Khánh Dư Niên

Lời lẽ ví như hương


trước sau

Mùi tanh của máu cùng với mùi ẩm ướt ở hành lang bên ngoài phòng giam bắt đầu lên men, một đôi nam nữ trước đây một tháng còn lên giường giả vờ diễn ân ái, nay đã đổi vai diễn khác. Phạm Nhàn nhìn dáng vẻ thê thảm của nữ nhân này, khẽ nhíu mày, trước đây hắn còn tưởng rằng mình sẽ giống như những gì viết trong tiểu thuyết, cùng với nữ nhân này làm một chuyện tuyệt vời, rồi có lẽ sẽ vui vẻ mà đưa nàng về nhà, ai biết đâu câu chuyện căn bản chưa bắt đầu, thì đã kết thúc qua loa như vậy. Nhưng mà cũng không có gì phải than tiếc, nếu đối phương đã muốn giết chết mình, nếu như lúc này cũng giống như những lời Phí Giới lão sư nói trước đây, lấy đồng tình dư thừa cho đi, trên thực tế chính là không có trách nhiệm với mình cùng người thân của mình.

Đón ánh mắt oán độc của nàng, Phạm Nhàn ôn nhu giải thích nói:

- Ta cho rằng tính mạng là thứ gì đó mà bản thân mình có thể nắm giữ, cho nên mới đưa độc dược cho nàng. Nàng hẳn biết nàng chết đối với ta không có tác dụng gì, cho nên không cần dùng ánh mắt như thế để nhìn ta. Ta vẫn rất thương tiếc nàng, nhưng cũng không vì thế mà sinh ra áy náy. Ba hộ vệ của ta bị người của nàng đánh nát vụn ở thành tây, ai vì cái chết của họ mà cảm thấy áy náy chứ?

Hắn khoát khoát tay:

- Có lẽ nàng không tin, ta đã từng rất hận ông trời, tự nhận mình cả đời làm chuyện tốt, nhưng cuối cùng lại có một kết cục cực kỳ bi thảm. Nếu như hận có tác dụng, thì ông trời đã sớm bị ta hận cho thành trăm vạn lỗ thủng rồi. Cho nên sau này ta đã hiểu, khi mình còn có thể nắm giữ được sinh mệnh của mình, phải cảm thấy may mắn vì mình có được năng lực như vậy.

Ti Lý Lý vẫn trầm mặc không nói như cũ, chỉ là giơ hai bàn tay đầy máu của mình lên, không cho chúng tiếp xúc với cỏ tranh.

- Ti cô nương, hãy nghĩ một chút đi, trên thế giới này không có cái gì quan trọng hơn tính mệnh của mình đâu.

Phạm Nhàn bình tĩnh nói rằng:

- Nàng là người Khánh quốc, lại bán mạng cho Bắc Tề, có thể bỏ qua nhiều thứ như vậy, hẳn không chỉ vì tiền tài, có thể là vì nguyên nhân báo thù chăng. Ta không biết lời đồn về nàng ở kinh đô này có đúng không, thế nhưng nếu như nàng muốn làm chuyện gì, nhất định phải đảm bảo rằng mình còn sống, mà nếu nàng muốn sống, nhất định phải trả một cái giá nhất định.

Ti Lý Lý mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra quang mang ảm đạm, nhưng lửa phẫn nộ bên trong vẫn không chịu tắt, sau hồi lâu, nàng mới cắn rằng nói rằng:

- Ngươi làm sao có thể bảo đảm ta sống được?

Phạm Nhàn tinh thần rung lên, ngồi chồm hổm xuống nói rằng:

- Nàng hôm nay vừa tới kinh đô, ta đã có thể vào trong thiên lao hỏi nàng, nàng hẳn đoán được địa vị của ta trong Giám Sát viện này.

Ti Lý Lý vô lực lắc đầu:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?

- Cái đó không quan hệ với tin tưởng.

