Đưa tay kéo một người thư lại vừa đi sát qua người, nhìn vẻ mặt tương đối trầm lắng của đối phương, Phạm Nhàn có chút khẩn trương, nhưng lại có chút thân thiết, dường như tìm được mùi vị đặc biệt của lão đồng chí cách mạng Phí Giới, hắn cười ngọt ngào rồi bắt chuyện:
- Xin chào!
Chủ nhân của khuôn mặt trầm lặng này cũng giống như mọi người trong tòa nhà Giám Sát viện này, đều dùng một thứ ánh mắt ‘kỳ diệu’ mà nhìn Phạm Nhàn, sau một lát với nói:
- Xin chào!
Hai chữ này phát ra có chút máy móc.
Phạm Nhàn nuốt nước bọt, mỉm cười nói:
- Thật là mạo muội, chỉ là… tại sao tất cả mọi người đều nhìn ta chằm chằm vậy.
Người nọ nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bệch, hắn phát hiện ra người thanh niên có dáng cười xấu hổ này thực ra rất thú vị, hỏi ngược lại:
- Nếu như ở một nơi chưa bao giờ có người xa lạ xuất hiện, mọi người bỗng nhiên lại phát hiện thấy có người xa lạ, ngươi nói xem, mọi người có nhìn dõi theo hắn không?
Phạm Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng tràn đầy vẻ khó hiểu, hỏi:
- Ở đây không phải là nha môn Giám Sát viện sao? Cơ cấu triều đình, lẽ nào chưa từng có người xa lạ tới vì công việc?
Người nọ chỉ chỉ ra ngoài cửa, hảo tâm giải thích nói:
- Ngươi nhìn bên kia xem.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua, phát hiện ở cửa Giám Sát viện không có người nào cả, mà người đi đường cũng đi lại cách cửa này thật xa bên kia đường.
Người nọ nở nụ cười, dáng cười cười có vẻ có chút khủng bố, da mặt ở hai bên gò má nhăn lại nói:
- Người kinh đô từ trước tới nay đều tránh né nha môn chúng ta mà đi, về phần công vụ, Giám Sát viện chúng ta chưa bao giờ làm công vụ, chỉ làm công việc trong viện, mà bệ hạ đã ra chiếu chỉ, công việc trong viện không cho phép lục bộ nha môn khác liên quan tới. Cho nên nha môn chúng ta trừ trước tới nay không có ai lui tới.
Phạm Nhàn cười khổ nói:
- Thì ra là thế, xem ra ta thật là người lỗ mãng rồi.
Người nọ hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi không biết Giám Sát viện chúng ta là làm những cái gì sao?
Phạm Nhàn nói:
- Đại khái biết một chút.
Hắn dù sao cũng là đệ tử nhập môn của người đứng thứ 3 Giám Sát viện Phí Giới đại nhân, đối với việc của Giám Sát viện cũng hiểu được một chút.
- Vậy sao ngươi còn dám xông vào đây.
Người nọ nhún nhún vai nói:
- Người bình thường đều không dám tới diêm la điện của nhân gian này.
Phạm Nhàn bất đắc dĩ cười nói:
- Có thể là vì từ khi còn rất nhỏ ta đã từng thấy Diêm La điện rồi cũng nên?
Người nọ nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai hắn:
- Tốt, tốt lắm.
Phạm Nhàn cảm thấy nổi da gà ở vai phải, nghĩ khẩu khí của người này, sao lại giống như Tôn nhị nương đập bàn thế nhỉ?
- Có chuyện gì cần ta hỗ trợ sao?
Người nọ mỉm cười.
Phạm Nhàn lập tức nghĩ đối phương cũng giống như tiểu nhị trong các tửu lâu ở kiếp trước, hắn lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ lỗi thời của mình, lấy từ trong tay áo ra một khối bạc vụn, đưa qua lễ phép hỏi:
- Xin hỏi Phí Giới ở đâu vậy?
Người nọ ngẩn người, há hốc mồm, hồi lâu cũng không nói thành lời, ngay sau đó Phạm Nhàn liền phát hiện vẻ mặt đối phương không còn trơ trơ như trước nữa, mà biến thành kính cẩn, trong giọng nói mang theo một chút sợ hãi:
- Ngài tìm Phí đại nhân?
Song song với lời nói này, đầu ngón tay hắn búng ra, làm cho miếng bạc vụn bay trở lại trong tay áo của Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hơi cau mày, biết chiêu thức đó của đối phương tuy giản đơn, nhưng trên thực tế lại rất tinh xảo, chí ít công phu cũng phải có mấy chục năm rồi, mới có thể chuẩn xác như vậy, thế mới biết thì ra quan viên Giám Sát viện này nhìn như bình thường, nhưng cũng đều là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Phạm Nhàn gật đầu, thừa nhận tới tìm Phí Giới, sau đó chú ý nhìn thấy hắn đã dùng sức mà lau lau cánh tay vừa chạm vào bờ vai phải của mình.
- Phí đại nhân không ở đây.
Người nọ rất lễ phép đáp lời, khôn khéo lùi lại sau mấy bước, giữ khoảng cách với Phạm Nhàn,
- Phí đại nhân đi Biên quận giám sát.
