Đêm hôm đó, Sa Châu thành trong an tĩnh mang theo một tia khẩn trương, đường phố đêm khuya ngày thường phi thường náo nhiệt, hôm nay trở nên yên lặng lạ thường, tất cả mọi người biết có chuyện gì đó xảy ra, nhưng tất cả mọi người không biết...!rốt cuộc là chuyện gì.
Ở trên con đường phía đông mấy song bạc, có mấy gian khách sạn sạch sẽ khang trang nhất cả châu thành, ngày thường nếu là nhà đại phú từ nam chí bắc, đều thích ở chỗ này.
Hôm nay Phạm Nhàn đi tới Sa Châu, mặc dù là một vị nhị thế tổ, nhưng không có quá nhiều phong thái của nhị thế tổ, phương diện cuộc sống mặc dù không mộc mạc, nhưng vẫn là đơn giản, cho nên chẳng qua là bao hết một tầng an tĩnh phía trên nhất.
Hạ Tê Phi đàng hoàng đứng ở trong một góc phòng, ngay trước mặt Phạm Nhàn, đem khối yêu bài cẩn thận đặt vào trong ngực, lại trên văn thư ký tên của mình, ấn lên vân tay đỏ lòm của mình, sau đó cung kính dâng lên.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua văn thư, gật đầu, cười nói: "Hạ đại nhân, hôm nay chúng ta chính là người một nhà rồi."
Hạ Tê Phi ở trong lòng khóc rống, đã ký phần văn thư này, tự nhiên cùng quan viên niên kỉ trẻ tuổi đối diện thành người một nhà, chẳng qua trong nhà cũng có đủ loại cấp bậc, đối phương là thiếu gia, chính mình nhưng giống như bán mình làm nô vậy.
Bất quá hắn rõ ràng có lẽ cả đời này chỉ sợ cũng không có năng lực cùng cơ hội, phát tiết phần ác khí trong lòng này, giang hồ kiêu hùng, cầm được thì cũng buông được, nếu mình đã lựa chọn con đường này, sẽ thật thật tại tại đi xuống đi, cho nên nghiêm chỉnh gạt vạt áo trước, cất bước về phía trước, vô cùng nghiêm túc quỳ gối xuống, miệng nói: "Hạ quan Hạ...!Minh Thanh Thành, bái kiến đại nhân."
Nói cho hết lời rồi, người còn không bái xuống, một đôi tay đã vô cùng ổn định đỡ thân thể hắn.
Phạm Nhàn nhìn hắn, nói: "Bất luận Hạ đại nhân đối đãi bổn quan như thế nào, nhưng nếu đã vào viện, ta và ngươi tuy là quan viên triều đình, có phân trên dưới, nhưng có thể cởi mở như huynh đệ, mấy thứ lễ nghi bên ngoài ta cũng không quá quan tâm."
Hạ Tê Phi hơi ngẩn ra.
Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Hạ đại nhân nói vậy cũng như những người khác trên đời này, đối với Giám Sát Viện luôn luôn có thành kiến thế này thế kia, đối với quan hệ trong viện chúng ta cũng không hiểu rõ lắm."
Hắn dừng một chút, cười nói: "Lời nói không dễ nghe, chúng ta giống như một đám sói mà triều đình nuôi.
Phía ngoài có quá nhiều sư tử hổ báo, nếu như chúng ta muốn sinh tồn, làm việc cho triều đình, mưu lợi cho vạn dân, liền không cần quan tâm đến ô ngôn uế ngữ làm gì.
Mà chỗ mấu chốt ngay tại sự đoàn kết trong nội bộ, bầy sói có thể có sói đầu đàn, nhưng nội bộ tuyệt đối sẽ không đấu đá."
Hạ Tê Phi cau mày đáp: "Thuộc hạ đã hiểu."
"Ngươi không rõ." Phạm Nhàn rất trực tiếp nói: "Ta biết những lời này là những lời sáo rỗng, nhưng từ từ sẽ hiểu sao.
Loại cảm thụ này, sau này ngươi sẽ cảm nhận được từ trong viện...!Được rồi, ta hiểu ngươi dù sao cũng là nhất đại hào hùng, lúc trước ở trong phân đà bị ta cố ý chèn ép, nói vậy trong lòng sẽ có chút không thoải mái."
Hạ Tê Phi trong lòng run lên.
Phạm Nhàn lại sắc mặt ôn hòa, ha ha cười nói: "Lúc đó ngươi là dân, ta là quan, tự nhiên phải vậy...!Hôm nay thân phận của ngươi đã không giống lúc trước."
