Tần Hằng là người thông minh, nếu không cho dù lão gia tử nhà hắn địa vị hiển hách thế nào trong quân đội, cũng không thể mới ba mươi tuổi đã được vào phòng nghị sự, cho nên hắn rất trấn định đứng lên, đối với Đại hoàng tử cùng Phạm Nhàn chắp tay, nói: "Người có ba việc gấp, các ngươi trò chuyện trước đi." Không đợi hai người trả lời, cũng đã nện bước vô cùng ổn định, không bộc lộ nửa điểm tâm tình khác thường, như trận gió xẹt qua góc sảnh, ở dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Phạm Nhàn nhịn không được bật cười, nghĩ đến lúc chính mình đại náo nha môn Hình bộ, Đại Lý Tự thiếu khanh đại biểu quân đội gây phiền toái, cuối cùng mắt thấy xung đột dâng cao, cũng mượn cớ đi tiểu mà chạy —— xem ra bọn họ lão Tần gia đối với chiêu này đã nghiên cứu tới lô hỏa thuần thanh .
Không khí trong sảnh có chút trầm muộn, đúng là vẫn còn Đại hoàng tử phá vỡ trầm tĩnh, từ từ nói: "Tần Hằng cùng ta, cũng là đánh giặc mà thành người, quân nhân chúng ta tính tình thẳng thắn, cho nên nói cũng nói rõ, ta không thích nhìn các tướng sĩ bên ngoài rơi đầu chảy máu, đám quyền quý trong kinh đô lại công kích lẫn nhau, làm cho quốc thể không yên, tranh giành đảng phái , bất luận cuối cùng ai thắng ai thua, nhân tài trong triều đình sẽ phải tổn thất."
Phạm Nhàn sửa sang lại vạt áo của mình một chút, ngồi một chút, tựa như suy nghĩ cái gì, sau đó mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói không kìm hãm được mang theo một tia lạnh lùng: "Hòa Thân Vương...!ý tứ , hạ quan nghe cũng hiểu được, chỉ là nguyên do chuyện này, nói vậy ngươi cũng rõ ràng, các tướng sĩ bên ngoài vì triều đình mà bán mạng, chẳng lẽ...!các quan viên Giám Sát Viện ta không như thế ư? Ta nghĩ, mật thám trong viện này ở dị quốc tha hương gánh chịu nguy hiểm, cũng không ít hơn so với tướng sĩ tây chinh.
Ta là một thành viên Giám Sát Viện, tính tình mặc dù chưa nói tới ngay thẳng, nhưng cũng không phải là một nhân vật trời sinh thích dùng thủ đoạn, muốn ta vì triều đình đi phía bắc làm việc, nghĩ đến ta cũng vui vẻ mà làm...!Nhưng nếu có người đến chọc ta, cho dù lực lượng đến từ trong triều, ta cũng sẽ không nương tay."
Đại hoàng tử trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên chuẩn bị nói vài lời.
Phạm Nhàn vung tay lên, nói: "Bất quá là chút ít tranh giành ích lợi, cùng chuyện lớn như quốc thể cũng không liên quan gì.
Ta là Giám Sát Viện đề ty, nếu như ngay cả lợi ích của mình đều không thể bảo vệ, ta chứng minh chính mình có năng lực bảo vệ lợi ích của triều đình như thế nào? Bảo vệ ích lợi của bệ hạ thế nào?" Hắn tiếp theo cười lạnh nói: "Đại Điện hạ cũng không nên nói bất luận ai thắng ai thua mà nói, nếu như trước mắt là đối phương gây sự, ta bị đánh không hề có lực hoàn thủ, chẳng lẽ...!Ngươi nguyện ý làm thuyết khách cho ta ư?"
Đại hoàng tử nhíu mày, mặt vốn có chút ngăm đen, lộ ra vẻ càng thêm thâm trầm: "Phạm Nhàn, ngươi muốn rõ ràng bổn phận của ngươi, ngươi là thần tử.
Làm chuyện gì...!cũng cần có chừng mực."
Lời này thật ra rất tầm thường, ở trong suy nghĩ của các hoàng tử, cử động của Phạm Nhàn vốn là có chút quá mức ..., hơn nữa hắn thân là thần tử, ở trong chuyện này biểu hiện lá gan quá lớn.
Đại hoàng tử nghĩ thầm chính mình nhắc nhở đối phương một câu, hẳn là một loại ý tốt mới đúng, căn bản không thể nào nghĩ đến Phạm Nhàn bởi vì thân thế của mình, mỗi lần nghe được những lời này mà nói, hết sức chói tai.
"Ta là thần tử." Phạm Nhàn quan sát Đại hoàng tử, "Nhưng ở trước mắt ta, nếu nói quân thần có khác chỉ ở...!quân, là Hoàng Thượng, Thái tử là Hoàng Thượng tương lai ...!Trừ hai vị này ra, ta nghĩ bao gồm ngài ở bên trong, mọi người chúng ta đều là thần tử, không có gì khác biệt cả."
Đại hoàng tử có chút giật mình nhìn Phạm Nhàn, tựa như không nghĩ tới đối phương lại dám nói ra những lời như vậy, híp mắt, trong mắt hàn quang vừa lóe lên tức ẩn: "Nể mặt của Thần nhi, phải nhắc lại ngươi một lần, chuyện nhà Thiên Tử, tham dự quá sâu, tương lai đối với Phạm gia ngươi mà nói, cũng không phải là chuyện tốt."
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Thiên Tử không chuyện nhà, Đại Điện hạ chẳng lẽ còn chưa rõ đạo lý này ư?" Đại hoàng tử bị năm chữ này làm nghẹn họn, căm tức vỗ ghế.
Phạm Nhàn híp mắt, ôn tồn nói: "Đồ gỗ trong nhà viện trưởng cũng là đồ cổ, Đại Điện hạ hạ thủ nhớ coi chừng."
Đại hoàng tử trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Phạm Nhàn, có lẽ ta thật sự đã coi thường ngươi."
Phạm Nhàn kinh ngạc hỏi: "Lời này từ đâu mà có?"
"Chí hướng của ta là ở trên ngựa, mà quân đội nếu như muốn ở trên võ đài thiên hạ này xuất kích, chúng ta cần một cái hậu phương ổn định." Đại hoàng tử híp mắt nói: "Cho nên rất nhiều người bao gồm ta ở bên trong, đều cho rằng triều đình cần bình tĩnh, những năm gần đây, ta tại phía tây xa xôi, nhưng biết trong triều đình mặc dù có chút không yên ổn, nhưng luôn nằm trong phạm trù khống chế được...!Cho đến khi ngươi, đi tới kinh đô."
Phạm Nhàn lắc đầu cười, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Sự xuất hiện của ngươi quá đột ngột, ngươi quật khởi cũng quá đột ngột." Đại hoàng tử nhìn hắn nói: "Đột nhiên đến mức đại đa số người trong triều đình cũng không chuẩn bị sẵn sàng, mà ngươi đã có đủ năng lực để đánh vỡ thăng bằng."
Cuối cùng, Đại hoàng tử nói ra tư tưởng trung tâm hôm nay: "Có rất nhiều người...!Hi vọng ngươi có thể giữ vững thăng bằng trong kinh đô, mà không phải cuồng biểu đột tiến càn quét hết thảy."
Phạm Nhàn trầm mặc lại, biết đối phương nói lời này, không chỉ đại biểu thái độ của hắn, cũng đại biểu thái độ của tuyệt đại đa số người trong quân đội.
Chính mình từ Đạm Châu tới kinh đô, thời gian không tới hai năm, cũng đã nắm Giám Sát Viện trong tay, thành tựu văn danh, không nói vấn đề năm sau chấp chưởng nội khố hay không , trước tiên là nói về trước mắt chính mình thực lực văn võ hai tay đều tốt, đã có năng lực hô mưa gọi gió ở trên quan trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn lần này chiến tranh cùng Nhị hoàng tử nhất phái, trước mắt khuynh hướng thắng bại, để cho thực lực của hắn chiếm được biểu diễn đầy đủ nhất, một vị đại thần trẻ tuổi có năng lực dễ dàng đả kích hoàng tử, sẽ để cho những thế lực khác trên quan trường cảm thấy một tia kinh hãi.
Quân đội truyền lời để cho mình hạ thủ lưu tình đối với Nhị hoàng tử, không phải một loại uy hiếp, cũng không phải là một loại duy trì đối với tôn nghiêm nhà Thiên Tử, mà là một loại dò xét, nhìn xem chính hắn một người tương lai muốn tiếp nhận Giám Sát Viện, đến cùng có phải một nhân vật có đầy đủ lý tính, đầy đủ thành ý đi duy trì công bằng trong Khánh quốc hay không, dù sao quân đội cùng Giám Sát Viện luôn luôn thân mật, thậm chí có thể nói quân nhân Khánh quốc ở tiền tuyến đánh giặc, có thể sống bao nhiêu, cùng trí tuệ khí độ của người lãnh đạo Giám Sát Viện, có quan hệ trực tiếp.
"Ngươi có nghĩ tới, tại sao lần này ta muốn đánh trận đánh này hay không?" Phạm Nhàn không gọi đối phương làm Điện hạ nữa, cũng không có đem nhắc nhở của đối phương để ở trong lòng, trái lại cười dài hỏi một câu như vậy.
Đại hoàng tử khẽ cau mày, hắn vốn không có suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này, lúc này bị Phạm Nhàn hỏi, hắn mới suy nghĩ cẩn thận.
Giám Sát Viện từ trước đến giờ không nhúng tay vào tranh đấu giữa các hoàng tử—— nghĩ đến loại khả năng này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn một cái.
Phạm Nhàn hơi ngây ra, tựa hồ không nghĩ tới Đại hoàng tử đối với quỷ kế không thông thấu như vậy, nhưng trên mặt lại như cũ treo nụ cười: "Ta chỉ muốn hả giận, đồng thời để cho những người khác thanh tĩnh một chút."
Sau trầm mặc hồi lâu, Đại hoàng tử đột nhiên đuôi lông mày run lên, tựa như hiểu ra chút chuyện, hẳn là ha ha phá lên cười, chợt bình tĩnh nói: "Nhị đệ của ta cũng là người thông minh, lần này có thể ở trong tay của ngươi thiệt thòi như vậy, nghĩ đến cũng có thể làm cho hắn cảnh giác...! Nói không chừng sẽ có chút lợi ích không tưởng được."
Đều là người thông minh, Phạm Nhàn lập tức bắt được ẩn ý trong lời nói, suy nghĩ một chút, ôn tồn nói: "Có lẽ...!ý đồ của hạ quan cùng Đại Điện hạ ngài, có chút trùng hợp.
Chẳng qua là có thể để cho Nhị Điện hạ đạt được loại chỗ tốt này hay không, còn phải xem ngài khuyên như thế nào."
Đại hoàng tử cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn hắn một cái, tựa như thừa nhận điểm này, vừa không thể tin được điểm này, nghi ngờ nói: "Bổn vương chẳng qua là không rõ, tại sao ngươi đối với chuyện này...!quan tâm đến vậy."
Phạm Nhàn nghĩ thầm, giả giả cũng là mấy huynh đệ, không dễ dàng sống lại một lần, chẳng lẻ thật sự muốn nhìn trình diễn Huyền Vũ môn ư? Nhưng lý do này vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, không thể làm gì khác đành cười ha ha cho qua chuyện, hơn nữa hắn đối với Đại hoàng tử vẫn có lòng cảnh giác, tuy nói triều đình công nhận vị hoàng tử này lòng dạ rộng rãi, chỉ thích võ, đối với đế vị từ trước đến giờ không có lòng mơ ước...!Nhưng dù sao cũng là con của tặc Hoàng Đế, ai biết hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào .
"Có thể tha thì tạm tha đi." Đại hoàng tử ý vị thâm trường nhìn Phạm Nhàn một cái, lấy thân phận của hắn, thay Nhị hoàng tử nói ra những lời tư thái như vậy, đã là tương đối không dễ dàng.