Phạm Nhàn vỗ đầu, lúc này mới nhớ đã nghe Đằng Tử Kinh nói qua, viện trưởng Giám Sát viện lần này về thăm nhà cần ít nhất ba tháng, chiếu theo tính tình của Phí Giới lão sư, vị thủ trưởng duy nhất có thể quản trụ được lão không có ở đây, lão đương nhiên cũng muốn trốn đi chơi rồi.
Chào người nọ một cái, chuẩn bị rời đi. Trước khi rời đi, Phạm Nhàn bỗng nhiên cười tủm tỉm hỏi:
- Các hạ tên gì?
- Hạ quan
Vương Khải Niên.
Vị này là Vương Khải Niên, một quan viên của Giám Sát viện, thấy người thanh niên này dáng vẻ tươi cười lại một mình chạy tới Giám Sát viện, lại còn dám gọi thẳng tên Phí Giới đại nhân không hề kiêng kị, nghĩ thầm đối phương nhất định không đơn giản, cho nên mới tự xưng là hạ quan.
Phạm Nhàn biết đối phương nghe thấy mình tìm Phí Giới, trong vô thức liền nghĩ tới các loại độc dược nguy hiểm của Phí Giới, cho nên mới lau sạch tay lùi lại đằng sau. Hắn mỉm cười nhìn Vương Khải Niên:
- Nếu Phí đại nhân trở về, phiền ngài thông tri cho một tiếng, nói. … đệ tử của lão đã tới kinh đô rồi.
Đệ tử của Phí Giới? Vương Khải Niên lúc này thậm chí đã sinh ra xúc động muốn chặt bỏ bàn tay phải của mình, thầm mắng cái tính cách thích sờ đông sờ tây của mình, ho hai tiếng đáp ứng.
…
Đi ra khỏi cửa lớn Giám Sát viện, ánh dương quang trên rời chiếu xuống, xuyên qua vô số phiến lá cây tạo thành vô số bóng ảnh bao vây lấy Phạm Nhàn. Hắn đi một đoạn đường, ngồi ở trên lan can một cây cầu nhỏ nhìn xuống dòng nước chảy dưới chân, nhìn hai bên phải trái, lại nhìn đám người đi tới đi lui trên dường, trong lúc nhất thời không biết phải đi về đâu.
Hắn không muốn quay về Phạm phủ, tuy rằng ở đó có một người muội muội ôn nhu dễ thương, nhưng vừa nghĩ tới Liễu thị, phụ thân, còn có tên tiểu mập mạp suốt ngày trốn đọc sách lại còn đòi tranh đua với mình, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Cái gì thuộc về hắn, hắn sẽ dũng cảm thực hiện, sẽ không bỏ qua.
Nhưng kỳ thực Phạm Nhàn cũng không rõ ràng lắm, ở trong thế giới rộng lớn này, cái gì mới là vật thuộc về chính mình đây. Dù sao hắn đã từng trải qua một sinh mệnh khác, cùng với thế giới này cảm giác có chút xa cách.
Tới Giám Sát viện tìm Phí Giới, hắn gạt phụ thân, tuy rằng Phí Giới là lão sư hắn, chuyện này phụ thân đương nhiên biết, nhưng hắn cảm giác dường như Phí Giới còn đáng tín nhiệm hơn một chút, có thể bởi vì hắn tới thế giới này không lâu liền đi theo Phí lão đầu cho nên mang tới cảm giác thân cận hơn chăng.
Phí Giới lão sư lại không ở kinh đô, chuyện này đã được an bài trước khi Phạm Nhàn tới kinh đô, chỉ là một vấn đề nho nhỏ. Cho nên hắn đang suy nghĩ, kế tiếp hắn nên làm cái gì.
Lúc nghĩ tới việc này, hắn đã vịn lan can trượt xuống đất, bắt đầu đi về theo phản xạ. Lần thứ hai đi qua cửa Giám Sát viện thì hắn chú ý bên đường một chút, quả nhiên phát hiện tất cả mọi người đi đường đều đi sát đường bên kia, tránh cửa lớn của Giám Sát viện, dường như rất sợ khí tức âm u của tòa nhà này tỏa ra bên ngoài vậy.
Hắn híp mắt nhìn qua tòa nha, mây bạc trên trời chợt tản đi, sắc trời thanh lệ xuất hiện, mắt hắn bị một mảnh sáng màu vàng làm cho nhíu lại.
Nhíu mày, hắn đi tới nơi phát ra ánh sáng vàng, mới phát hiện ra có một khối thạch bia, dường như một con hổ nằm trên mặt đất, bia được làm bằng đá, bên trên có viết một số chữ.
Phạm Nhàn nhíu nhíu mày, nghĩ tới mấy câu nói này nhìn có chút quen, như đã gặp qua ở nơi nào đó rồi, nhưng vắt hết cả óc, cũng không nhớ được. Ánh mắt rời xuống dưới, sau đó hắn thấy tên người ký.
Cái tên có chút xa lạ, nhưng lại thân thiết vô cùng.