Nghe đối phương dễ dàng có thể hô tên của mình, nữ phỉ Quan tỷ sợ hãi cả kinh, một đôi mắt như dao găm khoét vào Phạm Nhàn, tay trái gắt gao ôm vết thương, hung hăng nói: "Hôm nay thua trong tay các hạ, không biết các hạ tôn tính đại danh thế nào.”
Phạm Nhàn ngồi trên ghế, móc móc lỗ tai, tựa như không cảm nhận được ánh mắt oán độc của đối phương, cười nói: "Ta là chủ, ngươi là tặc, ngươi có tư cách gì tới hỏi lai lịch của ta?"
Quan Vũ Mị chỉ cảm thấy tay phải co rút đau đớn khó có thể chịu được, nhìn cổ tay bị chặt đứt, nàng sắc mặt tái nhợt, biết mình hôm nay đụng vào miếng sắt rồi, vẫn cắn răng nói: "Kính xin họa xuất đạo tới.
Phạm Nhàn buồn cười nhìn nàng một cái, cảm thấy chuyện này thật sự có chút hoang đường, chính mình đoàn người chỉ là có chuyện trì hoãn, không nghĩ tới thuyền này mới đậu lại, bất quá một ngày thời gian, đã đưa tới Dĩnh châu nổi danh nữ phỉ, mà trước mặt mình nữ tử này bị chính mình bắt được, chẳng những không sợ, ngược lại làm cho mình họa đạo.
"Hạa cái gì đạo?" Phạm Nhàn đưa tay chỉ chấm chút lạnh trà, tinh tế vẽ loạn tại mi tâm của chính mình, lông mày nhảy lên nói: "Âm đạo dương đạo, nhân đạo quỷ đạo?"
Phía sau mành thuyền khẽ nhúc nhích, Tư Tư khoác áo vải bông xoa xoa hai mắt cảm thấy ngứa ngáy, mơ mơ màng màng đi ra, lẩm bẩm nói: "Thiếu gia, làm sao lại dậy?" Nàng bị ánh đèn trong sảnh làm chói mắt, qua nửa khắc mới nhìn rõ cảnh tượng trong sảnh, chờ ánh mắt của nàng rơi vào nơi Quan tỷ đứt tay, không khỏi bị cảnh tượng máu tanh kinh khủng kia giật mình hét lên.
Tiếng thét chói tai chỉ vang một nửa, Phạm Nhàn đã đem tay che trên miệng của nàng, cười nhạo nói: "Muốn đem mọi người trong Dĩnh châu thành đánh thức cả sao?"
Tư Tư từ Đạm Châu đến kinh đô, cảnh tượng máu tanh nhất từng thấy, chính là Phạm gia Nhị thiếu gia Tư Triệt bị ca ca hắn dùng gia pháp, chưa từng gặp gãy tay đứt chân, giật mình cả người phát run, một hồi lâu bình tĩnh không được.
Phạm Nhàn ở ngang hông nàng véo một cái, hù dọa nói: "Trở về ngủ, đang làm chánh sự."
Tư Tư không nhịn được nhìn Quan Vũ Mị một cái, vâng lời, xoay người chuẩn bị trở về phòng.
"Hắn tỉnh hay chưa?"
"Chưa." Tư Tư nói tiếp: "Sử tiên sinh giống như cũng chưa tỉnh."
"Tiểu Sử ngủ tựa như heo, ban đầu thiếu gia ta đại náo...!nơi kia, hắn chỉ biết là ôm hoa cô nương mà ngủ, nào đâu biết chuyện bên ngoài."
Quan Vũ Mị lúc này đau đến khóe môi co quắp, sắc mặt phát xanh, nhưng lỗ tai vẫn đem người tuổi trẻ cùng nha hoàn đối thoại nghe rõ ràng, càng cảm thấy cổ quái cùng hãi dị, trên thuyền này rốt cuộc là những người nào? Sau khi gặp phải sơn tặc đánh lén, lại vẫn trấn định tự nhiên như thế, lại còn rảnh rỗi cùng có tinh thần nói chuyện phiếm —— nếu không phải đối phương có tự tin cực kỳ cường đại, như vậy là đối phương có chút ngu dốt —— nàng hôm nay dĩ nhiên cho rằng là cái trước khả năng rất lớn, chẳng qua là không biết đối phương sẽ xử trí những người này như thế nào.