Hạ Tê Phi không biết nói tiếp như thế nào, đành phải sợ hãi im lặng.
"Dân chúng phần lớn ngu ngốc." Phạm Nhàn cau mày nói: "Cho nên ngươi có thể lợi dụng bọn họ, có thể chăm sóc bọn họ, nhưng...!Ngươi không thể tin tưởng bọn họ, không thể để cho bọn họ sinh ra phán đoán sai lầm nào đó, muốn bò đến trên người của ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên thân là quan viên Giám Sát Viện, mặc dù là đứng ở lập trường của Hoàng Thượng cùng dân chúng giám đốc lại trị, nhưng lại chỉ có thể tin tưởng Hoàng Thượng, dân chúng...!Giám Sát Viện chỉ cần duy trì đầy đủ quyền uy cùng áp lực là được."
"Dĩ nhiên, đây chỉ là một chút cảm thụ của cá nhân ta." Phạm Nhàn nhẹ nhàng cuốn ống tay áo của mình một chút "Cũng chưa chắc đã chính xác."
Chớ nên quên, Phạm Nhàn từ sau đêm mưa đó, đã có chút trái tim băng giá, sau đó sống càng lâu ở trong kinh, tâm càng ngày càng lạnh, đã sớm đem câu nói kia của Ngũ Trúc thúc trở thành lý lẽ đối nhân xử thế —— trên đời không có ai đáng để ngươi tin tưởng —— đối tượng không thể tin tưởng, trừ những người cụ thể ra, cũng bao gồm dân chúng Khánh quốc đần độn qua ngày, tự nhiên, cũng bao gồm vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia, chẳng qua ở bất cứ lúc nào, Phạm Nhàn cũng sẽ không tuyên bố ý nghĩ này khỏi miệng mà thôi.
Lúc này bên trong phòng, trừ Phạm Hạ hai người, liền chỉ có Khải Niên tiểu tổ Tô Văn Mậu.
Phạm Nhàn chỉ vào Tô Văn Mậu nói: "Tô đại nhân, là ta từ Nhất Xử điều động đến bên cạnh.
Ta nghĩ ngươi không có nguyện vọng làm việc cạnh ta, nhưng ngày sau nếu như ngươi muốn vào kinh, cũng không phải chuyện không thể nào."
Hạ Tê Phi nghĩ thầm, mình ở Giang Nam làm tài chủ một phương, so với vào kinh sung sướng hơn rất nhiều, nhưng thành khẩn nói: "Đều theo đại nhân sắp xếp."
Phạm Nhàn lắc đầu: "Chớ nói láo, bất quá trong viện quả thật có thể trợ giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, cho nên ngươi cũng chớ oán ta, vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi." Hắn lại nói: "Tô đại nhân chính là nhân chứng ngươi hôm nay nhập viện, ngày sau thủ pháp liên lạc cùng thượng truyền sự nghi liên quan, ngươi cũng cùng Tô đại nhân liên lạc, để hai người các ngươi ở lại bàn bạc với nhau một chút."
Hắn sau đó hướng Tô Văn Mậu nói: "Thủ thư cùng điều lệ, ngươi mau chóng để cho Hạ đại nhân quen thuộc."
Tô Văn Mậu thấp giọng hành lễ, hai người biết Phạm đề ty đã dặn dò xong, liền thi lễ thối lui khỏi phòng.
Hai người vừa ra phòng, Tam hoàng tử thân thể nho nhỏ tựa như u linh từ trong trong phòng nhẹ nhàng đi ra, đi tới bên người Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Lão sư, Giám Sát Viện chính là thu người như vậy hay sao?"
"Đây là chuyện đặc biệt cần cách làm đặc biệt." Phạm Nhàn rất lễ phép mời Tam hoàng tử ngồi xuống: "Điện hạ lúc trước nghe được, ở trong viện cũng không thường gặp.
Giám Sát Viện thu người, đầu tiên cần khảo sát hồi lâu, thông thường mà nói, chúng ta cũng đã quen từ các quân trong châu thu nhận, đây là năm đó Bệ Hạ Bắc Phạt lần đầu tiên tổ chức Giám Sát Viện đã thành thói quen, dĩ nhiên, sau đó cũng bắt đầu chuyên môn chú ý tú tài hàng năm kỳ thi mùa xuân không trúng, dù sao giám sát lại trị, nếu như ngay cả chữ cũng không biết, không phải thật nực cười hay sao.
