Chơi bài được một lúc, Phạm Nhàn hôm nay không được may mắn lắm, hơn nữa cũng không chịu được biểu hiện thân thiết của di nương, cho nên nhường vị trí đi ra, vỗ vỗ vai Phạm Tư Triệt.
Phạm Tư Triệt sợ hãi liếc mắt nhìn phụ thân, Ti Nam bá tước hơi gật đầu. Trong lòng hắn mừng như điên, nhẹ giọng kêu một tiếng, nhảy lên ghế.
Hài tử này bình thường ở trước mặt phụ thân luôn luôn rụt rè sợ hãi, ăn cơm xong liền bị buộc đi đọc sách, càng không cho phép hắn chơi bài bạc. Hắn biết hôm nay có thể bởi vì phụ thân mình tâm tình tốt, nên cũng nể mặt Phạm Nhàn, cho nên Phạm Tư Triệt trong lòng đối với vị ca ca tới từ Đạm Châu này tốt hơn một chút.
Phạm Nhàn đi dạo trong viện, khi trở lại trong phòng khách, trợn tròn mắt nhìn đống tiền trên bàn trước mặt Phạm Tư Triệt, mà ba chân kia đúng là bị thua gần hết rồi.
Liên tưởng tới chuyện ở trên xe ngựa vào ban ngày, đệ đệ dường như có chút bất lương này hình như có nhiệt tình với tài phú vô cùng, Phạm Nhàn rốt cuộc cũng phát hiện ra, thì ra đệ đệ mình cũng không phải là chỗ nào cũng không được, chí ít ở phương diện kiếm tiền dường như rất có thiên phú.
Hắn hiếu kỳ đứng sau lưng Phạm Tư Triệt, tỉ mỉ quan sát thao tác của thiếu niên mới mười hai tuổi này. Nhìn một hồi, không thể không kính nể hắn, hai tay của tiểu tử này cực kỳ linh hoạt, không ngờ có thể khéo léo trộn bài, lấy bài, tìm bài, ra bài, chạm bài, ăn bài, nháo bài,… Một tay kia đặt ở trên bàn tính, năm ngón tay béo phì ra nhưng lại cực kỳ linh hoạt trong tính toán.
Nháo đều là do Phạm Tư Triệt nháo, mà các phương pháp cực kỳ phức tạp, cho nên tính toán tiền cũng đều do Phạm Tư Triệt tính toán. Phạm Nhàn ở một bên nhìn, nghĩ tiểu tử này có thể tính tiền rất được, khó trách trước mắt hắn lại có một đống tiền lớn như vậy.
Phát hiện ra Phạm Nhàn đang nhìn chăm chăm vào Phạm Tư Triệt, Liễu thị sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại thở dài một hơi, nghĩ trò hề tham tiền của con mình đều bị Phạm Nhàn nhìn rõ, chỉ sợ lòng tin của đối phương ngày càng lớn.
Nàng đâu biết rằng trong lòng Phạm Nhàn đang khiếp sợ, bởi vì Phạm Nhàn nhìn thấy trên mặt Phạm Tư Triệt lúc này không có lấy một tia ngang ngược, một tia hồ đồ, chỉ có cái loại kiên nghị của “người có lý tưởng chủ nghĩa” cùng với chăm chú vô cùng.
Phạm Nhàn trong lòng hơi mất bình tĩnh, thiếu niên trước mắt này, chỉ cần cho hắn một không gian, tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật lợi hại. Thế nhưng hắn cũng biết, ở Khánh quốc này, nếu muốn trở nên nổi bật, chỉ có một con đường duy nhất là thông qua khoa cử. Phạm Tư Triệt tương lai sẽ được tập Tước bởi quan hệ với gia đình, thế nhưng nếu hắn muốn được chức quan gì đó, hắn phải có đỗ đạt khoa cử văn chương mới được. Nhưng nhìn hắn thì không có khả năng với chuyện này cho lắm, thảo nào Đằng Tử Kinh nói Liễu thị đối với nhi tử của thị vừa hận lại vừa đau.
Thời đại này thương nhân vẫn không được coi trọng, hộ bộ là một chuyện, thương hành của hoàng gia là một chuyện, nhưng thương nhân trong dân gian lại là một chuyện khác.
Ván bài rất nhanh chóng kết thúc, Ti Nam bá tước Phạm Kiến rời chỗ với vẻ mặt không chút biểu tình, loại tụ tập gia đình hòa thuận vui vẻ này không phù hợp với tính cách của hắn, nhưng không biết vì sao, ngày hôm nay cùng với những ngày khác có khác một chút. Chính là khi hắn rời đi thì liếc mắt nhìn Phạm Nhàn một cái.
Phạm Nhàn từ trong ánh mắt phụ thân đọc được một vài thứ, xem ra mình ban ngày chạy trốn hộ vệ hắn cấp cho làm hắn có chút mất hứng. Phạm Nhàn cười cười, không đáp lại cái gì, dù sao hắn không thích bị người theo dõi, đã như vậy, không bằng dùng hành động khẳng định lại điều này đi,
Liễu thị liếc mắt nhìn nhi tử mình một cái, trong ánh mắt toát ra vẻ trìu mến bất đắc dĩ, chỉ là loại tâm tình này chỉ thoáng qua mà thôi, đứng dậy cực kỳ lễ phép nói một tiếng với Phạm Nhàn và Phạm Nhược Nhược rồi rời đi cùng trượng phu. Bọn hạ nhân phủ Ti Nam bá tước đều biết việc, lão gia mỗi đêm trước khi đi ngủ đều thích uống một chén quả tương, mà trước nay đều là Liễu thị tự tay làm ra, giúp đơn lão gia vì hộ bộ tổn hao tinh thần đi vào giấc ngủ.