Đem Tư Tư đưa vào khoang thuyền, nụ cười trên mặt Phạm Nhàn nhất thời phai nhạt, nhẹ nói: "Quan Vũ Mị, người Giang Bắc đường Ngạc châu.
Cha là Quan Ngự Sơn, mẹ là Hạ thị, thuở nhỏ cuộc sống quẫn bách, bán vào kỹ lâu, sau đó khó nhọc trở thành thiếp thất một chủ bộ Ngạc châu, bởi vì không chịu nổi chủ mẫu làm nhục, căm phẫn mà giết người, tống vào ngục, ly kỳ chạy trốn.
Sau đó làm áp trại phu nhân của một sơn trại, sau đó sơn trại diệt, tiếp sau...!Ngươi liền đến Dĩnh châu nhất đái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan Vũ Mị trong lòng chấn động vô cùng, ngay cả tay gãy đau đớn cũng đã quên, người tuổi trẻ đối diện làm sao đem lai lịch của mình rõ ràng đến thế.
Chẳng lẽ đối phương chuyên môn thiết lập ván cục tới dụ bắt chính mình? Nàng thanh âm khàn giọng, hung hăng nói: "Ngươi đến tột cùng là ai! Làm sao biết ta rõ ràng như thế."
Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Ta trí nhớ tương đối khá, bất quá tài liệu này không tính là rõ ràng, bởi vì ngươi cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì."
Quan Vũ Mị nhân sinh ly kỳ, coi như là tội phạm nổi danh trên đại giang, không ngờ hôm nay không hề có lực hoàn thủ bị bắt, đối phương trong ngôn ngữ còn biểu hiện chẳng thèm ngó tới đối với mình, sự thật này làm cho nàng cảm nhận được một tia khuất nhục, nhưng người tuổi trẻ ngồi trong ghế giọng nói cùng đối phương trên người toát ra khí chất, phải làm cho nàng thừa nhận, đối phương thật sự không coi chính mình ra gì.
"Ngươi nếu biết ta là ai, nên đoán được, bổn cô nương phía sau có người...!Trừ phi ngươi đem chúng ta giết chết, nếu không ngươi mơ tưởng xử lý chuyện này." Quan Vũ Mị ngoài thống khổ, bắt đầu ngu xuẩn uy hiếp đối phương, hi vọng đối phương sau khi xử phạt những người này, có thể lưu chút ít tình.
Hiện thực tàn khốc, phá vỡ ảo tưởng của nàng, Phạm Nhàn cười nói: "Cô nương nói, chính là điều ta muốn làm."
Quan Vũ Mị ngạc nhiên, chợt thấy được phía sau lưng dâng lên vô cùng lạnh lẽo, bỗng nhiên quay đầu.
Khúc khích khúc khích, thanh âm vô số lưỡi dao sắc bén cắt vỡ cổ họng vang lên, hết sức khó nghe, giống như là đầu bếp phía sau Nhất Thạch Cư cùng lúc tru diệt rất nhiều gà mái.
Hơn mười tên sơn tặc đi theo Quan Vũ Mị lên thuyền, bị cận vệ của Phạm Nhàn một kiếm cắt yết hầu, xác nhận đã mất mạng, liền ném vào trong sông, xuất thủ đơn giản mà chuyên nghiệp, hẳn là ngay cả máu cũng không lưu ở trên boong tàu, có tiếng nước sông ào ào vang lên, một lát sau đã khôi phục bình tĩnh, đem thi thể cùng huyết thủy toàn bộ cuốn theo dòng nước.
Liên tiếp giết hơn mười người, ánh mắt cũng không nháy mắt một chút, hạ thủ thật ác độc!
Quan Vũ Mị ánh mắt rốt cục trở nên sợ hãi, nhìn phong cách hạ thủ của đối phương, cũng biết đối phương nhất định đã từng làm loại chuyện này.
Quay đầu lại mới thấy người trẻ tuổi thu hồi dấu tay phát ra mệnh lệnh, không khỏi thanh âm run rẩy nói: "Đừng có giết ta...!Khanh khách khách..."
Hàm răng của nàng không ngừng va vào nhau, phát ra thanh âm kỳ quái, cố gắng nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ trấn tĩnh lại, đối phương nếu không có đồng thời giết chết chính mình, nói rõ mình còn có cơ hội sống sót.
"Xin cho thủ lĩnh nhà ta chút thể diện." Quan Vũ Mị hoảng sợ co quắp quỳ trên mặt đất, hướng Phạm Nhàn cầu xin.
"Thủ lĩnh nhà ngươi?"
Quan Vũ Mị vừa nghĩ tới thực lực của công tử, trong lòng nhất thời dâng lên chút hi vọng: "Nhìn thuộc hạ của công tử làm việc, rất có võ phong, nói vậy cũng là người trong đồng đạo, thủ lĩnh nhà ta chính là đứng đầu Giang Nam Thủy trại, thủ hạ trăm chiếc thuyền, có vô số người.
Tiên sinh nếu muốn tới Giang Nam làm đại sự, nhất định có thể cùng thủ lĩnh nhà ta nhất kiến như cố, trò chuyện với nhau thật vui."
Phạm Nhàn cũng không để ý tới nữ phỉ trong ngôn ngữ dùng từ, cũng nghe ra đối phương rõ là cầu xin tha thứ, kì thực lấy vị đứng đầu Giang Nam Thủy trại kia để uy hiếp chính mình, không khỏi cười lắc đầu, nghĩ thầm Giang Nam hành trình lần này thật đúng là có thú.
"Thủ lĩnh?" Hắn ôn hòa nói: "Cô nương nói chính là Minh Thất gia sao? Minh gia Thất công tử.
Vị Minh Thất công tử chưa từng chân chính bước chân vào nhà kia, nghe nói mẹ đẻ của vị công tử này chết từ nhiều năm trước, sau khi Minh lão gia tử qua đời, Minh Đại thiếu gia tiếp chưởng gia tộc sinh ý phái người đuổi giết vị này khắp nơi, nói là vị con tư sanh này làm họ hộ thẹn, kì thực là vì Minh lão gia tử di chúc cho vị Thất công tử này quá nhiều lợi ích.
Minh Thất công tử không chỗ nào có thể trốn, cho nên dứt khoát gia nhập hắc đạo, ẩn tính đổi tên, cẩn thận hành sự, ám hạ sát thủ, năm sáu năm qua, rốt cục để cho hắn có chút danh tiếng."
"Đường đường Giang Nam Thủy trại thủ lĩnh Hạ Tê Phi...!vị con tư sinh đáng thương Minh Thất công tử năm đó...!Làm sao hiện tại đã thành như vậy?" Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, tựa như cảm thấy vị nhân vật ở Giang Nam có chút ít địa vị kia, cách tưởng tượng của mình quá xa, "Lại để cho thuộc hạ của mình đoạt bạc khắp nơi, thủ pháp quá mức bỉ ổi.
Chẳng lẽ hắn gần nhất thiếu bạc dùng ư?"
Giang Nam từ trước đến giờ giàu có và đông đúc, sau lại có nội khố xây ở đó nơi, lại càng tạo ra vô số phú ông, nhưng trừ muối thương hải thương ra, hai đại gia tộc nổi danh nhất chính là Thôi thị cùng Minh gia, mà hai nhà này đời đời có quan hệ thông gia, vừa leo lên con đường của trưởng công chúa, không biết dựa vào nội khố phát tài bao nhiêu.
Thôi thị chịu trách nhiệm nội khố hướng phương bắc buôn lậu, mà Minh gia theo điều tra của Giám Sát Viện, hẳn là chịu trách nhiệm nội khố hướng Đông Di thành buôn lậu, cùng với bộ phận sinh ý ở hải ngoại.
