Nghe đại nhân mở miệng, hai bên nguyên cáo bị cáo dưới công đường đều đồng thanh vâng vâng dạ dạ. Tống Thế Nhân đưa đơn kiện lên, Mai Chấp Lễ giả ý xem qua, rồi giao lại cho Trịnh Thác, cho Phạm Nhàn nhìn một lần. Phạm Nhàn nhìn qua, phát hiện cũng không có sai lệch gì quá lớn, gật đầu đáp ứng trả lại.
Tống Thế Nhân ôm quyền lạnh lùng nói:
- Học sinh chỉ là không rõ, vị Phạm Nhàn Phạm công tử này vì sao ở trước công đường còn có thể ngang nhiên mà đứng, không lễ không bái, phẩm hạnh như vậy, thảo nào đêm qua làm ra những việc hung tàn như thế!
Phạm Nhàn liếc mắt nhìn vị trạng sư này, hiếu kỳ hỏi:
- Lên công đường phải quỳ xuống sao?
Hắn ở Đạm Châu ngày nào chẳng đọc sách, đương nhiên biết rõ pháp luật Khánh quốc, hiểu tường tận tới từng chi tiết rồi, vừa rồi cũng chỉ là cố ý hỏi mà thôi.
- Tất nhiên, lẽ nào ngươi dám bất kính với uy nghiêm của triều đình?
Tống Thế Nhân nhíu mày nhìn đối phương, kỳ thực vụ kiện cáo ngày hôm nay hắn cực kỳ không muốn làm, dù sao đối diện cũng là Phạm gia, là một gia đình sơn bất lộ thủy, nhưng trên thực tế rất nhiều người sợ hãi thế lực của Phạm gia. Thế nhưng không thể làm gì khác, hắn đã đi một đường quá xa với Thượng Thư rồi, không thể quay đầu lại nữa, cho nên căn bản không có khả năng cự tuyệt.
Phạm Nhàn cười ha hả nói rằng:
- Vậy sao Tống tiên sinh không quỳ?
Tống Thế Nhân híp mắt nhìn thiếu niên này, suy đoán đối phương là một người ngu ngốc hay là giả heo ăn thịt hổ đây, đành nói:
- Mỗ là người có công danh, lên đường gặp quan không phải quỳ, đây là luật lệ triều đình.
Phạm Nhàn hướng phủ doãn Mai Chấp Lễ chắp tay nói:
- Đệ tử ra mắt lão sư, chẳng hay đệ tử có phải quỳ hay không?
Tống Thế Nhân vừa nghe thấy xưng hô như thế, biết đối phương khẳng định có công danh trong người, chỉ là trước đó ở phủ Thượng Thư đã điều tra qua, vị Phạm Nhàn này, rõ ràng là chưa tham gia cuộc thi nào. Sao lại trở thành tú tài được? hắn vỗ tay vào cán quạt hỏi:
- Xin hỏi Phạm công tử, người vào viện thi năm nào?
Phạm Nhàn lễ phép trả lời:
- Đạm Châu phủ thi năm kia.
Kỳ thực những chuyện này trước khi nhập kinh, Phạm Kiến đã phái người an bài thỏa đáng chuyện này, bất quá chính hắn kỳ thực cũng không biết. Mãi cho tới hôm nay phải lên công đường, mới hiểu được thì ra bất tri bất giác mình cũng đã có thân phận tú tài rồi.
Quỳ hay không quỳ thì chuyện tới đây cũng kết thúc, tố tụng trên công đường chính thức bắt đầu. Song phương nhắc lai chủ đề vài lần, đều tự đưa ra ý kiến của mình. Quách Bảo Khôn một mực chắc chắn người đả thương mình tối hôm qua là Phạm Nhàn cùng mấy hộ vệ, mà Trịnh Thác kiên trì nói Phạm công tử ngày hôm qua cả đêm ở trong Phạm phủ, có nhiều hạ nhân làm chứng. Giao phòng nổi lên, người dân ở kinh đô đứng ngoài xem cũng bắt đầu nghị luận, nhưng thật ra nhiều người tin tưởng vào Phạm Nhàn. Thiết nghĩ một thiếu gia đẹp trai nhu nhược như vậy sao có khả năng hạ độc thủ với người khác, mà người ngồi trên xe đẩy là Quách công tử kia, bị đánh thành như vậy chắc cũng không phải là người tốt gì.