Phạm Nhàn mỉm cười gật đầu, hắn lòng dạ biết rõ chính mình không thể nào đuổi tận giết tuyệt đối với Nhị hoàng tử, tự nhiên không cần bán nhân tình này.
Quyết định này căn bản cùng thái độ của Đại hoàng tử cùng quân đội không liên quan, thuần túy là bởi vì trong cung vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia...!đang nhìn mình.
Lão đại ca đang nhìn ngươi.
...
...
Phạm Nhàn cho quân đội đủ thể diện, Đại hoàng tử cũng không nói gì nữa, dù sao hắn biết nhị đệ của mình cũng không phải là nhân vật ngồi không, chuyện này nói cho cùng, Phạm gia cũng trả giá thật lớn, nếu một chút ích lợi cũng mò không đến, bọn họ quả quyết sẽ không dừng tay —— chẳng qua là chuyện nói xong rồi, hai người cũng không quen ngồi ở trong sảnh, hẳn là nhất thời tìm không được đề tài để nói, tràng diện lộ vẻ có chút vắng lạnh lúng túng.
Tần Hằng đi vệ sinh đặc biệt lâu, hai người ngồi ở trên ghế, có chút không có tư vị uống trà, đột nhiên Phạm Nhàn mở miệng nói: "Đại công chúa gần nhất như thế nào? Hạ quan bận về việc..
công vụ, vẫn không đi bái kiến, kính xin Đại Điện hạ thay ta thăm hỏi."
Trên quan trường, chủ đề mở miệng là một việc rất có học vấn địa, Phạm Nhàn chọn chuyện này để nói, tự nhiên có ý nghĩ của hắn.
Quả không sai, Đại hoàng tử nghiêm nghị nói: "Phạm đại nhân một đường hộ tống về nam, bổn vương ở chỗ này tạ ơn."
Đây chính là chỗ lợi hại của Phạm Nhàn, chọn chủ đề thích hợp, mới có thể thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đồng thời còn phải là làm cho đối phương nhận ân tình của mình, hắn cười cười, khiêm tốn mấy câu, bắt đầu cùng Đại hoàng tử hàn huyên phong cảnh Bắc quốc.
Hôn sự của Đại hoàng tử cùng Đại công chúa Bắc Tề cũng là định qua mùa xuân sang năm, hôm nay Đại công chúa trên căn bản là ở trong cung, cùng Đại hoàng tử cũng đã từng gặp vài lần, theo lời đồn đãi ở kinh đô, một đôi nam nữ trong cuộc hôn nhân chính trị này tựa hồ đối với nhau cũng còn tương đối hài lòng.
Phạm Nhàn là chính sử lần trước, cho nên theo như cái nhìn truyền thống của người trong Khánh quốc, coi như là người làm mai cho Đại hoàng tử .
Một phen nói chuyện với nhau, Phạm Nhàn rốt cục thay đổi ấn tượng đối với Đại hoàng tử, thân là hoàng tử, nhưng có tính tình thẳng thắn như vậy, thật sự là rất hiếm thấy, có lẽ là bởi vì mẹ đẻ hắn xuất thân cũng không cao quý, năm đó chẳng qua là tù nhân của Đông Di thành, Đại hoàng tử cũng không có khí tức quyền quý trong xương như lão Nhị lão Tam và Thái tử, ngược lại ngay thẳng rất nhiều, nói lui nói tới cũng rất dứt khoát, không thèm để ý che giấu tâm tình.
Khó trách thê tử của mình cùng vị hoàng tử này có giao tình tốt nhất —— Phạm Nhàn nghĩ như thế , trên mặt nở nụ cười cùng đối phương, tai nghe đối phương nói chuyện chiến sự hăng hái bừng bừng, không thể làm gì khác đành thở dài trong lòng, hắn tự biết rõ, biết mình ở phương diện quân sự thật sự là không có tài, cùng đối phương nhân vật lãnh binh mấy năm so sánh, vẫn là trầm mặc là vàng cho thỏa đáng.
"Phạm đại nhân gặp Thượng Sam Hổ rồi sao?" Đại hoàng tử trên mặt hốt nhiên toát ra thần sắc ngưỡng mộ cùng kính yêu.
Phạm Nhàn hơi sững sờ, nói: "Ở trong cung tại thượng kinh có xa xa nhìn thấy một lần, bất quá không có lưu lại ấn tượng gì."
Đại hoàng tử vỗ đùi, nhìn hắn oán hận nói: "Khanh không biết người, khanh không biết người, cơ hội kết giao tốt như thế, có thể nào bỏ qua." Lời nói ẩn chứa vô tận đáng tiếc.
"A?" Phạm Nhàn đuôi lông mày nhảy lên, tò mò hỏi: "Đại hoàng tử vì sao coi trọng Thượng Sam Hổ như thế?"
"Nhất đại hùng tướng." Đại hoàng tử rất trực tiếp đưa ra lời bình, hai mắt nhíu lại, lạnh giọng nói: "Độc lập chống đỡ phòng tuyến phía bắc kéo dài ba nghìn dặm của Bắc Tề, đề phòng Man nhân xuôi nam hơn mười năm.
Còn kì binh xuất hiện nhiều lần, đột kích ngàn dặm tuyết vực, chém ngàn thủ cấp Bắc man...!Phạm đại nhân có lẽ không biết, Hồ nhân Man nhân mặc dù cực kỳ hung hãn, nhưng Tây hồ so với Bắc man mà nói, vẫn là yếu không ít, bổn vương những năm qua ở phía tây cùng Hồ nhân giao thiệp, càng cảm thấy Thượng Sam Hổ ở dưới tình huống triều đình Bắc Tề không yên như thế còn có thể chống đở nhiều năm như vậy, thật sự là...!tương đối đáng sợ."
"Đáng tiếc, Thượng Sam Hổ đã bị triệu về thượng kinh...!Nói không chừng tương lai có cơ hội gặp mặt Đại Điện hạ ở trên sa trường." Phạm Nhàn khẽ cười nói.
Đại hoàng tử trên mặt hiện ra một tia quang thải tự tin, chậm rãi nói: "Nếu có thể đem hùng tướng này thu vì triều đình sở dụng, tự nhiên có chỗ tốt vô cùng...!Không thể...!Tương lai nếu thật trên chiến trường gặp nhau, bổn vương mặc dù luôn luôn kính yêu binh pháp người này hùng vĩ quỷ mị, nhưng cũng muốn đem tài học cả đời của mình, cùng hắn chu toàn một phen."
Nếu nói hào hùng, cũng chính là như vậy, Phạm Nhàn nhìn Đại hoàng tử cả người phát ra loại mùi vị này, sâu trong nội tâm thỉnh thoảng hiện ra ngơ ngẩn, biết mình thuở nhỏ tu tập theo phương hướng khác, lại có quan niệm kiếp trước quấy phá, chỉ sợ kiếp nầy cực kỳ khó tu thành loại hào hùng từ binh lửa luyện ra như vậy.
Nhưng hắn cũng có lòng tin của mình, khẽ mỉm cười nói: "Dù chưa học Thượng Sam Hổ binh pháp, nhưng xem chuyện trong đêm mưa đánh lén Trầm Trọng, người này quả nhiên làm việc cực kỳ bén nhọn, ra đòn như sét đánh, sát phạt quyết đoán, thật là cao nhân."
Đại hoàng tử tự tiếu phi tiếu, có chút quỷ dị nhìn hắn một cái, nói: "Bắc Tề Trấn Phủ Tư Chỉ huy sứ Trầm Trọng...!chuyện này, chỉ sợ cùng Phạm đề ty thoát không được quan hệ sao."
Trầm Trọng chết, là bước đầu tiên trong kế hoạch Phạm Nhàn cùng Hải Đường định ra, thật ra cũng có chút người nghi ngờ Khánh quốc đóng vai trò trong đó, nhưng lúc này bị Đại hoàng tử nói ra, Phạm Nhàn vẫn trong lòng rùng mình, mỉm cười liếc mắt đại khái: "Điện hạ hẳn là rõ ràng, người như chúng ta làm chuyện cũng là không thể lộ ra ngoài ánh sáng...!So ra kém hùng vũ như Điện hạ hoặc là vị Thượng Sam tướng quân kia, nhưng có đôi khi, cũng có thể giúp triều đình làm chút ít chuyện."
Đại hoàng tử quan sát ánh mắt của hắn, bỗng nhiên nói: "Đây cũng là vì sao bổn vương lúc trước nói đã coi thường ngươi...!Thượng Sam Hổ mặc dù không ai bì nổi, lại như cũ bị Phạm đề ty bày mưu biến thành tượng gỗ...!Phạm đại nhân làm việc, quả nhiên...!bí hiểm."
Thượng Sam Hổ ở trong đường mưa đánh lén Trầm Trọng, chuyện cụ thể cũng là Bắc Tề Hoàng Đế cùng Hải Đường xảo diệu an bài, nhưng mà để cho thế nhân hiểu lầm mình ở trong đó sắm vai quan trọng, làm cho hình tượng của mình đáng sợ cùng người bên cạnh ước định thực lực của mình không chính xác, cơ hội như thế Phạm Nhàn dĩ nhiên không muốn bỏ qua, chẳng biết xấu hổ khoe khoang cười một tiếng, hẳn là đồng ý.
"Nghe nói...!Phạm đại nhân là cường giả Cửu Phẩm?" Đại hoàng tử nhìn Phạm Nhàn một cái, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều ý tứ.
Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng cười một tiếng đáp: "Điện hạ, ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi...!Bất luận thắng bại, cũng là triều đình tổn thất a."
Đại hoàng tử không ngờ Phạm Nhàn lại giảo hoạt như thế, lập tức đã nghe ra ý của mình, tiếp theo lại dùng câu của mình lúc trước để bịt miệng mình, không khỏi rất buồn bực, hắn là người mê võ, dĩ nhiên muốn cùng Phạm Nhàn luôn luôn cực ít xuất thủ đấu một phen.
"Người muốn dạy dỗ ta rất nhiều." Phạm Nhàn nghĩ đến ở lại sẽ có thể gặp phải tên biến thái Ảnh Tử kia, cười khổ nói: "Không thêm điện hạ vào cũng đã rất nhiều rồi, xin hãy thả ta đi."
Đại hoàng tử vừa ngay ra, hắn từ trước đến giờ tính tình hào sảng trực tiếp, vô cùng thích kết giao bằng hữu, nhưng dù sao thân là hoàng tử, cộng thêm kiếp sống mấy năm trong quân đúc thành huyết sát khí , lấy đâu ra thần tử dám cùng hắn tự tại nói chuyện, cũng là Phạm Nhàn trước mặt này, ở ngoài cửa thành của kinh đô, đối với mình không cung kính, hôm nay thảo luận ở Trần Viên,cũng nhiều là không chút nào giảng cứu, cười đùa tức giận mắng mỏ, dường như không coi mình là hoàng tử.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy thế giới này quả thật có chút không giống lúc trước...!Ít nhất bốn phía thanh niên gọi Phạm Nhàn trước mặt này, thế giới này đã không giống lúc trước.
"Phạm đại nhân nói chuyện rất có ý tứ, ta thích nói chuyện phiếm cùng ngươi." Đại hoàng tử nhìn Tần Hằng rốt cục trở về, mỉm cười đứng dậy, nói: "Ngươi cho ta thể diện, chuyện ngoài kinh đô tranh đường chúng ta liền xóa bỏ, bất quá...!Tương lai nếu như ta muốn tìm ngươi nói chuyện, ngươi...!đừng cáo bệnh hay là đòi đi vệ sinh là được."
Phạm Nhàn cười thi lễ một cái: "Nào dám không tuân lệnh, Đại hoàng tử nói chuyện, so với mấy vị kia có ý tứ hơn nhiều." Mấy vị tự nhiên nói mấy hoàng tử khác của Hoàng Đế Bệ Hạ.
Đại hoàng tử không cáo biệt Trần Bình Bình, hắn biết vị viện trưởng đại nhân cổ quái này cũng không thèm để ý những nghi thức xã giao như vậy, cùng Tần Hằng hai người ra khỏi Trần Viên.
Trước lúc rời đi, Tần Hằng nhỏ giọng cùng Phạm Nhàn