Hết thảy nhân tài ưu tú, mà tại khoa cử vô vọng, cũng là đối tượng Giám Sát Viện cố gắng thu nạp...!Nhưng mà, trong viện kiêng kỵ thu nạp nhất là người bản thân đã có tương đối thế lực, hoặc là phía sau có bối cảnh."
Tam hoàng tử nhướng mày nói: "Nhưng Hạ Tê Phi là Giang Nam Thủy trại trại chủ."
"Cho nên mới nói là chuyện đặc biệt." Phạm Nhàn rất kiên nhẫn giảng giải nói: "Nói như vậy người như Hạ Tê Phi, nhiều lắm có thể cho phép hắn hoạt động ở bên ngoài viện vụ, lần này để cho hắn xuất nhiệm giam ty, là rất hiếm thấy."
"Tại sao là chuyện đặc biệt chứ?" Tam hoàng tử đối với những chuyện này lộ vẻ phá lệ cảm thấy hứng thú và hiếu học.
Phạm Nhàn lần này không trách cứ hắn không nên lấy thân phận hoàng tử mà đi can thiệp chuyện khác, ôn tồn nói: "Bởi vì lần này Bệ Hạ ra lệnh để hạ thần Giang Nam dọn dẹp nội khố.
Sắp sửa đối mặt một đám nhân vật phú thương nổi tiếng Giang Nam, cho nên Giám Sát Viện cần tìm một người bản địa ở Giang Nam, hơn nữa còn là một người có thể khống chế tuyệt đối."
"Tại sao?" Tam hoàng tử lộ vẻ rất nghi ngờ, mặc dù hắn còn nhỏ tuổi nhưng có thân phận hoàng tử và lòng dạ độc ác, trừ bởi vì Bão Nguyệt lâu mà phải chịu Phạm Nhàn một cái ngoan chiêu ra, căn bản chưa bao giờ gặp ngăn trở gì, cho nên hoàn toàn tưởng tượng không nổi trình độ phức tạp cùng khó khăn trong chính vụ Giang Nam.
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nhìn tiểu hài tử ánh mắt thành thật, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng đối với Nghi quý tần ở sâu trong thâm cung cảm giác sâu sắc bội phục, một vị nương nương dáng điệu thơ ngây chân thành như vậy, tại sao có thể nuôi ra một tiểu hoàng tử tính tình cứng rắn, thủ đoạn lợi hại như vậy? Chỉ sợ vị nương nương thân thích kia của nhà mình cũng không đơn giản chút nào.
"Giang Nam bị phương diện Tín Dương kinh doanh quá lâu." Phạm Nhàn ở trước mặt hắn cũng không kiêng kỵ nói tới trưởng công chúa "Mười mấy năm thời gian, nơi này đã bền chắc như thép, cho dù có ít người là địch nhân của hai nhà Thôi Minh, nhưng khắp mọi mặt luôn luôn có liên lạc lợi ích thiên ti vạn lũ.
Ai cũng không muốn vận mệnh phát sinh thay đổi quá lớn, thay đổi mang đến tổn thất, là chuyện những người này không muốn nhìn thấy."
"Chúng ta từ kinh đô đường xa mà đến, đối với bọn hắn mà nói, chính là một biến số cường đại, lúc bên ngoài lực tập thân, cho dù thiết bản nội bộ có khe hở cũng sẽ tạm thời hợp làm một thể, cùng chống chọi với ngoại địch...!Cho nên chúng ta cần một cái hạt cát đã tồn tại trong thiết bản, để cho hạt cát này càng lúc càng lớn, cuối cùng từ từ đem thiết bản làm vỡ nát, khó trở lại bộ dáng ban đầu."
Tam hoàng tử cau mày nói: "Thứ nhất hạt cát chưa chắc đã có năng lực như thế.
Nếu như chúng ta giúp hắn, cùng tự chúng ta ra mặt có gì khác biệt?"
"Mấu chốt chính là chúng ta không tiện ra mặt." Phạm Nhàn cũng có chút nhức đầu thở dài nói: "Điện hạ ngài vốn không biết, quan niệm địa vực, ở trong quốc gia này thâm căn cố đế đến cỡ nào, ta có thể làm cho tiểu Sử mở chi nhánh của Bão Nguyệt lâu, có thể làm cho Đạm Bạc thư cục mở ở Tô Châu, nhưng thật muốn xúc động ích lợi căn bản của người Giang Nam, chỉ sợ sẽ rước lấy hợp công."
"Hợp công? Sẽ có người nào chứ?"