Phạm Nhàn nhíu nhíu mày, hắn nguyên muốn cùng phụ thân nói một chút chuyện, nhưng xem ra không thể làm gì khác hơn là đi về hậu viện. Quay đầu lại nhìn thấy bàn ghi những con số của Phạm Tư Triệt, hiếu kỳ hỏi:
- Còn không thu tiền đi, ghi chép cái gì thế?
Nhược Nhược đánh bài một chút, sớm đã mệt mỏi, nhẹ nhàng xoay
xoay cổ tay, vừa cười vừa nói:
- Hắn nha, khách nhân tới nhà ta vào dịp tết, khi đó phụ thân mới cho hắn chơi đùa được một chút, chỉ là một lần đánh thắng được tiền, cũng không cho hắn thu giữ. Nói nam tử hán đại trượng phu, há có thể tham những món lợi nhỏ trước mắt. Triệt nhi không dám trái ý của phụ thân, nhưng mỗi lần đều phải ghi chép lại xem mình thắng bao nhiêu, nói tương lại sẽ chậm rãi tính toán với chúng ta.
Phạm Nhàn trong lòng khẽ động, nghe mấy chữ tính toán sổ sách ra ý tứ khác, ổn định tâm thần một chút, mỉm cười hỏi nói:
- Tư Triệt, ta xem đệ cũng biết tính toán, không biết tương lai khi lớn lên, đệ chuẩn bị làm cái gì vậy?
Phạm Tư Triệt tuổi còn nhỏ, nhưng lúc ghi chép sổ sách cũng rất chuyên tâm, nghe câu hỏi nhưng cũng không đáp lại. Phạm Nhược Nhược nghĩ thầm ca ca không biết tính tình của đệ đệ, sợ hắn mất hứng, chuẩn bị giúp đỡ giải thích một chút, đảo mắt vẫn thấy Phạm Nhàn vẻ mặt tươi cười, có chút tán thưởng với thiếu niên đang ngồi bên cạnh bàn ghi chép sổ sách kia.
Sau khi ghi chép sổ sách xong, Phạm Tư Triệt dường như mới nghĩ tới vấn đề của Phạm Nhàn vừa nêu, sờ sờ đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Đương nhiên là đọc sách, làm quan, vinh quy bái tổ.
Phạm Nhàn buồn cười nhìn hắn hỏi:
- Có thật là như thế không?
Phạm Tư Triệt có chút tức giận, có chút uể oải dựa vào bàn nói rằng:
- Không nói như vậy, mẫu thân đại nhân nghe thấy, lại cho ăn đòn thì sao.
- Ở đây chỉ có ba huynh đệ chúng ta, đệ cứ nói thật đi xem nào?
Phạm Nhàn trêu ghẹo nói.
Những lời này rơi vào trong tai Phạm Tư Triệt, nhưng làm cho hắn có môt chút cảm thụ khác, từ nhỏ hắn đã được lớn lên trong ánh mắt nể phục của hạ nhân. Các con nhà thế gia khác thì phụ nghiêm mẫu từ (Cha nghiêm khắc còn mẹ hiền từ.) nhưng ở đây phụ thân hắn cũng nghiêm mà mẫu thân thì càng nghiêm hơn, sau này phụ thân bảo tỷ tỷ quản giáo, ai ngờ tỷ tỷ càng nghiêm khắc, cho nên cái từ đệ đệ cũng cảm thấy có chút xa lạ, thế nhưng có huynh lại không có cảm giác xa lạ.
Lúc này nghe được ba chữ thật lòng, Phạm Tư Triệt có chút hoảng hốt, dường như vị ‘ca ca’ hơn mình bốn tuổi này không hề đáng sợ như lời mẫu thân đã nói, ngược lại có phần thân thiết nha.
- Ta…ta…thích kiếm tiền.
- Thương nhân trục lợi, có gì tốt.
Phạm Nhược Nhược nhíu mày giáo huấn.
Phạm Nhàn liếc mắt nhìn muội muội không chút tán đồng, trong lòng có chút thất vọng, nghĩ thầm nha đầu kia cùng ta thư từ qua lại lâu như vậy, thế sao trong lòng vẫn còn câu nệ như thế nhỉ. Bị hắn trừng mắt nhìn, Nhược Nhược trong lòng căng thẳng, tự biết mình nói sai rồi, nhanh chóng im miệng không nói câu nào.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Phạm Tư Triệt nói rằng:
- Làm chuyện gì cũng chỉ cần làm tốt là được, kiếm tiền cũng như thế, ta ủng hộ đệ!
- Ngươi ủng hộ thì được cái rắm ấy!
Phạm Tư Triệt ai oán thở dài nói:
- Giỏi thì tới hùng biện với phụ thân đại nhân đi.
- Lén lút mà làm!
Phạm Nhàn như ma quỷ dụ dỗ đối phương.
Phạm Tư Triệt tinh thần rung lên, chợt nghĩ tới một việc, nhiệt tình nói:
- Ca ca, vậy trước tiên ca đưa phần tiếp theo quyển sách cho đệ, đệ có biện pháp bán ra với giá cao hơn.
Hắn gọi hai tiếng ca ca không chút miễn cưỡng.
Phạm Nhàn ngẩn người, nói rằng:
- Sặc, vậy tiền nhiều hơn được bao nhiêu?
- Ca thiếu tiền sao?
Phạm Tư Triệt khinh bỉ nhìn hắn.
- Chỉ là thử một chút mà thôi.
Phát hiện tiểu tử này dám coi thường mình, Phạm Nhàn nổi giận, quát nói:
- Muốn có hàng, trước hết đệ phải chuẩn bị bản kế hoạch tính toán của đệ cho ta xem đã!