Mai Chấp Lễ nhìn phía dưới ầm ĩ một hồi, trong lòng bực mình, phất tay bảo mọi người ngừng lại.
- Xin hỏi đại nhân, hung đồ lúc này đã đứng trên công đường, đại nhân vì sao không nhanh chóng bắt giữ?
Tống Thế Nhân lớn tiếng dọa người. Hắn thầm nghĩ mẫu đơn kiện đã viết rõ ràng như thế, phủ doãn đại nhân nửa ngày không lên tiếng, nói không chừng sớm định thiên vị Phạm phủ rồi, cho nên mới nhanh tới gây sức ép.
Trịnh Thác mỉm cười:
- Tống tiên sinh cái miệng cũng nhanh nhẩu nha. Quách công tử đêm qua gặp chuyện, trên án trạng viết là, bị người dùng bao tải chùm đầu, sau đó mới gặp phải thảm sự, nếu đã bị bao tải chùm đầu trước rồi, làm sao có thể thấy chân diện mục của hung thủ, làm sao có thể kết luận là Phạm công tử gây nên?
- Tất nhiên là nghe thấy thanh âm của Phạm công tử, hơn nữa Phạm công tử lúc đó chính mình thừa nhận, lẽ nào bây giờ lại không chịu nhận?
Tống Thế Nhân ý tứ trào phúng vô cùng hàm xúc nhìn Phạm Nhàn:
- Nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào chút đảm lược ấy cũng không có?
Phạm Nhàn tự nhiên biết đối phương đang kích mình, trên mặt vẫn bình tĩnh, còn có chút ngạc nhiên, dường như là không thể hiểu vì sao đối phương lại vu oan cho mình. Thanh âm của Trịnh Thác vang lên, ý tứ lại là chế nhạo vô cùng:
- Thanh âm? Bản thân ta tinh thông pháp luật Khánh quốc, còn chưa bao giờ nghe thấy có án nào là dựa vào thanh âm mà định tội cả.
Tống Thế Nhân cũng không nóng nảy, chậm rãi nói rằng:
- Nếu thanh âm còn không đủ chứng minh thân phận Phạm công tử, ta mời chư vị coi một bài thơ.
Nói xong những lời này hắn lấy một trang giấy ra khỏi ống tay áo, sau đó chậm rãi đọc.
…
Mai Chấp Lễ đang có chút thất thần ngồi trên khán đài, bỗng nhiên nghe thấy bài thơ này, tinh thần rung lên, nói rằng:
- Thơ hay, thơ hay, không biết là người phương nào sáng tác?
Nói xong những lời này, hắn mới nhớ tới lúc này đang ở trên công đường chứ không phải trong thư phòng, trước mắt cũng không phải hội thơ, mà là thẩm án, ho khái hai tiếng, bảo Tống Thế Nhân đưa bài thơ lên.
Hắn tinh tế nhìn lại một lần, cảm thấy trước tiên không nói tới ý vị bài thơ, chỉ nói tới công phu luyện chữ, đã là xinh đẹp hiếm có trong thiên hạ, hiếu kỳ hỏi Tống Thế Nhân:
- Bài thơ này là ai sáng tác, có liên quan gì tới bản án này?
Tống Thế Nhân cung kính đáp:
- Bài thơ này là do Phạm Nhàn Phạm công tử sáng tác ngày hôm qua ở hội thơ Tĩnh quận vương phủ, mà đêm qua Phạm công tử hạ độc thủ với Quách công tử ở đường Ngưu Lan, cũng từng đọc qua vài câu thơ này, đồng thời nói rõ chính là muốn làm Quách công tử thành ra như thế này.