Phạm Nhàn ôn nhu nói rằng:

- Cái này là đánh bạc, chỉ là hiện giờ nàng tương đối bị động, bởi vì sống hay chết, nàng không có sự chọn lựa cho mình.

Ti Lý Lý ánh mắt có chút bất lực mà dao động. Dường như tâm động, nàng quay sang, nhìn vẻ mặt anh tuấn của Phạm Nhàn, chẳng hiểu vì sao, lại nghĩ tới cái đêm trên thuyền hoa ấy, hai người quấn quýt cùng một chỗ, hận ý bỗng nhiên nảy lên trong lòng nàng, nàng nổi điên lên nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nghiêng người tránh được, vô cùng kinh ngạc, rõ ràng mắt thấy phòng tuyến trong lòng nữ nhân này đã buông lỏng, sao lại đột nhiên thay đổi? Hắn nào đâu biết rằng, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, bất luận là nghề nghiệp gì, lòng phụ nữ vẫn luôn luôn như châm dưới biển, cát trên núi, khó có thể đụng vào, khó có thể nắm bắt được.

Phạm Nhàn cảm thấy buồn bực, vùng lông mày sạch sẽ ban đầu lúc này đã nhíu lại, sắc mặt liên tục biến ảo, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn nghĩ tới vị Tham Tướng tự sát đêm qua, chắc vị ở Ngô Châu kia cũng đã chết rồi, chỉ biết đối phương hạ thủ rất ngoan độc, rất nhanh. Nếu như mình muốn bắt được đối phương chân chính muốn hại mình, dường như chỉ có thể lấy từ miệng của Ti Lý Lý mà thôi, nếu như khẩu cung lấy được quá muộn, chỉ sợ người liên hệ với Ti Lý Lý cũng chết đi, hoặc là rời đi. Mà dùng hình dường trong một khoảng thời gian ngắn không thể đập vỡ được thần kinh của vị nữ hiệp Bắc Tề này, đáng tiếc hôm nay cái Phạm Nhàn cần chính là thời gian, nếu không thì để vài ngày có là cái gì?

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng biết không hỏi được cái gì từ miệng nàng, Phạm Nhàn trong lòng có chút thất vọng, đứng dậy, hình như chuẩn bị rời đi cùng Vương Khải Niên. Đột nhiên… hắn hít sâu một hơi, cau mày quay về trước phòng giam, lạnh lùng nhìn nữ nhân cách một song gỗ. Vương Khải Niên có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Thanh âm Phạm Nhàn thản nhiên vang lên:

- Nói ra là ai làm đi, ta có thể thề với tổ tiên trên thế giới này của mình, ta tuyệt đối sẽ thả nàng ra.

Trả lời hắn chính là yên lặng vô cùng, nhưng Phạm Nhàn không chịu hết hi vọng, ánh mắt ôn nhu nhìn vào mặt Ti Lý Lý, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay đầy máu của nàng đang đặt trước ngực.

Trong thiên lao mùi ẩm ướt cùng mốc meo nổi lên, mà song gỗ cách ngăn Phạm Nhàn với Ti Lý Lý dường như cũng đang bị mốc meo rồi, không biết qua bao lâu, Ti Lý Lý vẫn cắn rằng như cũ, không nói gì, hiển nhiên ở sâu trong nội tâm nàng đang có đấu tranh dữ dội lắm. Bình độc dược mà Phạm Nhàn đã ném cho nàng, lúc này đang yên tĩnh nằm trên đám cỏ, dường như đang tản ra một mùi vị rất quỷ dị.



Thật lâu sau, Phạm Nhàn thở dài một hơi, dường như đã từ bỏ, trước khi đi còn nói với Ti Lý Lý một câu cuối cùng:

- Nàng giơ hai tay như thế rất giống … rất giống một con chó nhỏ đáng yêu.

Về sau này Vương Khải Niên vẫn nghĩ Phạm công tử có chút tố chất thần kinh, dưới cục diện này còn có thể trêu đùa thám tử của địch quốc. Phạm Nhàn lại không có cảm giác này, lời nói đó hoàn toàn nói ra trong vô thức. Đương nhiên, hắn cũng không biết mình chỉ thuận miệng một câu, lập tức tạo được cái hiệu quả gì, về sau lại mang tới cho mình cái gì.

Ti Lý Lý nghe thấy hắn nói mình giống một con chó nhỏ đáng yêu, cảm thấy nao nao.

Ngoài dự liệu của mọi người, ngay sau đó vị nữ nhân này cười vèo một tiếng, sau tiếng cười của nàng, sắc mặt của nàng cũng biến ảo vô cùng, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ là tinh thần lúc này dường như rất thoải mái, dường như lúc nàng cười đã dỡ xuống những gánh nặng trong lòng. Linh hồn trốn sâu trong thể xác của nàng đã bắt đầu khiếp sợ, cẩn thận khẩn cầu sinh tồn, thân thể của nàng dường như được ngâm trong nước nóng ấm áp, vô cùng thoải mái, rõ ràng bắt đầu hoài niệm những gì tốt đẹp trong cuộc sống.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi có chút tái nhợt mấp máy nói ra ba chữ:

- Ngô tiên sinh.

Phạm Nhàn giật mình khi nghe thấy ba chữ “Ngô tiên sinh.”, sửng sốt quay đầu nhìn Vương Khải Niên, Vương Khải Niên gật đầu biểu thị đã nghe qua tên này. Hắn lúc này mới thở dài một hơi, một chút hưng phấn nhàn nhạt dâng lên trong lòng. Hắn đưa tay tới hàng rào, trước ánh mắt khó hiểu của Ti Lý Lý, cầm lấy chiếc bình sứ chứa độc dược trên cỏ lên, sau đó nói với nàng “Cảm tạ” rồi xoay người rời khỏi.

Ti Lý Lý dường như hiểu được một chút gì đó.

Nàng nắm chặt hai tay đầy máu vào hàng rào, nhìn bóng lưng rời đi giọng căm hận kêu lên:

- Không được quên, ngươi đã dùng danh nghĩa tổ tiên mà thề.

Lúc cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, trong đại lao của Giám Sát viện lại phục hồi vẻ yên lặng cùng u ám, phạm nhân ở đây cũng giống như nhau, chỉ vài ngày nữa là tới địa phủ, bởi vì phạm nhân ở lại cũng không nhiều lắm. Cho nên lúc này ở sâu trong hàng lang mơ hồ truyền tới vài tiếng khóc nghe ra rất rõ ràng, vô cùng thống khổ.



Một hồi lâu sau, lao đầu vô cùng cung kính đẩy một chiếc xe lăn từ trong
mật thất đi ra. Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn dưỡng thần, bỗng nhiên trợn mắt hỏi:

- Ngươi xem ta chọn người này là Đề Ti có được không?

Hắn hỏi tất nhiên là Phạm Nhàn.

Lao đầu nghĩ nói:

- Thủ đoạn độc ác, hắn chỉ chiếm một nửa.

- Một nửa sao?

- Tay có thể rất cay độc đó nhưng trong nội tâm thì vẫn là một tiểu nam nhân ôn nhu.

Trần Bình Bình mỉm cười, trên khuôn mặt già nua xuất hiện một tia vui mừng:

- Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, tâm ôn nhu thủ đoạn ngoan độc, so với tâm ngoan thủ lạt của ta còn mạnh hơn. Chí ít là có thể lấy được tin tức từ trong miệng Ti Lý Lý.

Lao đầu lãnh tĩnh hỏi:

- Ti Lý Lý xử lý thế nào?

Trần Bình Bình suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói rằng:

- Nhìn xem một thời gian nữa, nếu như có thể biến trở thành người của ta, thì thử một chút, nếu như không được, tất nhiên giết chết.

- Không cần giao phó cho vị Phạm Đề Ti kia?

- Ta chuẩn bị đem cả viện này giao cho hắn, nhưng hiện giờ hắn còn chưa có năng lực này, tất nhiên không cần phải biết nhiều chuyện.

Lao đầu đồng ý nói:

- Vâng! Nhất xử đã chuẩn bị xuất phát.

Trần Bình Bình ho khái hai tiếng, lúc này cả triều đình văn võ bá quan đều cho rằng hắn còn ở trong hoàng cung, không ai ngờ hắn lại một mình đi tới thiên lao. Thật vất vả lắm mới hết ho khan, hắn bảo lao đầu đẩy mình ra ngoài, nhắm mắt suy nghĩ một hồi sau nói rằng:

- Cái tên Ngô tiên sinh kia nếu đã bức tử Tham Tướng Phương Đạt Nhân, phỏng chừng lúc này đã sớm rời khỏi kinh đô, chỉ sợ không còn kịp.

Lao đầu nhún vai, lão năm đó phụ trách chủ sự Thất Xử, cho tới bây giờ vẫn coi thường hiệu suất làm việc của các chỗ khác, loại chuyện tra án này cũng không có lạc thú gì đáng nói, cho nên lão cũng không thèm quan tâm xem vị Ngô tiên sinh kia có bị bắt hay không. Nhưng là đỉnh đầu nhìn lên hành lang dài có chút đau đầu nói rằng:

- Viện trưởng đại nhân, lần sau ngài không nên tới đây nghe trộm nữa, muốn đẩy xe đi tới, thực sự rất khó khăn.

Trần Bình Bình mỉm cười, hôm nay sau khi từ hoàng cung ra hắn liền đi tới đây, chính là muốn gặp mặt vị cố nhân kia một chút, xem tới bây giờ có dáng dấp như thế nào, tới tột cùng là có khả năng tiếp nhận tất cả hắn đã chuẩn bị cho từ trước không. Về chuyện bị ám sát ở trên đường Ngưu Lan, hắn cũng giống Ngũ Trúc, cũng không để vào trong lòng, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, nếu Phạm Nhàn chỉ như vậy đã chết đi, tự nhiên cũng không cần phải quan tâm nhiều. Mà thấy biểu hiện bên ngoài của Phạm Nhàn khi xử lý việc này mới là phương diện trọng yếu hơn cả.

Đây là một khảo nghiệm nhỏ.

Phạm Nhàn không biết những việc này, vội vàng rời khỏi thiên lao cùng Vương Khải Niên, từ trong miệng hắn được biết. Ngô tiên sinh là mưu sĩ nổi danh kinh đô, chỉ là luôn luôn ở bên giữa nhị hoàng tử cùng thái tử, dường như không có khuynh hương gì rõ ràng, nhưng tục truyền rằng, phía sau rất nhiều chuyện trên quan trường, đều có hình bóng của vị trung niên đáng sợ này.

Phạm Nhàn hơi cau mày, khuôn mặt anh tuấn có chút trầm trọng, biết đối phương là một tay cáo già, nhất định sẽ nghĩ tới chặt đứt toàn bộ đầu mối. Lúc này chỉ sợ đã chạy tới một nơi hoang vu nào đó ẩn cư rồi. Những mưu sĩ thích nhất là làm những chuyện như thế này, chờ bảy tám năm sau, đợi sự tình phai nhạt dần, mới thản nhiên chạy về, tiếp tục sử dụng cái bụng đầy ý nghĩ xấu xa của mình.

- Làm sao có thể xác định lời của Ti Lý Lý là lời nói thật?

Vương Khải Niên xin chỉ thị của hắn.

Phạm Nhàn bình tĩnh trả lời:

- Rất đơn giản, nếu như Ngô Bá An kia còn ở trong kinh đô, vậy không phải là hắn, nếu như hắn đã chạy mất, thì đó chính là hắn.