Phạm Nhàn xuống Giang Nam thu nội khố, hôm nay Thôi thị đã gục ngã, chính là muốn đem Minh gia đứng mũi chịu sào chấn trụ, trước khi rời kinh dĩ nhiên làm đủ công khóa, cùng tiểu Ngôn công tử nói chuyện trắng đêm, đã sớm định phương lược rõ ràng.
Hắn ở nơi này chậm rãi nói, trên mặt đất Quan Vũ Mị quỳ nghe thật sự sắp sửa bị hù chết, công tử nhà mình kể từ khi bị đuổi khỏi Minh gia, những năm này vẫn cố gắng đoạt lại sản nghiệp, nhưng thân phận chân thật của hắn lại là chuyện bí ẩn nhất, Giang Nam Thủy trại đại đầu mục hoàn toàn không biết sau đương gia nhà mình hẳn là gia tộc quyền thế.
Mà Minh gia các đại phú thương tất cả cũng bị dấu diếm, thậm chí âm thầm cùng Giang Nam Thủy trại còn có chút sinh ý lui tới không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Trừ mình bởi vì cùng Minh Thất công tử có một tầng thân thích quan hệ ngoại nhân không biết như vậy, do đó biết bí mật này, Quan Vũ Mị căn bản không tin tưởng có người khác biết Giang Nam Thủy trại đại đầu lĩnh Hạ Tê Phi hôm nay thân thế, nơi nào ngờ tới công tử trẻ tuổi đối diện hẳn là có thể nói toạc ra!
Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cười vui vẻ: "Suy nghĩ rõ ràng rồi, Thôi gia suy sụp rồi, Minh gia mặc dù đau lòng, nhưng càng vui mừng vì có thể nhận lấy thị phần của Thôi gia, Minh Thất công tử nói vậy cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tiến vào thương trường, chống đối Minh gia.
Tháng ba tới, nội khố bên kia sẽ một lần nữa đổi chủ, Giang Nam Thủy trại muốn nhúng tay, Minh Thất công tử muốn báo thù, muốn cướp được nội khố tiêu thụ văn thư, chuyện này cũng cần tiền, khó trách hắn vội vã thành bộ dáng khó coi như thế."
Quan Vũ Mị hoảng sợ vạn phần nhìn Phạm Nhàn, nghĩ thầm thanh niên tướng mạo nhu nhược này đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao có thể biết nhiều chuyện như vậy? Chuyện nội khố chính là triều đình cơ mật, đối phương còn ở trong chốc lát đoán được công tử chân thực ý nghĩ —— lúc này nhìn lại Phạm Nhàn khóe môi treo nụ cười ấm áp, thân thể của nàng lại đông cứng không cách nào nhúc nhích.
"Minh Thất công tử quả thật ăn tạp quá, mấy trăm lượng bạc cũng không chê ít." Phạm Nhàn thở dài, trước lúc tới Giang Nam, hắn vốn đối với Giám Sát Viện âm thầm tra ra Minh Thất công tử có mấy phần tò mò, dù sao đối phương thân thế tựa như cùng mình có chút giống nhau, lúc này phát hiện đối phương thủ pháp cũng không cao minh, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn phối hợp thở dài, cúi đầu chú ý Quan Vũ Mị đã cúi đầu im lặng, áy náy cười nói: "Ta người này có đôi khi thích lầm bầm lầu bầu, cô nương không cần lo lắng, ta sẽ gọi người cầm máu cho người."
Quan Vũ Mị hỏi: "Tại sao không giết ta?"Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, nói: "Ta không phải là người thích giết người, huống chi ta còn muốn cùng công tử nhà ngươi nói chuyện làm ăn, đem biểu muội của hắn giết, ta sợ hắn huyết tính quá nồng, lý trí không đủ, hại sinh ý giữa chúng ta."
Quan Vũ Mị đêm nay đã kinh ngạc có chút chết lặng, đối phương nếu có thể tra được thân phận chân chính của công tử, dĩ nhiên có thể tra được quan hệ giữa mình và