Khánh Dư Niên

Hồng bảo thư


trước sau

Đứng hàng thứ tám tại Giám sát viện, tên đầy đủ là triều đình Văn Anh tổng giáo xử, có chút hơi giống với bộ văn hóa thông tin thời hiện đại, chuyên môn phụ trách xét duyệt tất cả các loại sách, xem từng chương một, thông qua mới cho phép lưu truyền. Nhiều năm trước, Văn Anh tổng giáo xử cấm hơn nửa số sách, nhưng có nhiều sách vẫn được lén lút in ấn lưu truyền trong dân gian mà không qua xét duyệt.

Cho nên mới có nghệ thuật miêu tả thân thể, nhuộm đẫm mỹ học cưỡng bức, Bệ hạ chưa cho phép cải cách văn chương, nên không thể qua xét duyệt. Nhưng ở bất cứ thế giới loài người nào, đối với tình yêu, bạo lực, chính trị, luôn có những kẻ hâm mộ cuồng nhiệt, vì thế nên vẫn được in ấn, ngầm thông thương.

Sách chính trị thì không dám in nhiều, nhưng những loại như di tình trận tiểu thuyết thì cũng được in ấn khá nhiều, qua nhiều con đường khác nhau len lỏi vào khắp nơi, đến tay những người muốn có nó.

Đại thẩm bế con không thể nghi ngờ là chính là một con đường để lưu thông sách này đây.

Cả kinh đô với cảnh này cũng đã nhìn quen mắt, cũng chẳng ngạc nhiên. Đến quan phủ còn mắt nhắm mắt mở, nói gì đến dân chúng.

- Công tử nói gì?

Đại thẩm bán sách cấm kia rõ ràng không biết loại AV rất hấp dẫn tồn tại, tròn mắt đứng như phỗng.

Phạm Nhàn cười cười hỏi:

- Có sách gì?

Trung niên thiếu phụ ôm con đổi tay, móc từ trong ngực ra một quyển sách chừng tám thốn vuông vắn mở ra, cả trang sách đều màu hồng, nhìn qua đã nhận ra. Phạm Nhàn hơi than thở, bế con như thế mà khơi khơi đặt một quyển sách lớn thế trong người, không sợ hỏng bìa sách sao?

- Đây là tiểu thuyết thịnh hành nhất kinh đô hiện nay.

Người đàn bà cười hề hề ra vẻ thần bí.

Phạm Nhàn cầm lấy sách, thản nhiên không thèm quan tâm đến vẻ mặt thần bí kia, mở sách ra…. sắc mặt hưng phấn vô cùng!

Trang bìa quyển sách không có tên, tên sách được in ở trong, bốn chữ:

- Phong nguyệt bảo giám.

Lật trang đầu tiên liền thấy dòng chữ bên dưới: “Ai biết thiếu phụ trẻ này là kỳ thú trời sinh, một khi nam nhân ân ái, cả người gân cốt đều xụi lơ, làm cho nam tử triền miên nằm trên giường.”

Hắn há hốc mồm, cả ngày không nói được một lời. Liếc mắt nhìn là nhận ra đây chính là sách mình cho muội muội Hồng Lâu Mộng. Trang bìa trong có một đoạn văn tự ghi là ‘

Phụ nữ trung niên cho rằng tiểu ca đẹp trai đã động lòng, thấp giọng cười:

- Đây chỉ là một chút ban đầu, đặc sắc là ở bên trong.

Ở kiếp trước, Phạm Nhàn quanh năm nằm chết dí trên giường, thân thể bất động, hiển nhiên không thể mở miệng nhờ hộ sĩ muội muội kiếm cho mấy thứ tiểu thuyết sắc hiệp, nên không có cách nào khác là nằm xem đi xem lại Hồng Lâu Mộng, xem vô số lần, toàn bộ nhờ vào các cô nương “Dung mạo như ngọc trong sách” mà giải hết phiền muộn trong lòng.

Hôm nay tại kinh đô sầm uất bỗng dưng lại thấy thứ này lại trở thành giáo án cơ bản, cảm động không thôi, chỉ hơi thắc mắc, rõ ràng chỉ có muội muội của hắn là biết đến Hồng Lâu Mộng, thế nào lại trở thánh ấn phẩm thư sách nổi tiếng tại kinh đô được bày bán đầy đường thế này?

Ngay cả giá cũng không hỏi, Phạm Nhàn lấy tiền trả bà ta không mảy may tiếc nuối, đây đều là bạc buôn bán báo chí ở Đạm Châu mà có, dùng rất xa xỉ.

Người phụ nữ trung niên vui sướng cười toe toét ôm bạc quay đi, Phạm Nhược Nhược vừa mới dẫn Phạm Tư Triệt tới trước tửu lâu, trong tay không có mặt nạ nhưng lại cầm một món đồ chơi bằng đường vừa đi vừa liếm.

- Vừa làm gì thế?

Nhược Nhược cười hỏi ca ca.

