đồng học tương lai cũng đành thất vọng mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi, đem những chuyện tạm thời không ảnh hưởng tới mình bỏ ra.
Hướng thúc thúc hồi báo cho một chút động tác của mình nửa năm qua, ngay cả hiệp nghị bí mật giữa mình cùng Hải Đường không có người thứ ba biết đến cũng nói ra, không ngờ Ngũ Trúc lại không có phản ứng gì.
Phạm Nhàn thuở nhỏ đã biết, Ngũ Trúc thúc sẽ không khen ngợi mình.
Nhưng mình làm ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả Tiếu Ân cũng diệt, lại đem Nhị hoàng tử đánh thê thảm như thế, ngài dù sao cũng phải cho một chút phản ứng lắng nghe câu chuyện chứ?
Tựa như phát giác Phạm Nhàn có chút buồn bực không vui, Ngũ Trúc suy nghĩ một chút, mở miệng nói câu nói, hàn huyên giải thích: "Đều là chút ít chuyện nhỏ."
Cũng đúng, mình cùng Nhị hoàng tử đấu tranh, trong mắt các nhân vật tầng cấp như Ngũ Trúc và Bệ Hạ xem ra, cùng tiểu hài tử đánh lộn không có nhiều khác biệt.
Về phần hiệp nghị bí mật kia, có lẽ Bệ Hạ sẽ cảm thấy một tia hứng thú, nhưng Ngũ Trúc thúc khẳng định thờ ơ.
Phạm Nhàn suy nghĩ rõ ràng điểm này, không khỏi tự giễu cười cười, rất tự nhiên đưa ra tay phải của mình, nói: "Gần nhất tay run rẩy, ngươi phải giúp ta xem một chút."
Ngũ Trúc biết được chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn có dấu hiệu nổ tung, vẫn tĩnh táo không giống người thường, nói: "Ta chưa từng luyện, không biết làm sao bây giờ."
Liên quan tới sinh tử, Phạm Nhàn rốt cục phát điên, hạ giọng quát: "Cái thứ ngay một chút an toàn cũng không có...!Ta khi đó vừa mới sinh ra , ngươi để cho ta luyện...!Vạn nhất ta luyện mà chết thì làm sao bây giờ?"
"Tiểu thư đã nói, vật này rất tốt." Ngũ Trúc rất lạnh lùng hồi đáp: "Hơn nữa trước kia đã có người luyện thành."
"Tự nhiên là có người luyện phế thì có." Phạm Nhàn không chút khách khí đâm vào chỗ sơ hở trong lời nói của đối phương.
Ngũ Trúc không chút giấu diếm: "Không có vấn đề gì quá lớn, nhiều lắm là chân khí tan biến, biến thành người