Khánh Dư Niên

Lý do đơn giản


trước sau

Cung Điển được công nhận là một trong những cao thủ mạnh nhất ở kinh đô, cả đời hắn trải qua không biết bao nhiêu khảo nghiệm sinh tử rồi, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới trong kinh đô đề phòng sâm nghiêm này, ở cạnh Khánh miếu, lại gặp phải một nhân vật cường đại như thế.

Khí thế của người phía sau cũng không mạnh nhưng loại cảm giác thân thể đối phương hòa hợp hoàn toàn với hoàn cảnh cực kỳ hoàn mỹ này, cả đời Cung Điển cũng chỉ thấy trên một người --- hắn cùng với kinh đô thủ bị là đồng môn sư huynh đệ, sư thúc của hắn, một trong tứ đại tông sư của thiên hạ, Diệp Lưu Vân.

Trong nhận thức của hắn, căn bản không thể tưởng tượng được, một cao thủ cấp tông sư như vậy lại không kể tới thân phận mình, xuất hiện ở phía sau mình như một thích khách vậy!

Trong phòng yên tĩnh thật lâu.

Ngón tay trái của Cung Điển nhẹ nhàng giật giật, hắn biết mình không thể duy trì trạng thái bị động như thế này được, trong hai mắt hàn quang hiện ra!

Không hề báo trước, chân khí trong cơ thể tất cả bắn ra nhanh như chớp, cả người hóa thành một luồng chân khí hình rồng màu xám, chân trái đá về phía sau, tay phải chém một cái. “Tranh” một tiếng vang lên, đao phong cắt nát không khí, hóa thành một đạo trảm không chút sợ hãi, bổ về phía sau!

Một tiếng kêu đau đớn, một đao trảm vào khoảng không, vị cao thủ thần bí cấp tông sư đã biến mất từ lâu rồi.

Cung Điển nội lực hùng hồn, dùng toàn lực xuất ra một đao vào khoảng không như vậy, căn bản không thể thu hồi lại được, ngực như bị sét đánh, luồng nhiệt vọt lên, hai dòng máu phụt từ trong mũi ra.

Nhìn mặt đất không một bóng người, ánh mắt Cung Điển không chút sợ hãi, chỉ có một tia mê mang, đối phương rõ ràng là có năng lực ám sát mình một cách đơn giản, vì sao cuối cùng lại rời đi?

Hắn thoáng nghĩ tới thiếu niên có thủ pháp tương đồng với mình ngày hôm qua, trong lòng suy đoán, vị cao thủ cấp tông sư này nói không chừng có liên quan một chút với sư môn của mình, cho nên mới hạ thủ lưu tình với mình.

Nghỉ ngơi một hồi, vẻ mặt hắn có chút ủ rũ rời khỏi nơi ẩn nấp, chuẩn bị hồi phủ.

Ngũ Trúc vì sao không có giết hắn? Rất rõ ràng không phải là nể mặt Diệp Lưu Vân, phải biết rằng Ngũ Trúc là một quái vật muốn giết cả Diệp Lưu Vân. Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, ngày hôm qua Cung Điển là cho Phạm Nhàn ói ra một búng máu, cho nên ngày hôm nay Ngũ Trúc sẽ làm cho Cung Điển ói ra một búng máu, sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi.



Trở lại Phạm phủ, thời gian còn sớm, Phạm Tư Triệt còn đang mê mẩn với đại nghiệp kiếm tiền của mình ở trong phòng, Nhược Nhược thì không biết đi tới nhà ai, toàn bộ trong nhà, cũng chỉ có đám nha hoàn hạ nhân khép na khép nép. Mặc dù có vài nha hoàn thực sự xinh đẹp, nhưng tâm tình của Phạm Nhàn lúc này không tốt, hơn nữa hoàn cảnh cũng không được, đương nhiên không có hứng thú trêu đùa rồi.

Cầm lấy chén trà, hắn nhíu mày, người ở Khánh miếu ngày hôm nay tới tột cùng là ai? Đối phương đợi mình là vì cái gì? Lẽ nào… là người nhà của vị cô nương áo trắng kia, ở đó đợi mình?

Nghĩ tới khả năng như vậy, trong lòng Phạm Nhàn nóng lên, nhưng còn truyền âm của Ngũ Trúc thúc, tâm liền lạnh lại, nếu như theo đúng dự đoán của mình, Ngũ Trúc thúc nhất định sẽ mặc kệ không để ý tới, hắn là một người đầu gỗ, đối với tình hình của nữ nhân không thể nào hiếu kỳ được.

Thay một loại y phục thoải mái một chút, vén áo sang bên hông, Phạm Nhàn đi vào thư phòng của phụ thân, giật mình phát hiện ra Ti Nam bá tước đang ở trong thư phòng.

- Ngày hôm nay ở bộ có ít việc.

Phạm Kiến bảo nhi tử ngồi xuống, lặng lặng nói rằng:

- Ngươi tới kinh đô cũng vài ngày rồi không nên cả ngày chỉ càn quấy ở bên ngoài. Chuyện ở trên tửu lâu ngày hôm qua ta đã biết, loại xung đột như thế này, sau này có thể tránh nên tránh, không nên không ra gì như đệ đệ của ngươi.

Phạm Nhàn cười khổ, cũng không giải thích nhiều, đột nhiên nghĩ tới một việc, mở miệng hỏi nói:

- Phụ thân, lúc nào ta mới có
thể được nhìn thấy mặt vị Lâm gia tiểu thư kia?

Phạm Kiến dường như rất giật mình với kiến nghị của thiếu niên này, vừa cười vừa nói:

- Chờ lúc ngươi thành thân, mỗi ngày đều sẽ gặp, chẳng lẽ còn muốn gấp gáp sao.

Phạm Nhàn hé miệng cười nói rằng:

- Sau thành thân là chuyện của sau thành thân, ta cũng không nghĩ tới lúc động phòng còn chưa biết được vợ mình có hình dạng thế nào.

Hắn suy nghĩ một chút vừa cười vừa nói:

- Ta thấy muội muội, Diệp Linh Nhi, còn có Nhu gia quận chúa bọn họ thường xuyên ở ngoài, chuyện phòng tránh nam nữ, cũng không có việc gì sao?

- Thanh niên nam nữ, chỉ thấy mặt, tự nhiên không tính là quá mức.

Phạm Kiến mỉm cười giải thích nói:

- Nhưng ngươi phải biết rằng Lâm gia tiểu thư thân phận có chút đặc thù, tuy rằng nàng họ Lâm, nhưng không liên quan nhiều lắm với phủ Tể Tướng, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung, để tránh làm mất mặt hoàng gia, cũng là để cho trưởng công chúa thường xuyên nhìn thấy nhi nữ của mình mới thu nàng làm nghĩa nữ, phong làm Quận Chúa---- nhưng tất nhiên là khác với tiểu cô nương Nhu Gia quận chúa rồi.

Thanh âm Phạm Kiến có chút kìm nén:

- Tuy rằng thiên hạ có rất ít người biết nữ nhi của trưởng công chúa, biết nàng là nữ nhi của Lâm đại nhân, thế nhưng…chuyện này không ai dám nói, cũng không có người dám thừa nhận. Nàng ở trong cung nhiều năm, rất ít người có thể nhìn thấy nàng, mãi tới đầu năm nay, bởi vì có chuyện, hơn nữa thân thể nàng không được khỏe, mới được đưa ra ngoài.

Phạm Nhàn thở dài một hơi:

- Chính là nghe thấy thân thể nàng không tốt, cho nên mới muốn đi xem, nói không chừng còn có thể giúp đỡ được chuyện gì.

Phạm Kiến nhíu mày nói rằng:

- Ngươi cùng Phí Giới ở cùng một chỗ trong hơn năm trời, lẽ nào dám nói lợi hại hơn so với ngự y? Thanh niên, cũng cần phải khiêm tốn hơn một chút nữa.

Phạm Nhàn vâng vâng dạ dạ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định:

- Thế nhưng ngài dù sao cũng phải nói cho ta biết nàng trông thế nào chứ?

- Ngươi lấy nàng, không phải vì nàng, mà là vì những cái phía sau nàng.

Phạm Kiến lạnh lùng nhìn hắn

- Ngươi phải bỏ qua hết thảy mọi thứ không cần thiết, giống như là tảng đá cứng rắn như thế mà đập nát ra cũng trở nên ôn như cũ kỹ mà thôi.

Phạm Nhàn có chút chán ghét nhíu nhíu mày nói rằng:

- Ta nghĩ những lời này của cha cũng cũ kỹ rất nhiều rồi đó.

Phạm Kiến hơi giận nói:

- Ngươi nói chuyện như vậy sao?

Phạm Nhàn cười thái độ cung kính đáp:

- Trước đây đã nói rồi mà, ta không phải là một người có thể kiềm chế được tốt.

- Lẽ nào ngươi không muốn đoạt lại tất mọi thứ thuộc về ngươi?

Phạm Kiến dường như nghĩ tới cái gì, bình tĩnh trở lại.

Phạm Nhàn ngẩn ra, sau đó nghiêm túc nói rằng:

- Kỳ thực, thời gian ở Đạm Châu, ta học được rất nhiều thứ, ta tin tưởng rằng với năng lực của mình có thể làm được bất kỳ chuyện gì ta muốn. Nếu như có thể lấy lại được gia nghiệp của mẫu thân, ta đương nhiên không phản đối, nhưng đó phải được thành lập trên ý nguyện của ta, nếu như nguyện ý, tasẽ làm bằng được. Nếu như không muốn, ta nhất định sẽ không làm, đơn giản như vậy thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện