Gió mát lại tới, huyết quang vẫn chưa tiêu tan. Phạm Nhàn nhìn người đội mũ trong ngõ kia, mơ hồ đoán được đối phương là pháp sư mà cao thủ võ đạo coi là vớ vẩn. Nhưng không nghĩ được hôm nay suýt nữa bị đại hán kia giết chết bởi vì đối phương.
Thân ảnh người kia rất lẽ phép thi lễ với Phạm Nhàn, sau đó chuẩn bị rời đi.
Hai người cách xa nhau khoảng cách bốn trượng, mà pháp sư này am hiểu phong thuật, tự nhiên rất tự tin trong việc chạy trốn, trừ phi là tứ đại tông sư thân tới, trong thiên hạ này không ai có thể bắt được mình, huống chi lại là Phạm Nhàn đang trọng thương, kế hoạch thất bại, tự nhiên phải tiêu sái xoay người rời đi.
Phạm Nhàn như cũ vẫn rất có phong độ, ném dao găm trong người đi, giơ cánh tay trái lên, nhẹ nhàng khu động một cái. Thân ảnh người kia ở trong ngõ liền bưng yết hầu, ngã xuống mặt đất, chỉ kịp kêu lên một tiếng tê rống rồi mất mạng, giữa mấy ngón tay trên người tử thi xuất hiện đoạt hồn nỏ tiễn tinh xảo.
- Ngu hả!
…
Đằng Tử Kinh ăn một viên dược hoàn, độc tố cuối cùng cũng được giải trừ một chút, người tỉnh lại, dư độc còn chưa tiêu hết, khẳng định còn phải hồi phủ trị liệu thêm. Khuôn mặt anh tuấn của Phạm Nhàn lúc này tái nhợt, còn nhiễm máu của đại hán phun tung tóe lên, nhìn qua vô cùng kinh khủng, hắn nhìn thấy Đằng Tử Kinh tỉnh lại nói rằng:
- Nắm lấy chỗ này.
Hắn chỉ vào bắp đùi của Đằng Tử Kinh, đây là động mạch chủ.
Đùi của Đằng Tử Kinh đã bị chặt đứt, đau nhức làm vẻ mặt hắn trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy xuống, run cầm cập mà lấy tay nắm lấy bắp đùi, chạm vào chỗ bị thương, không nhịn được lại kêu lên một tiếng. Nhưng Đằng Tử Kinh quả thật là một hảo hán, mắt thấy Phạm Nhàn xé áo cầm máu, còn không ngừng bôi bột phấn vào vết thương của mình, cho nên không có hừ lên một tiếng nào.
Loại thương thế này quan trọng nhất chính là trong vòng một phút ban đầu. Phạm Nhàn kiếp trước đã được đọc, cái đó gọi là một phút bạch kim. Phạm Nhàn khẩn trương xử lý chỗ bị thương, xác nhận Đằng Tử Kinh sẽ không chết, lúc này mới thở dài một hơi, chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Đằng Tử Kinh vô cùng khó khăn mới lên tiếng được nói:
- Thiếu gia, vết thương của người…
Phạm Nhàn lúc náy mới nghĩ tới vết thương của mình, phát hiện ra vai phải đau đớn vô cùng, hắn rên lên một tiếng, vận chân khí tới chỗ đó, phát hiện kinh mạch không có vấn đề gì, hẳn là không có hậu quá đáng sợ, mở miệng nói rằng:
- Ngươi nằm yên một chút nữa đã.
Trong lòng hắn vẫn còn tồn tại một phần vạn hi vọng, dọc theo chỗ bức tường đổ vỡ đi vào, chỉ thấy sau tường tất cả đều là thi thể. Đại bộ phận đều là cung tiễn thủ bị ba gã hộ vệ dũng cảm chém giết, sau đó là ba thi thể co rút lại và bị bổ nát đầu ở cùng một chỗ.
Thân thể co rút lại là triệu chứng của trúng độc tiễn, còn vỡ đầu khẳng định là cái bổ khủng bố của đại hán kia.
Xác nhận ba hộ vệ đã tử vọng, Phạm Nhàn trầm mặc lui ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Đằng Tử Kinh, trầm mặc băng bó vết thương của mình, trầm tĩnh đợi địch nhân hoặc bằng hữu tới.
Việc Phạm Nhàn bị tập kích ở đường Ngưu Lan, không thể nghi ngờ là tin tức rợn người nhất tháng này trong kinh đô. Khánh quốc công chính lâu ngày, kinh đô thủ vệ càng sâm nghiêm. Ngay cả vụ án sát nhân tầm thường cũng cực kỳ ít, huống chi là ngay ban ngày ban mặt như hôm nay, người bị ám sát còn là đại công tử của hộ bộ thị lang Phạm Kiến đại nhân.
Tuy rằng vị đại công tử này cho tới bây giờ cũng chưa được nhập vào gia phả, nhưng chuyện này dù sao cũng không giống như vụ án đánh nhau trước đây. Thích khách rõ ràng là tới giết người, hơn nữa không ngờ còn vận dụng tiễn thủ, kinh đô trọng địa, tất nhiên không ai có thể có đủ tiễn để giết người, việc này đã chạm tới điểm mấu chốt nhất trong triều đình thống trị.
Cho nên cơ cấu Khánh quốc khổng lồ bắt đầu đứng lên, không có bao nhiêu thời gian liền tìm ra được ‘chân tướng’ sự kiện ám sát này. Cũng phải cảm tạ Phạm Nhàn, nếu như không phải trong quá trình ám sát hắn phản kích lại được, làm cho toàn bộ quân chủ lực đối phương lưu lại thi thể trên đường Ngưu Lan, cái án tử này phỏng chừng sẽ trở thành sự kiện hung án thần bí nhất trong lịch sử Khánh quốc.
Chủ yếu là đại hán bị Phạm Nhàn mổ bụng như giết heo rất có danh tiếng, cho nên cái án tử này điều tra phá án và bắt giam cũng không mất nhiều công phu lắm, chít ít là Giám Sát viện, viện trưởng Trần đại nhân cũng không có vội vã chạy về kinh đô, là biết sự tình cũng không phải cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Vị đại hán kia tên Trình Đại Thụ, là hung nhân có tiếng ở Bắc Tề quốc, một thân khổ luyện công phu đao thương bất nhập, then chốt nhất là lực lượng lớn vô cùng, chân khí hùng hồn, là một trong những cao thủ bát phẩm mà thiên hạ thấy được. Mà mỹ nữ thích khách bị Phạm Nhàn bóp nát yết hầu, là một sát thủ của tiểu quốc chư hầu, Giám Sát viện âm thầm điều tra rõ ràng, đôi tỷ muội sát thủ này kỳ thực là bị Bắc Tề Quốc khống chế.
Cho nên vụ án dường như hoàn toàn trong sáng, chủ nhân đứng sau vụ ám sát là người Bắc Tề quốc, chỉ là không biết là vị hoàng đế trẻ tuổi kia, hay là vị quốc sư Khổ Hà đức cao vọng trọng.
Mọi người kinh đô đều bàn tán, liên tục suy đoán hiện giờ vì sao Bắc Tề quốc chỉ là một con hổ bệnh, mà lại hạ thủ đối với Phạm gia công tử.
Tuy rằng Phạm Nhàn hiện giờ ở trong kinh đô đã có danh thơ, có chút mỹ danh, nhưng nếu đặt dưới con mắt nhìn toàn thiên hạ vẫn chỉ là một người nhỏ bé không đáng kể. Bắc Tề nỗ lực đại giới dùng một cao thủ bát phẩm, hai nữ thích khách của quốc gia chư hầu, không ngờ chỉ là để giết chết Phạm Nhàn mới nhập kinh không lâu, đây là chuyện tình vô cùng khó hiểu.
Nhưng đối với giới quyền lực chân chính nắm giữa Khánh quốc, người có khả năng biết bí mật này mà nói, Bắc Tề quốc quả
thật dùng một chiêu tuyệt diệu, rất ngoan độc.
Không biết thám tử đối phương vì sao tìm hiểu được trong vài năm tới Phạm Nhàn có thể tiếp nhận quyền quản lý thương nghiệp hoàng gia, cho nên biến thành mục tiêu tranh đấu của thái tử điện hạ cùng nhị hoàng tử. Nếu như có thể thành công giết chết Phạm Nhàn, sau đó trốn mất, mọi người khẳng định sẽ hoài nghi chuyện này là do thái tử không cam lòng đánh mất tiền tài mà gây nên, có lẽ nói như thế, lại có người sẽ hoài nghi nhị thái tử cố ý giết chết Phạm Nhàn, rồi vu oan hãm hại thái tử. Bất luận là suy đoán như thế nào, đều mang tới cho triều chính Khánh quốc một cơn sóng chấn động trùng trùng điệp điệp.
Phạm Nhàn chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng sống chết của hắn là chuyện lớn. Đám quan viên Nhị Xử của Giám Sát viện, mỗi khi phân tích tới đây, đều rất bội phục hành động này của Bắc Tề quốc, có thể nghĩ ra kế hoạch đẹp như vậy, chỉ là một động tác nhỏ, nhưng có thể trì hoãn công việc bắc phạt mà Khánh quốc vẫn âm thầm chuẩn bị.
Việc Bắc phạt là tồn tại trong phòng tham mưu của viện quân sự, vẫn trong quy hoạch của Giám Sát viện.
Việc này vẫn trong đầu hoàng đế bệ hạ, đánh hay không đánh, chung quy cũng chỉ là một câu nói của bệ hạ mà thôi. Cho nên Bắc Tề lúc nào cũng sống dưới một bóng ma, bọn họ tuyển chọn cách xuất thủ, thật đúng là một hành động cực kỳ thông minh? Trước tiên đương nhiên là có thể giết chết Phạm Nhàn thành công, không lưu lại bất kỳ đầu mối nào.
Chỉ là Bắc Tề cũng không ngờ tới, nhân vật nhỏ này thoạt nhìn yếu ớt, nhưng mà lại có thực lực cường đại vô cùng. Bốn người hộ vệ bên cạnh Phạm Nhàn đều là ‘tư tàng’ của Ti Nam bá tước, mỗi người đều có ngũ phẩm thực lực, cho nên dưới tình huống bị trúng độc vẫn có thể quét sạch đám cung tiễn thủ?? Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là đứa con tư sinh anh tuấn kia, vậy mà có thể giết chết được hai nữ thích khách có danh tiếng vây công, còn có thể giết được vị bát phẩm cao thủ Trình Đại Thụ kia!
Về phần tên pháp sư kia, không ai lưu ý, chỉ là tên vớ vẩn mà thôi.
…
- Giám Sát viện cùng hình bộ đã lên hợp tác điều tra ra rồi, xác nhận là Bắc Tề làm, căn cứ ngầm đằng sau cũng được xác định ra rồi, nhị hoàng tử hẹn gặp ngươi, an bài trên sông Lưu Tinh, hắn nghĩ ngươi để ý tới Ti Lý Lý cô nương, cho nên mới tuyển chọn Túy Tiên Cư. Nhưng không ai ngờ được Túy Tiên Cư lại là một cơ sở ngầm của Bắc Tề đặt tại kinh đô.
Ti Nam bá tước Phạm Kiến ngồi ở trong phòng ngủ u ám, nhìn nhi tử trên giường, lãnh đạm nói rằng:
- Ta biết ngươi rất tức giận, thế nhưng người đã không việc gì, thích khách cũng đều chết trên tay ngươi rồi, chuyện này tính toán gì nữa.
- Tính toán gì sao?
Phạm Nhàn trong lòng lạnh lẽo, ngược lại nói rằng:
- Ti Lý Lý cô nương đang ở đâu?
- Đang trên đường lẩn trốn tới phương bắc, bị Tứ Xử của Giám Sát Viện bắt được, hiện giờ đang trên đường áp giải về kinh đô.
- Hy vọng nàng ta không chết.
Phạm Nhàn thanh âm nhất lạnh nhạt.
Phạm Kiến cười cười:
- Người Giám Sát viện trông giữ, trước tới nay đều không dễ dàng chết.
- Cha cho rằng chuyện tình thực sự đơn giản như vậy sao?
Phạm Nhàn bỗng nhiên mỉm cười nhìn phụ thân hỏi.
- Ngươi có nhận xét khác ư?
- Đám tiễn thủ này làm thế nào mà lẩn vào kinh đô được? Ta nghe nói rồi, thi thể tiễn thủ bị hỏa táng ngay ngày thứ hai, có phải có người sợ người khác phát hiện trên thi thể những người này có gì không?
Phạm Nhàn khó khăn nghiêng mình nói rằng:
- Ta biết cha không muốn ta biết việc này, sợ ta không nhịn được mà đi trả thù, thế nhưng ta nghĩ ta có quyền được biết, là ai muốn cái mạng này của ta.
Phạm Kiến lạnh lùng nhìn hắn nói rằng:
- Ta hẳn phải rõ ràng, ta đại biểu cho một bộ phận lực lượng ngầm của hoàng đế bệ hạ, lực lượng này tuy còn xa mới bằng Giám Sát viện, thế nhưng cũng đủ chuyên nghiệp, thế nhưng…Chúng ta vẫn không thể tra ra người cấu kết với Bắc Tề là ai, đối tượng hoài nghi cũng không giới hạn là thái tử hay nhị hoàng tử, thậm chí còn có cả tể tướng, trưởng công chúa.
- Nếu không thể rõ ràng, địch tới cùng là ai đi …vậy không nên lộ ra quá mức, tránh tạo thêm nhiều kẻ thù.
Phạm Kiến tiếp tục nói rằng:
- Đây là lời khuyên của ta cho ngươi, mong ngươi có thể tiếp thu.
Phạm Nhàn gật đầu, vừa lại chạm tới vết thương, lông mày cong lên một chút, thở hổn hển đáp:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp điều tra rõ chuyện này.
Phạm Kiến rất hài lòng với thái độ của nhi tử, an ủi vài câu, liền rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi phụ thân rời khỏi, ánh mắt Phạm Nhàn thoáng trầm tĩnh lại, nhìn khắp những góc tối trong phòng, hơi chút tức giận hỏi:
- Vì sao hôm đó không xuất thủ?
Ngũ Trúc từ trong bóng tối đi ra, trên mắt vẫn như cũ được che bằng một tấm vải đen, tấm vải không có một chút vết nhăn nào, dường như vẻ mặt hắn vĩnh viễn không có chút biểu tình nào.