"Giang Nam phú thương lớn nhất Minh gia, bị ta giết mấy vị thiếu gia, do đó cùng mấy nhà muối thương cừu hận sâu đậm với ta, cùng các cấp quan viên đã sớm bị trưởng công chúa mua chuộc, từ Giang Nam đạo chính Nhị phẩm vị Lăng Đề đốc kia mà lên, mãi cho đến lão binh binh sĩ trông chừng cửa thành Tô Châu."
Phạm Nhàn giống như đang chơi đùa tính toán trên đầu ngón tay: "Nội khố các cấp chưởng quỹ, cô nương đầu đường bán rẻ tiếng cười, lão hán làm xiếc trước miếu, phàm là người Giang Nam, đều sẽ không thích chúng ta đi vung tay múa chân."
Tam hoàng tử khẽ ngẩn người, âm tàn nói: "Tấn công thì tấn công, chẳng lẽ bản...!Lão sư tại sao phải sợ bọn hắn?"
"Sợ cũng không phải sợ." Phạm Nhàn cười nói: "Nhưng có câu nói kia là nói như thế nào? Pháp không trách chúng...!Thật làm cho Giang Nam rối loạn lên, người các ngành các nghề hỗn độn, dân chúng lầm than...!Nếu quả thật đến ngày đó, ngươi nói trên triều đình kinh đô đề nghị một cái, rốt cuộc là đi chém mấy vạn đầu người để tăng thêm can đảm, hay là ban cho ta dải lụa trắng, đi trấn an dân tâm Giang Nam đây?"
Tam hoàng tử sững sờ, nghĩ thầm lấy tính tình của phụ hoàng, chỉ sợ Phạm Nhàn ngươi chắc chắn sẽ không phải chịu đau khổ, nhưng cũng sẽ đem ngươi triệu về kinh đi.
Vừa nghĩ tới thân là đường đường...!lão sư của Tam hoàng tử ta đây, lại phải chịu thiệt thòi như thế, Tam hoàng tử trong lòng rất buồn bực.
Phạm Nhàn tựa như đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, ha ha cười nói: "Dĩ nhiên, chuyện cũng không phiền toái như vậy, Điện hạ cũng biết Giám Sát Viện cũng không phải chỉ ngồi không, Bệ Hạ cũng không phải người nhu hòa.
Ta chỉ là đem tình huống dự đoán khó khăn hơn đôi chút mà thôi." Nụ cười của hắn dần dần thu lại, bình tĩnh nói: "Nếu quả thật muốn giết người lập uy, ta không ngần ngại gánh cái tiếng xấu này."
Tam hoàng tử lắc đầu, nghĩ thầm nếu thật giết nhiều người, chuyện vốn không dễ xử lý, trong kinh Đô Sát Viện lại làm ầm ĩ, chẳng lẽ phụ hoàng thật sự đánh chết đám ngự sử kia ư? Phụ hoàng là vị đế vương một lòng muốn lưu danh sử sách a.
...!Không bằng để cho Hạ Tê Phi mới vừa được thu phục kia giết tới! Ánh mắt của hắn sáng ngời, cũng không dám đem ý nghĩ chính mình linh cơ vừa động báo với lão sư, hồn nhiên không biết, vị lão sư trên mặt ôn nhu, kì thực lòng dạ ác độc kia, chính là đang định làm như vậy.
"Khụ khụ." Hắn ho hai tiếng, nói: "Vậy Thủy sư bên kia làm sao bây giờ? Thủy sư phòng giữ cùng thủy tặc đầu lĩnh cấu kết với nhau...!Chuyện này Giám Sát Viện tra làm sao đây?"
Phạm Nhàn cúi đầu đi xem túi giấy kia, thuận miệng nói: "Chuyện này, không cần tra."
Ngoài dự liệu của hắn, Tam hoàng tử dĩ nhiên nhướng mày, tàn bạo nói: "Có thể nào không tra? Quân đội là trọng khí của quốc gia, Cát hồ Thủy sư chính là trọng binh triều ta, trực tiếp quan lấy cái hiệu Giang Nam Thủy sư, ngay cả nơi này cũng có vấn đề, nếu như không triệt để tra xét triều đình ăn nói làm sao? Khánh quốc được xưng đệ nhất thiên hạ cường quốc, ăn nói làm sao?"
Phạm Nhàn ngoài ý muốn nhìn Tam hoàng tử một cái, từ nơi chút ít lời nói trẻ con thậm chí có chút ít không rõ ràng lắm, nghe ra tiểu hài tử thật sự rất để ý chuyện này, không khỏi khó hiểu, giây lát sau lập tức nghĩ thông suốt, xem ra vị tiểu gia này thật sự có hùng tâm a...!Hắn không nhịn được bật cười lên, cầm trong tay túi giấy đưa cho Tam hoàng tử.
"Thủy sư vấn đề cũng không quá lớn.
Dĩ nhiên, phòng giữ kia tự nhiên sẽ xui xẻo, ta nghĩ Thủy sư đề đốc đại nhân sau khi chuyện này phát sinh, cũng phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng." Hắn nhẹ nói: "Trên sông lớn, cũng là một lần dò xét.
Thủy sư quân kỷ cũng không tệ lắm."
Tam hoàng tử không chịu nói tiếp, chỉ cúi đầu đảo mắt xem thứ trong túi giấy, càng xem lại càng kinh tâm táng đởm, phía trên toàn bộ là Giang Nam Thủy trại mấy năm qua cùng các nơi quan viên âm thầm giao thông, sổ sách rõ ràng, lui tới biên nhận phía trên mặc dù không thể có tên họ quan viên, nhưng thật muốn tra xét, chỉ sợ cũng có thể bắt được vài vị quan.
Phạm Nhàn nói: "Đây cũng là...!Nếu nói đầu danh trạng.
Hạ Tê Phi đem những thứ này giao cho ta, chẳng khác nào đem đám quan viên cấu kết với hắn giao cho ta.
Song phương như vậy, mọi người mới có thể an lòng."
Tam hoàng tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút không dám tin tưởng nói nói: "Hạ Tê Phi muốn làm cái ám xuân ư?"
"Điện hạ hiểu chuyện cực mau, quả nhiên thông tuệ." Phạm Nhàn tán thưởng một câu."Những quan viên này chúng ta muốn bắt thì bắt, chỉ cần xem thời điểm bắt.
Nếu bọn họ vẫn không thức thời, muốn đứng ở phía đối lập của triều đình, tự nhiên là muốn bắt.
Về phần Hạ Tê Phi, hắn đứng đầu Giang Nam Thủy trại của hắn, vẫn cùng Thủy sư cùng các nơi các kết giao, như thế rất tốt."
Ở trên lập trường của Phạm Nhàn, nếu nói phía đối lập của triều đình, dĩ nhiên là đứng về phía Tín Dương.
Tam hoàng tử nhìn Phạm Nhàn hưng phấn nói: "Lão sư có kế sách hay."
Phạm Nhàn sờ sờ đầu, tự giễu cười nói: "Đây đâu phải kế sách hay ho chó má gì chứ, người người cũng có thể nghĩ ra, chỉ là không có tư nguyên nhiều như Giám Sát Viện, không tra ra lai lịch của Hạ Tê Phi, sẽ không có khả năng khống chế hắn...!Tự nhiên cũng không cách nào thi triển thủ đoạn được mà thôi."
Hiếm thấy nghe hắn nói một câu thô tục, Tam hoàng tử vui vẻ, nói: "Lão sư nhất đại thi tiên, thì ra cũng sẽ nói lời thô tục."
Phạm Nhàn cười lớn tiếng hơn: "Thi tiên chó má gì chứ...!Thi tiên cũng muốn đi nhà xí, Trang đại gia còn không phải cưới hai tiểu thiếp ư, cõi đời này nào có người từ trong ra ngoài đều làm bằng thủy tinh chứ? Cho dù có, chỉ sợ cũng muốn làm lạnh chết người bên cạnh."
Tam hoàng tử ha ha cười một tiếng, bỗng nhiên ranh mãnh hỏi: "Chẳng lẽ nói...!Phụ hoàng...!cũng sẽ mắng thô tục?"
Phạm Nhàn ngẩn ra, nhìn tiểu hài này dáng vẻ ranh mãnh, đây là buộc chính mình nói láo a, thật là hận không thể mắng chửi thô tục rồi, cười mắng: "Đi về hỏi quý tần nương nương nhà ngươi đi."
Nói đùa một hồi, không khí thoải mái rất nhiều, Tam hoàng tử đột nhiên nghĩ tới lúc trước Hạ Tê Phi đã nói câu kia, hăng hái mãnh liệt, hỏi::Lão sư nghe tặc đầu lĩnh này nói, vài ngày nữa bên Tây Hồ muốn mở đại hội gì đó, đánh giá Giang Nam hào kiệt võ đạo tu vi, chính là việc trọng đại hiếm thấy...!Chúng ta...!Chúng ta cũng đi xem một chút sao?"
"Tục, thật tục." Phạm Nhàn cười nói: "Bất