Không đợi hắn trả lời, Phạm Tư Triệt đã cười nhạt chế giễu:

- Đệ thấy hắn mua một quyển sách của người đàn bà kia, cũng không biết lánh đi một chút, giữa đường cái to lại đi bán những thứ khó coi này!

Nhược Nhược hơi nao nao, không biết chuyện gì xảy ra, Phàm Nhàn cũng đang muốn hỏi riêng muội muội mấy câu, nên cũng lười chẳng muốn đối đáp với trẻ con, vừa lúc Đằng Tử Kinh ra báo bàn ghế đã có, hắn liền kéo bàn tay nhỏ nhăn của muội muội chạy lên lầu.

Phạm Tư Triệt
sửng sốt, liếm thứ đồ chơi bằng đường, nhanh chân đuổi theo.

Trong tửu lâu rất đông người, lầu ba rất thanh tĩnh, nhưng bàn ghế cũng đã đầy chặt, xem ra Đằng Tử Kinh có thể kiếm cho mấy người một bàn, năng lực quả không tồi. Phạm Nhàn nghĩ lần trước mình xin cha cho hắn theo là một quyết định rất đúng đắn.

Ngồi vào cạnh bàn, mắt hắn rất nhanh đảo qua đệ đệ kia, mỉm cười, cũng không tị với nó, đưa quyển sách hồng trên tay cho muội muội.

Nàng khẽ nhíu mày nhận lấy, vừa mở trang tên sách, ánh mắt giật mình hoảng hốt, lật thêm mấy trang nữa, lại càng tái hơn, vội vàng quay sang khẩn khoản:

- Ca ca, muội cũng mới thấy lần đầu tiên.

Phạm Nhàn cười an ủi:

- Ta không trách muội đâu.

Hắn biết từ trước, hẳn muội muội không nhịn được nhất định đã chép lại Hồng Lâu Mộng thành tập, hơn nữa nhất định cũng lại nhịn không được chia sẻ cho những tỷ muội khuê phòng thân thiết, nhưng hắn nghĩ thầm, nếu là bạn của Nhược Nhược, hẳn cũng là tiểu thư nhà giàu vương tôn quý tộc, có truyền đi thì cũng không đến nỗi lan tràn ra tận ngoai đường thế này chứ.

Cho tới khi nãy ở ngoài đường lần đầu tiên nhìn thấy bản Hồng Lâu Mộng này, hắn mới biết, chính mình ở thế giới kia, đúng là đã đánh giá thấp sức mạnh của sách lậu.



Nhược Nhược ngồi im ngẫm nghĩ một lúc, nhớ ra một việc. Năm ngoái nàng mới tổng hợp sáu mươi tám chương đầu của Hồng Lâu Mộng về một quyển, để trong phòng mình, lấy gỗ đè thật chặt. Có một ngày, Nhu Gia quận chúa nhà Tĩnh vương gia tới phủ, thấy chồng sách này, cầm lên và không làm sao chịu bỏ xuống, nói là muốn đem về phủ.

Nhưng trong lòng nàng, đây là tác phẩm tâm huyết của ca ca, sao dám đem đi lung tung ra ngoài phủ? Nhỡ chẳng may mất thì sao? Nhưng Nhu Gia quận chúa cứ một mực năn nỉ cầu xin, thậm chí làm nàng phát cáu. Sau cùng chính Tĩnh vương phi bày cho một biện pháp, sai một nữ quan trong phủ bỏ ra vài ngày chép lại.

Việc đã đến nước này, Phạm Nhược Nhược cũng không thể cứ khăng khăng cự tuyệt, để cho nàng đem đi. Ai biết quyển sách một truyền mười, mười truyền trăm, đâm ra mọi người đều biết đến, âm thầm được truyền bá trong các vương công phủ đệ.

Sau đó được lưu truyền tới tận mặt đường cái!

- Không ai biết là ta làm chứ?

Phạm Nhàn nhận quyển sách, lật lật giở giở, thấy tên tác giả là Tào Tuyết Cần, dễ chịu hẳn.

Nhược Nhược tự trách:

- Ca ca với danh lợi như mây khói, muội đã vô ý để sách này truyền ra ngoài, đâu còn dám tiết lộ sách này là từ ca mà ra.

Xem danh lợi như mây khói? Phạm Nhàn xấu hổ cười vỗ vỗ đầu muội muội, nhận ra lại vô tình làm rối tóc của nàng, vội xin lỗi:

- Ta nếu đã viết ra, tất nhiên là để cho người khác xem.

Nghĩ tới lúc đĩnh bạc lúc nãy hơi đau lòng thở dài:

- Chỉ là hơi bất ngờ là lại trở thành sách lậu cho đám thương nhân đục nước béo cò, đáng tiếc một thỏi bạc trắng!

Huynh muội hai người vẫn còn đang nói chuyện, tiểu nhị đã tới, cả hai đều không nói nữa.

Lúc này, họ mới nhìn tới Phạm Tư Triệt, sự yên tĩnh bị phá tan, nó nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt khiếp sợ, lắp bắp:

- Ngươi… quyển sách này… ngươi viết?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện