Ti Lý Lý cảm thấy mình như gặp phải giấc mộng đẹp, cảm thấy ngượng ngùng khi mơ người phu quân gặp gỡ trong mộng đang đi dưới đuốc hoa trong ngày cưới. Trải qua cuộc mây mưa, mới khoai thai tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt, vẫn là khuôn mặt xa lạ nhưng xinh đẹp ấy.
Nàng lúc này mới nghĩ tới chuyện tình đêm qua, vị công tử tuấn tú ôm nàng chính là Phạm công tử, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, mình không uống rượu nhiều, sao mà không nhớ rõ chi tiết thế nhỉ? Nghĩ tới đây không khỏi sinh ra một chút u oán, biết mình chẳng có một chút kháng cự nào cả, nhưng vừa nghĩ tới những ký ức tiêu hồn trong đầu, không hỏi hai chân khép chặt, cả người bủn rủn.
Phát hiện ra nam tử bên cạnh khẽ động, Ti Lý Lý cố ý giả vờ ngủ. Phạm Nhàn sau khi tỉnh lại nhìn cô nương sắc mặt như hoa đang ngủ, không nhẫn nại được ôm nàng vào lòng vuốt ve một hồi, mới thỏa mãn bàn tay còn vương hương thơm, rửa mặt rời thuyền đi.
Qua một trận sướng muốn chết, Ti Lý Lý mới mở hai mắt, bắt đầu thu thập chiến trường đêm qua, không biết phát hiện ra cái gì, vừa kinh hô một tiếng thẹn thùng.
…
Lúc rời khỏi thuyền hoa, kỳ thực trời vẫn còn chưa sáng tỏ, thế tử vẫn còn đang ôm Viên Mộng cô nương ngủ trong phòng, cho nên Phạm Nhàn cũng không tới chào hỏi. Sở dĩ hắn vội vã rời đi, là bởi vì mình vừa tới kinh đô xong, không nên ở ngoài quá nhiều, huống chi, phỏng chừng lúc này Quách gia đã bát nháo muốn đi bắt người rồi, cho nên hắn chuẩn bị trở về Phạm phủ xem kịch vui.
Cho nên đêm qua không có thực sự làm gì với cô nương Ti Lý Lý kia, tất nhiên đó không phải vì Phạm Nhàn là một tiên sinh theo đạo học, mà hắn thuần túy là một nam nhân theo chủ nghĩa trong sạch, hắn rất khó tiếp thu nữ nhân đã nhúng chàm với nam nhân khác, hơn nữa lúc ở kiếp trước, thấy những bảng quảng cáo tuyên truyền những bệnh lây qua đường tình dục cho nên đối với những loại bệnh hoa liễu này hắn rất sợ hãi. Thế giới này lại không có ‘áo mưa’ cho nên không thể đi thanh lâu được, dù rất muốn, nhưng không thể mạo hiểm được.
Chỉ là có di chứng, Phạm Nhàn nhìn quần áo dưới thân nổi lên, đau xót thở dài một hơi, có chút hối hận vì thời gian ở Đạm Châu không có làm cái gì với Tư Tư. Kiệu tới cửa bên Phạm phủ, một chủ ba phó bốn người lén lút mở rộng cửa, chạy vào, còn phân phó đám hộ vệ đi trước mở đường. Đám hộ vệ trong phủ vừa nhìn thấy Đằng đại cùng thiếu gia từ Đạm Châu tới, nào dám nhiều chuyện, hắn vào phòng đi ngủ tiếp.
Phạm Nhàn trở về phòng ngủ một giấc, khi tỉnh lại, trời đã sáng tỏ, hắn lê guốc gỗ tới tiền viện, chỉ nghe thấy ở đó cãi nhau ồn ào, trong lòng thầm đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng trên mặt vẫn còn làm bộ ngơ ngác.
Sáng sớm hôm nay, Kinh đô phủ doãn Mai Chấp Lễ đang ở trong thư phòng mệt mỏi rã rời, không nghe lại nghe thấy hồi trống, không khỏi tức giận, nghĩ thầm điêu dân từ đâu tới, cũng dám làm phá giấc ngủ của lão gia ta, nhưng quy củ của triều đình hắn cũng không dám chậm trễ, liền thăng đường. Sau một hồi uy vũ, sư gia bắt đầu mang đơn kiện lên.
Mai Chấp Lễ vừa thấy mẫu đơn kiện, trong lòng run lên, nguyên cáo cùng bị cáo, đều là nhân vật không tầm thường. Nguyên cáo là con trai độc nhất của Thị lễ bộ Thượng Thư Quách Du Chi, hiện nay đang biên soạn ở trong cung, tài danh vô cùng --- Quách Bảo Khôn. Còn bị cáo là Phạm Nhàn con trai của Hộ bộ Thị Lang Phạm Kiến. Cáo trạng đêm qua Phạm Nhàn chặn đường hành hung, gây hấn sinh sự, ở trên đường đánh đập mệnh quan triều đình.
Thấy trang giấy cáo trạng ghi tên hai người, Mai Chấp Lễ có ý thối lui. Hiện giờ triều đình chia làm hai phái, một phái ủng hộ lập thái tử, có phái khác không rõ ràng nhưng mơ hồ ủng hộ nhị hoàng tử. Lễ bộ thượng thư Quách Du Chi năm đó là lão sư của thái tử, tự nhiên theo phái thái tử, mà Hộ bộ thị lang Phạm Kiến tuy rằng không biểu hiện theo khuynh hướng nào, nhưng từ trước tới nay đều có giao tình tốt với Tĩnh vương phủ, mà Tĩnh Vương phủ thế tử người người đều biết là theo phái của nhị hoàng tử.
Vụ án này nhìn như đơn giản, nhưng thực sự không hay chút nào, chỉ sợ sẽ gặp phải công kích từ cái hai phái, nghĩ tới đây, Mai Chấp Lễ âm thầm mắng cái tên Phạm Nhàn chẳng biết nặng nhẹ kia. Hiện giờ kinh đô đều biết danh tiếng của Phạm Nhàn, các loại bá quan văn võ đều biết Ti Nam bá tước có một đứa con tư sinh được nuôi dưỡng ở Đạm Châu. Mai Chấp Lễ nghĩ thầm, ngươi ở Đạm Châu vùng biên cương đó làm gì thì làm, nhưng nào biết hung hiểm ở kinh đô thế nào, không ngờ dám tự tiện đánh người ở trên đường, thật không biết phải thu thập ra sao nữa.
Nhưng đơn kiện viết rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều có, không phải do Mai Chấp Lễ kéo dài. Hắn nhìn đơn kiện này nhướng mày, liền kêu người tới Ti Nam bá tước phủ bắt người, một mặt phái người âm thầm tới hộ bộ nha môn thông báo cho Phạm thị lang.
Phạm Nhàn trông thấy là sai dịch do kinh đô phủ phái tới bắt người, phải biết rằng Phạm gia cùng Hoàng gia quan hệ thân cận, trong vài chục năm gần đây chỉ có bọn họ đi bắt người, nào có đạo lý để bị người khác bắt, cho nên hơn mười cây gậy gỗ đã sớm giơ lên, đám gia đinh hộ vệ trong phủ đã bày ra tư thế bảo hộ chủ nhân, giương giương mắt hổ nhìn đám sai dịch.
Ở cửa chính Phạm phủ, đám sai dịch nha môn cũng không dám làm gì quá, không thể làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi, nghĩ thầm muốn bắt người là ý của đại quan, Phạm phủ có khí thịnh tới mấy cũng phải để cho người nọ tới quan nha một chuyến.
Phạm Nhàn cười, đang chuẩn bị tiến tới đáp lời, chợt nghe thấy tiếng thiếu niên chợt quát lên:
- Chó săn từ đâu tới, đánh ra ngoài hết cho ta!
Có can đảm phát ngôn bừa bãi hành hung quan sai, tự nhiên không phải ai khác chính là vị tiểu thiếu gia tính tình hung bạo Phạm Tư Triệt kia.
Đám gia đinh hộ vệ nghe thấy tiếng tiểu thiếu gia, rống lên một tiếng, giơ gậy gộc anh dũng lao lên phía trước, nhưng nghĩ đối phương là quan sai, cho nên cũng không dám đánh thực sự, chỉ là đập đập lên mặt đất, dọa đối phương chạy
ra ngoài mà thôi. Đám quan sai nha môn thật cũng đáng thương, vốn biết đối phương không dễ chọc, cho nên số phận thật thảm thương.
- Hồ đồ cái gì!~ lúc này, Liễu thị rốt cuộc đã thướt tha từ trong đi ra, nhíu mày nhìn mấy sai dịch, phân phó người mang trà tới mời, sau đó liếc mắt nhìn Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn rất vô tội mà nhún vai.
Trong phòng khách, mấy sai dịch có chút đứng ngồi không yên nhìn vị phu nhân này, thân phận của bọn họ, bình thường nhất định không thể có loại đãi ngộ như thế này. Bọn họ cũng hiểu đường đường là Phạm gia, lại khách khí như vậy bởi vì sao, chính là bởi vì trà của Phạm gia không dễ uống chút nào, vạn nhất đối phương tức giận, thì mấy con tôm tép như mình ở trong kinh thành này sẽ gặp phải hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hỏi rõ ràng chân tướng sự việc, Liễu thị nhíu mày:
- Lời này có chút không đúng, đại thiếu gia nhà chúng ta hôm qua sau khi từ hội thơ Tĩnh Vương phủ trở về, liền một mực ở trong nhà đọc sách. Mà đường Ngưu Lan lại cách khá xa Phạm phủ, làm sao đại thiếu gia nhà chúng ta lại đánh được nhi tử Quách gia chứ?
Sai dịch có chút khó xử nói rằng:
- Đây là do chính miệng Quách công tử nói ra, hơn nữa…
Hắn có chút không tin tưởng nói rằng:
- Phạm công tử có đúng thật là hôm qua vẫn ở trong phủ không?
Ánh mắt ôn nhu của Liễu thị thoáng cái biến thành hai tiểu đao, hung hăng nhìn chằm chằm vào sai dịch:
- Lẽ nào lời của Phạm gia chúng ta không tin được phải không?
Sai dịch nọ bị dọa cho nhảy dựng lên, nhanh chóng im miệng không dám nói câu nào, nhưng cũng không thể rút đi được, nguyên cáo trên công đường còn đang chờ. Phạm Nhàn ngồi ở bên cạnh yên tĩnh trầm ổn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao Liễu thị lại giúp mình. Kỳ thực hắn không biết thời đại này trong các gia đình quyền quý, bất luận là trong tộc đấu đá mãnh liệt ra sao, nhưng một khi có kẻ thù từ bên ngoài tiến tới, cả dòng họ sẽ tạm thời hoãn đấu tranh nội bộ, nhất tề dùng lực đánh bên ngoài trước đã.
Liễu thị uống một hớp trà, biết những sai dịch này cũng không có cách nào khác, làm khó cho bọn họ cũng vô dụng, mỉm cười nói rằng:
- Quách gia nói chúng ta đánh sao? Thế sự đơn giản là đạo lý nhân tình, không thể bằng một đơn kiện của bọn họ mà nhà chúng ta phải đi tới đáp lời. Tuy nói rằng Phạm phủ trong ta cũng không phải là đại phú đại quý gì, nhưng ở kinh đô này cũng có vài phần mặt mũi. Ta chỉ là hiếu kỳ, hôm nay đệ đơn lên phủ nha là ai mang tới?
- Là quản gia của Quách phủ.
Sai dịch nghĩ thầm ngài nói Phạm thị đại tộc không phú không quý, thì ở kinh đô này tìm ra mấy nhà phú quý đây, nhanh chóng trả lời.
Lời còn chưa dứt, vừa nghe thấy một quản gia mang đơn tới kiện, Liễu di lông mày dựng thẳng, vỗ bàn mắng:
- Chỉ là một quản gia mang đơn tới kiện, mà muốn người của nhà ta đáp lời tới sao, làm gì có đạo lý này? Không phải nói Quách công tử bị đánh sao? Đánh thành cái gì? Nếu cáo trạng, thì tự mình phải đi cáo chứ. Nếu ngày khác ta cũng bảo quản gia của chúng ta tới nha môn các ngươi dâng cáo trạng, cáo Quách Bảo Khôn hắn ỷ thế hiếp người, khi nam hiếp nữ, mặc kệ ta cáo trạng có lý hay không có lý, các ngươi đều sẽ tới nhà hắn mang Quách Bảo Không tới nha môn chứ!
Lời còn chưa dứt, Liễu thị đã cao giọng phân phó nói:
- Từ quản gia.
Từ quản gia hiểu ý, đứng dậy ứng thanh nói với Liễu thị:
- Vâng!
Liễu thị lạnh giọng nói rằng:
- Bảo Trịnh tiên sinh nhanh chóng viết hơn mười đơn kiện, từ ngày mai, chúng ta mỗi ngày tới kinh đô phủ kiện một lần, cho dù không hù chết được Quách gia cũng phải làm cho Quách gia đó mệt chết thì thôi.
Cái này vẫn chưa hết, nàng còn mỉm cười giải thích với nha dịch nói:
- Trịnh tiên sinh là môn khách của quý phủ, bất quá nghe nói trước đây cũng là hình danh sư gia của lão gia nhà các ngươi, viết đơn kiện hẳn không thành vấn đề nhỉ.
Sai dịch nghĩ thầm, cái gì mà hù chết Quách gia hay là mệt chết Quách gia chứ, cách giải quyết này rõ ràng chuẩn bị hù chết kinh đô phủ hay làm mệt chết kinh đô phủ đây mà, đành phải cầu xinh tha thứ nói:
- Phu nhân, ngài tha cho tiểu nhân đi, chuyện này …tiểu nhân cũng không biết làm thế nào à.
Liễu thị sau khi thao thao bất tuyệt, nghĩ miệng có chút khô, đưa tay bưng chén trà, phát hiện ra Phạm Nhàn đang cười dài bưng chén trà đưa tới, ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, lại nhanh chóng phân khai.
Sai dịch chắp tay than thở, xin tha thứ nói:
- Ngài nói phải làm sao bây giờ?
Liễu thị hơi trầm ngâm, biết chuyện này dù sao cũng phải kết thúc, ở lâu chỗ này cũng không phải chuyện hay, nói rằng:
- Chuyện đánh người này, là có thật hay không.
Phạm Nhàn bỏ thêm một câu:
- Chắc chắn không thể nào có.
Liễu thị lại nói:
- Phạm phủ ta không phải rất rõ ràng sao, vì sao Quách gia lại muốn nghi oan cho người nhà chúng ta.
Phạm Nhàn trầm tư một chút nói:
- Trước đó vài ngày, trên tửu lâu có xung đột, vị Quách công tử kia ăn nói lỗ mãng một chút, nói tới chuyện này là ta có chút không đúng.
Liễu thị kinh ngạc nói:
- Có chuyện này sao? Đó là ngươi không đúng à, nhưng mà… lẽ nào Quách công tử bởi vậy mà ghi hận trong lòng, cho nên vu cáo ngươi?
Phạm Nhàn nhíu mày đáp:
- Đại khái là như thế này.