Mai Chấp Lễ thất kinh, nhìn thanh niên dáng tươi cười xinh đẹp dưới công đường kia, tuyệt đối không thể tin được lại có thể viết ra bài thơ hay như vậy, nghe Tống Thế Nhân nói như thế, càng đau đầu, nghĩ thầm ngươi đánh người thì cứ đánh đi, sao lại ngâm bài thơ này, loại đấu đá ngoan độc này, sao còn giảng giải phong nhã làm chi? Như thế này thì tốt rồi, bị đối phương bắt được nhược điểm.
Mai Chấp Lễ người này từng trải không sâu, nhưng có thể ngồi lên vị trí phủ doãn kinh đô then chốt như vậy nhiều năm, chủ yếu là do hắn có công phủ “ba phải”, kinh đô ngọa hổ tàng long, hào quý tập trung, nếu như chỉ là một mực công chính thanh minh, thì tự nhiên làm việc không được lâu dài. Lúc hắn mới vào cung, Quách công công đã từng truyền cho hắn bốn chữ chân ngôn “dàn xếp ổn thỏa” Mai Chấp Lễ từ đó
về sau cẩn thận làm theo bốn chữ này, quả nhiên yên ổn vượt qua nhiều năm.
Cho đến nay đối với các vụ án, hắn vẫn bảo trì thái độ như cũ, chính là không làm ra bất luận quyết đoán gì cả, chỉ nhìn hai bên đàm phán là được rồi. Thực sự không được, thì treo án mấy ngày, đợi hình bộ xong việc. Nếu là “ ba phải” thì tuyệt đối không thể thiết án ở quý phủ mình được, cho nên hắn có chút lo lắng nhìn Phạm Nhàn cùng Trịnh Thác.
Trịnh Thác trước đây đã từng làm sư gia của Mai Chấp Lễ tự nhiên biết ông chủ cũ của mình lo lắng điều gì, cười ha ha nói rằng:
- Thực sự là hoang đường và buồn cười, nghĩ lại hội thơ, tài tử tập hợp, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Phạm công tử bài thơ kinh diễm, tự nhiên có nhiều người sẽ sao chép ra ngoài, người bên ngoài biết về bài thơ này cũng không ngạc nhiên, then chốt ở chỗ…
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Thế Nhân cười khẩy nói:
- Lẽ nào Phạm công tử bị điên sao? Buổi chiều vừa làm bài thơ xong, ban đêm chạy đi đánh người hơn nữa lại còn ngâm thơ ở bên cạnh nữa?! Không nói tới hoạt cảnh rất buồn cười này, tự nhiên nói rõ ra mình là ai, có kẻ ngu si nào làm như thế không? Rõ ràng là người có cừu oán với Quách công tử, lại biết Phạm công tử và Quách công tử trước đó vài ngày có xích mích trên tửu lâu, cho nên mới tận lực đánh Quách công tử còn vu oan cho Phạm công tử hành hung nữa.
Vài câu công tử lại vài câu công tử, nói ngược lại cũng có lý. Chỉ là Phạm Nhàn đứng lặng lẽ một bên mỉm cười nghe hắn nói?? Kẻ ngu si mới làm những chuyện như vậy, không khỏi có chút xấu hổ mà ho khái hai tiếng. Quách Bảo Khôn ngồi trên xe đẩy cũng không nhịn được nữa, bực tức mắng:
- Đừng có nói bậy! Cái thằng con tư sinh này cậy vào quyền thế Phạm phủ, căn bản không coi vương pháp ra gì, cho nên mới không kiêng nể ai như vậy!
Nghe ba chữ con tư sinh, vẻ mặt Trịnh Thạc âm trầm lại, trong lòng thầm nghĩ việc thiếu gia đánh cho hắn phải ngồi xe lăn thế này, đúng là một hành động anh minh, lạnh lùng nói:
- Quách công tử thân là biên soạn trong cung, bản thân phải chú ý ngôn từ của mình mới phải, tuy rằng biết trong lòng ngài tức giận, nhưng có tức giận cũng không được nói lung tung như vậy, dù sao ngài là người thân cận thái tử, làm mất mặt thể diện trong cung là không được.
Lời này một là đâm Quách Bảo Khôn một cái, hai là âm thầm chỉ ra, nếu như luận tới quyền thế, Phạm phủ vô luận như thế nào cũng không hơn được Quách gia vốn thân cận với thái tử. Lời nói trước của Quách Bảo Khôn tự nhiên bị chặn đứng rồi. Quả nhiên, nghị luận bên ngoài hàng rào, đã có nhiều người hơn nữa tin tưởng vào sự vô tội của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn trên mặt không chút biểu cảm, trong lòng bội phục Trịnh Thác vô cùng, chuyện tình đêm qua mình an bài, đều được Trịnh Thác lợi dụng hết không quên một chút gì. Nói tới cũng kỳ quái, Tống Thế Nhân trạng sư này ngược lại không chút sốt ruột như Quách Bảo Khôn, hắn mỉm cười nói rằng:
- Phủ doãn đại nhân, công tử nhà ta bị thương, có thể về phủ nghỉ ngơi trước được không?
Mai Chấp Lễ gật đầu, bảo nha dịch đi theo hạ nhân đưa Quách Bảo Khôn vẫn đang phẫn nộ vô cùng đi trước. Lúc này, Tống Thế Nhân mới xoay người lại, quay đầu thi lễ với Phạm Nhàn cùng Trịnh Thác nói rằng:
- Nói như thế này, Phạm công tử là không chịu thừa nhận việc đánh người rồi.
Chẳng hiểu vì sao, sau khi Quách Bảo Khôn rời đi, vẻ mặt hắn trở nên đường hoàng hơn rất nhiều, dường như nghĩ bây giờ mới là chiến trường của mình vậy.
Trịnh Thác cùng Phạm Nhàn đồng thời cười cười, không nói gì, không đùa chứ, đường Ngưu Lan tối đen như vậy, lại không có nhân chứng, mà không có nhân chứng ngươi lấy cái gì chứng minh chúng ta là người làm việc đó? Hơn nữa trên đơn kiện đã viết rõ ràng, gia đinh hộ vệ Quách phủ đều bị mê dược làm hôn mê, nếu như để bọn họ làm nhân chứng “ đánh người là Phạm Nhàn” cũng không có ai tin tưởng. Ngay cả Mai Chấp Lễ cũng nhíu mày, nhìn Tống Thế Nhân, nhỏ giọng nói rằng:
- Ngày hôm nay cứ như vậy đi.
Tống Thế nhân cũng chắp tay, nhíu mày nói:
- Quách công tử đường đường là biên soạn, bị đánh giữa đường, đại sự lớn như vậy, há có thể kết án qua loa.
Mai Chấp Lễ giận dữ nói rằng:
- Bản quan chưa từng nói đã kết án? Chỉ là sau này tái thẩm, người Quách gia chỉ nói là bị đánh, còn chưa có căn cứ chính xác xem ai là người đánh.
Từ xưa không áp dụng hình phạt lên trên đại phu, mà cho dù Phạm Nhàn không phải tú tài, phỏng chừng kinh đô phủ cũng không có khả năng dùng hình đối với hắn, cho nên muốn cho Phạm phủ lên tiếng thừa nhận, trên cơ bản là không có khả năng.
Không ngờ Tống Thế Nhân quay người lại hỏi:
- Phạm công tử đêm qua vẫn ở lại trong phủ sao?
Trịnh Thác đáp:
- Đúng vậy, cả nhà hạ nhân có thể làm chứng.
Tống Thế Nhân cười lạnh nói:
- Truyền nhân chứng tới.
Mai Chấp Lễ lúc này mới biết còn chuyện không hay, gật đầu, liền thấy người của Quách phủ đưa theo một người tới công đường. Những người này trang phục khác nhau, nghề nghiệp cũng không giống nhau, có người bán bánh trôi, có người cầm canh gõ mõ, có người làm kiệu phu ở đầu phố, thậm chí còn có một gái giang hồ, …
Trịnh Thác khẽ nhíu mày, cảm giác có chút không ổn, đoàn người xem bên ngoài cũng hiếu kỳ nói:
- Làm cái gì vậy?