Phán đoán rất đơn giản mới là thực tế nhất, thế giới này có nhiều chuyện đã bị những người ngu xuẩn làm cho trở thành phức tạp.

Vương Khải Niên khẩn trương nói rằng:

- Lẽ nào muốn thả Ti Lý Lý đi? Đại nhân, ngài hiện nay cũng không có quyền hạn này, thế nhưng lúc trước….

Tuy rằng người Giám Sát viện từ trước tới nay không kính quỷ thần nhưng đối với loại tồn tại như tổ tiên này cũng vô cùng tôn trọng.

Phạm Nhàn không có trả lời hắn, chỉ thầm nghĩ, tổ tông của mình trên thế giới này … cùng mình dường như không có quan hệ gì thì phải. Hắn biết lúc này không thể nói ra được, liền bảo Vương Khải Niên đi tới một nơi thông tri, Mộc Thiết biết thân phận của hắn, hẳn sẽ tin tưởng lời Vương Khải Niên nói. Hai người lúc chia tay, Phạm Nhàn cực kỳ ẩn mật gật gật vài cái vào một nơi hắc ám trong góc đường, xác nhận với người kia cái tên Ngô Bá An này.

An bài việc này, Phạm Nhàn trở về Phạm phủ, leo tường mà vào, lẳng lặng nằm trên giường, đợi tin tức ngày mai. Khi Vương Khải Niên vào trong Giám Sát viện, nhưng vô cùng kinh ngạc ngoài ý muốn là đám đồng môn đã sớm chờ đợi xuất phát rồi, không khỏi kinh ngạc hơn là Mộc Thiết mỉm cười nhìn hắn.

Màn đêm buông xuống kinh đô, Phạm Nhàn lúc trở về Phạm phủ, bắt chuyện cùng với người khác, liền tiến vào một gian mật thất của mình do phụ thân chế tạo, cẩn thận từng ly từng tí một cởi chiếc áo da trong người ra ngoài, lấy chiếc bình sứ nhỏ từ trong áo da ra ngoài. Cái chai này dùng công nghệ thanh sa làm nên, phần rỗng so với đồ sứ thì nhỏ hơn nhiều, cho nên chỉ đủ cho Phạm Nhàn nạp vào một chút mê hương nhàn nhạt. Lúc trước làm cho Ti Lý Lý nơi lỏng cảnh giác Phạm Nhàn thực tốn không ít công phu. Từ góc tường lấy ra một cái bình gốm, mở nắp, mê hương bốc ra suýt chút nữa làm cho hắn hôn mê.

Đặt bình sứ nhỏ vào trong bình gốm, Phạm Nhàn trở lại phòng ngủ, hai chân cảm giác khác lạ, có chút thấp thỏm bất an mà ngủ.

Ngày hôm sau, Vương Khải Niên tới thông báo, xấu hổ nói Ngô Bá An đã sớm rời khỏi kinh thành rồi, hắn sớm đoán được chuyện này, cho nên không thất vọng lắm.



Có một trang viên cách kinh đô chừng mười tám dặm, xa xa có thể thấy được đỉnh núi Thương Sơn, mặc dù vào đầu hè, trong trang viên vẫn vô cùng mát mẻ, dàn nho xanh miết một màu…

Ngô Bá An mà Phạm Nhàn trăm cay nghìn đắng mới hỏi ra được đang tiêu dao ngồi dưới một gốc cây nho, nhìn thanh niên đối diện, có một chút trách cứ nói rằng:

- Ngươi không nên tới.

Thanh niên đối diện là nhị công tử Lâm Củng của Tể Tướng gia, hắn nhìn Ngô Bá An, cực kỳ lễ phép nói rằng:

- Ngô tiên sinh cũng bị bức bách phải rời kinh đô, tiểu chất tự nhiên muốn tới chào tạm biệt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện