Tịch Tà há lại dám phản kháng, dần dần không còn sức lực trong đôi tay càng thu càng chặt của hoàng đế.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, chỉ có hai mắt vẫn vô cùng tỉnh táo, đang cắn răng nghiến lợi dốc hết sức lực bỗng nở nụ cười dịu dàng hướng về phía hoàng đế.
Máu khắp người hoàng đế đang cuộn trào mãnh liệt lên đầu, thấy Tịch Tà vẫn đang mỉm cười thì đột nhiên cảm giác được cơn lạnh thấu xương thoát ra từ không khí xung quanh khóa chặt lấy trái tim mình giống như chiếc lưỡi dài của con rắn độc, làm cả người hắn ta hãi hùng.
Lúc này hắn ta mới khôi phục chút lý trí, chậm rãi buông lỏng tay ra, trước mắt chợt biến thành màu đen, ngay cả khuôn mặt Tịch Tà cũng trở nên lờ mờ.
Hoàng đế lật người, nằm ngửa trên đất, hãy còn thở dốc không dừng.
Ánh mặt trời xuyên vào trong rừng, đâm vào làm hắn ta không mở nổi mắt.
Hai con ngựa chiến tắm nắng ở bên chủ, xung quanh đã không còn tiếng la giết từ lâu, ngay cả chim cũng bắt đầu hót líu lo, dường như trong trời đất rộng lớn đều an nhàn tốt lành như thế, chỉ có sự chết chóc trong cơ thể mình là dời sống lấp biển.
Hắn ta nghe thấy Tịch Tà bò dậy, quỳ ở bên cạnh mình, có vẻ vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện nên không khỏi quay đầu cười nói với hắn: “Khanh thế nào?”
Trên chiếc cổ trắng như tuyết của Tịch Tà in rõ mấy dấu tay đỏ tươi, vật lộn chốc lát mới miễn cưỡng cười thưa: “Thần vốn đã trúng gió rồi, giờ càng thấy hoa mắt chóng mặt.” Nói thì nói vậy nhưng lại che ngực ngã xuống bên hoàng đế.
Hai người nhìn lên bầu trời xanh, mây trắng treo trên cao, sừng sững bất động, cỏ xanh trong rừng quất vào mặt, mùi thơm ngát thấm người.
Hoàng đế đột nhiên bật cười ra tiếng, nói: “Khanh thật to gan!”
Tịch Tà sức cùng lực kiệt, lười biếng tâu: “Vâng.”
Hoàng đế bảo: “Nếu không phải khanh ngăn ta thì đã bắn chết Đỗ Mẫn rồi.”
Tịch Tà nói: “Cho dù nô tỳ không ngăn hoàng thượng lại thì hoàng thượng cũng không bắn chết ngài ấy được.”
“Nói xằng, ba mũi tên này đã rời dây cung, há có lý nào gã lại không chết được?”
“Vốn dĩ là không nhưng Lôi Kỳ Phong đang ở bên cạnh ngài ấy, đừng nói ba mũi tên, dù vạn tên cùng bắn, Lôi Kỳ Phong cũng có thể bảo vệ ngài ấy một cách an toàn.”
“Bất kể có thể giết gã hay không, vừa bắn ba mũi tên này ra, ta đã hối hận rồi.”
Tịch Tà nghe vậy không khỏi cười phì.
Hoàng đế lại nói: “Không sai, lấy binh lực mà nói, hiện tại gã mạnh ta yếu, thảo nào lần này bốn thân vương vào chầu lại diễu võ dương oai tới vậy.
Một khi ta không nhịn được thì trước mắt chính là tai ương binh biến, không cần nói cũng biết kết cục.
Cũng may có ba mũi tên nhanh của khanh, nếu không cái họa này đã ập tới rồi.”
“Hoàng thượng thánh minh.” Tịch Tà ca tụng sự phát hiện muộn màng của hoàng đế, trong nụ cười toàn là vẻ đùa nghịch.
Hoàng đế chợt thở dài.
“Tịch Tà, lúc này chỉ có một mình khanh chịu nghe ta nói.
Ban đầu trước đây khi ta còn chưa đăng cơ thì còn có thể tâm sự với Cảnh Nghi, chọc giận nó thì còn có thể đấm đá nhau.
Giờ nó thấy ta cũng phải giống những người khác, lớn tiếng quát nó một câu đã khiếp vía rồi, bình thường cũng mang vẻ mặt úp mở, không nói thật lòng.
Tuy khanh chỉ chơi cờ với ta được mấy tháng nhưng ta lại cảm thấy khanh gần gũi giống như anh em mình vậy.”
Tịch Tà ngạc nhiên, vội cười nói: “Nô tỳ chỉ là đầy tớ hèn mọn trong cung, toàn học lá mặt lá trái, a dua nịnh hót.
Hoàng thượng nói như vậy là lấy mạng của nô tỳ rồi.”
“Chỉ một câu này nói đã biết khanh khác những kẻ khác.
Những kẻ ấy sao dám tự nói lá mặt lá trái, a dua nịnh hót?”
“Đây là do nô tỳ lỡ lời.”
Hoàng đế nhìn hắn cười to, xoay người ngồi dậy, nói: “Bây giờ nghĩ lại thấy lời của khanh quả không sai, cái gọi là ‘Bổ nhiệm kẻ tài, tăng cường thân binh, loại trừ đất phiên, trưng thu thuế, dẹp bốn phương’ quả thực có lý.
Lần này phiên vương vào chầu, cũng chỉ có hai mươi ngàn người của ty Binh mã ngũ thành bố trí phòng thủ kinh thành, thực là trứng chọi đá! Chỉ mỗi hơn một trăm người đi ra từ trong trại của Hồng vương thôi đã làm bọn họ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, ta còn phải xấu hổ thay bọn họ.
Binh lực tổng cộng của bốn tên thân vương những hai trăm tám mươi ngàn, chỗ ta thì ngay cả đại tướng nào là người của mình cũng không biết, cứ nói ngay thị vệ trong cung đã có biết bao thân tín của chúng.
Ở trong chốn hoàng thành này có ngày nào đó mà không phải nơm nớp lo sợ?” Hoàng đế hung dữ hừ một tiếng rồi nói tiếp, “Dẫu ta có muốn đề bạt mấy thân tín nhưng có ai khiến người ta tin được?”
Tịch Tà nói: “Có khối người trong lòng chỉ có hoàng thượng, hoàng thượng cứ nhìn cẩn thận thì sẽ biết ngay.
Không nói bọn họ trước, chỉ Lưu Viễn thôi, mặc dù bình thường không biết quan tâm đến ý thánh nhưng thật sự trung thành tận tâm.
Học sinh của ngài ấy lại nhiều, phần lớn đều thanh liêm tự trọng, bảo ngài ấy tiến cử vài người thì chắc chắn sẽ không sai.”
“Có lý.
Bộ binh thì sao?”
“Phiên vương đều thiện chiến, lúc này đại tướng của bộ binh toàn mấy lão già cổ hủ ngu ngốc, tướng sĩ trẻ thì không được đề bạt, tương lai tất không phải đối thủ của các phiên vương.
Chỉ đành từ từ để ý trong hai năm này, đề bạt một vài người dũng mãnh thiện chiến từ trong quan quân tầng dưới để cho bọn họ nắm binh quyền mà không động đến tai mắt kẻ khác, đến khi dùng binh thì mới giao nhiệm vụ lớn.
Tuy không phải là ý kiến hay gì song bây giờ cũng chỉ đành vậy thôi ạ.”
“Ngoại trừ khanh ra thì thật sự không có người thân tín để bàn bạc những việc này, khanh lại là nội thần, ít nhiều cũng có phần bất tiện.”
Tịch Tà nói: “Nói đến chuyện này, nô tỳ lại nhớ tới một người.”
“Ai?”
“Thành Thân vương ạ.”
“Cảnh Nghi?”
“Vâng.
Thành Thân vương là anh em ruột của hoàng thượng, chẳng những mưu trí cao siêu mà còn có thân phận thân vương, có thể giao thiệp với quần thần thay hoàng thượng.
Điều mà hoàng thượng không thể nói thì cứ bảo thân vương nói kín đáo sẽ tiện hơn.”
Hoàng đế cười bảo: “Vốn là ý kiến hay, có điều Cảnh Nghi tuổi còn trẻ, không chen chân vào việc chính trị, nay để nó gánh cái trách nhiệm này có phải là hơi sớm không?”
Ánh mắt Tịch Tà lại sâu xa lạnh lùng, hắn nói: “Tuy Thành Thân vương còn trẻ nhưng lo xa nghĩ rộng, ý chí lớn lao, đẩy ngài ấy ra làm đối thủ một mất một còn với các phiên vương sớm hơn thì chẳng những chặt đứt được đường lui của các phiên vương mà còn chặt đứt đường lui của Thành Thân vương.”
Hoàng đế rùng mình, chỉ cảm thấy trong ngoài cung này không chỉ có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt mà còn có mạch nước ngầm chảy xiết, trong chốc lát không biết nói gì.
Tịch Tà lại cười an ủi, nói: “Vạn tuế gia là thánh chủ một đời, Thành Thân vương cũng chắc chắn là hiền vương một đời.
Nô tỳ nói xằng nói xiên, xin hoàng thượng thứ tội.
Song, dầu phiên vương to gan lớn mật, muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo thì bên cạnh hoàng thượng còn có một ngọn núi dựa lớn nên chắc chắn không đáng lo.”
Sắc mặt hoàng đế tối tăm, nói: “Ta biết khanh muốn nhắc đến thái hậu, ta là con trai ruột của người nên đương nhiên không sai.
Có điều mấy phiên vương đều là người nhà mẹ thái hậu, thái hậu cũng sẽ thiên vị.” Trong lòng đột nhiên lại nhớ tới Đỗ Mẫn, hắn ta cười khẩy bảo: “Hai ngày trước Lưu Viễn tấu rằng vương tử Đại Lý là Đoàn Bỉnh lén đến Ly đô, muốn cầu hôn công chúa trong triều, nói là nếu có công chúa kết thân với Đại Lý, ủng hộ anh ta kế vị thì tương lai Đại Lý sẽ thần phục Trung Nguyên, mãi mãi thân thiện hữu hảo.”
Tịch Tà nói: “Thì ra vương tử Đại Lý cũng ở kinh thành, vậy thì người Lôi Kỳ Phong muốn giết chính là ngài ấy ư?”
“Ta cũng nghĩ như vậy.
Hai vương tử Đại Lý tranh đấu rất dữ dội, Đông vương, Tây vương muốn giết anh ta thì ắt là muốn nâng đỡ một vương tử khác là Đoàn Thừa kế vị.
Không cần nói cũng biết chúng giành binh lực của Đại Lý để làm gì.”
“Xem ra nhà họ Đỗ của Đông vương đã không đợi được nữa rồi.
Tây vương Bạch Đông Lâu đã già, con trai Bạch Vọng Cương lại là một con ma bệnh, giờ vội vã nương nhờ Đông vương, tương lai hai nhà bọn họ hợp binh lại thêm Đại Lý thì thật sự là nuôi ong tay áo.” Tịch Tà thở dài một hơi rồi lại nói, “Bây giờ nô tỳ hiểu biết tỏ tường về ba phiên vương khác, chỉ có bên Đông vương là không rõ lắm.
Những tai mắt này vốn là do thầy nô tỳ sắp xếp, tin tức bị chặt đứt như thế làm nô tỳ hơi bận lòng, muốn tự mình đi một chuyến.”
“Vốn dĩ nội thần không dễ rời kinh, nếu như không dưng thả khanh đi ra ngoài, e tấu sớ vạch tội của quần thần dâng lên sẽ khủng khiếp đấy.”
Tịch Tà chỉ cười lãnh đạm, nói: “Nô tỳ muốn đi thì tất nhiên sẽ có cách.”
Hoàng đế cười nói: “Vậy là tốt rồi.
Trời không còn sớm nữa, lúc này chắc chắn bọn họ đều sợ đến đần độn luôn rồi, khanh trở về với trẫm thôi.”
“Vâng.”
Hoàng đế thấy cổ Tịch Tà vẫn vừa đỏ vừa sưng, xé một dải gấm trắng từ trên vạt áo xuống quấn quanh cổ Tịch Tà rồi cười bảo: “Che lại, để bọn họ nhìn thấy thì không hay.”
Truyện chỉ được đăng tại vongnguyetlau10.wordpress.com Ngoài ra đều là nơi ăn cắp.
Lương vương Tất Long và thái hậu, thái phi quyết định thời gian lấy công chúa Cảnh Giai vào mùa xuân năm sau, mọi việc xong xuôi mới trở về Lương châu.
Anh ta là thân vương cuối cùng về đất phiên, lúc này đây, mùa hạ cũng coi như kết thúc rồi.
Trở lại Ly đô, thái hậu sai người kiểm kê sính lễ của Lương vương, nhân lúc đầu thu nên muốn cục Châm Công dùng gấm được cống nạp cắt quần áo thu đông.
Bởi vì Tịch Tà là thái giám thu mua mà thái giám Thất Bảo chỉ đích danh nên cục Châm Công bèn để hắn đáp lời trước mặt thái hậu.
Tịch Tà đối chiếu lệnh bài với kho cung ứng trong nội phủ rồi mở kho chữ Bính, chọn mấy màu mà thái hậu vẫn thích, sau đó lại chia ra chừng mười xấp có hoa văn tao nhã trắng trong thuần khiết.
Đang sai người lấy, quay lại gọi hai người quen sai khiến thì gặp ngay thái giám Trương Cố quản lý cục Châm Công.
Lão gọi hắn sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Cậu gọi Tiểu Lâm Tử, Tiểu Bính Tử à? Hai người kia đều không còn nữa rồi.”
Tịch Tà cố làm ra vẻ kinh ngạc, cười nói: “Được yêu mến nên thăng chức rồi ạ? Trương công công thiên vị dìu dắt họ, bình thường việc khó làm đều đẩy lên trên người tôi, giờ có công việc béo bở lại không biết thương tôi.”
Trương Cố cắn răng nói: “Còn không phải vì cậu à? Lần trước cho cậu đi Thượng Giang mà lại trúng gió nên đành bảo Khu Ác dẫn chúng nó đi, chẳng biết trúng phải tà ở đâu mà khi trở về đầu tiên là Tiểu Lâm Tử bị bệnh chết, hôm qua Tiểu Bính Tử đến chỗ chủ nhân Nghị phi cắt xiêm y không biết vì duyên cớ gì mà đụng phải phượng giá, cứ thế bị đánh chết tươi.
Mấy ngày nay cậu vẫn bị bệnh cho nên không biết đấy thôi.”
Tịch Tà niệm kinh Phật, nói: “Tội lỗi tội lỗi.
Nói đi nói lại, công việc lúc này quan trọng, hai người bọn họ không còn thì ai đi với tôi mới được đây?”
“Khu Ác đang ở trong đó, các cậu đều là tay già đời, giờ chỉ có các cậu đi tôi mới yên tâm.”
Tịch Tà lắc đầu nói: “Ngũ sư ca của tôi là một người e thẹn, đừng thấy bình thường thận trọng lão luyện nhưng khi thực sự gặp nương nương, chỉ sợ một đôi lời của anh ấy đối đáp không khéo léo thì chẳng phải là muốn mạng của anh sao?”
Vừa lúc Khu Ác đi tới, Trương Cố nói: “Bữa trước vạn tuế gia còn nói muốn trọng dụng Khu Ác, ý bảo cậu ta lộ diện ở trước mặt các chủ nhân nhiều hơn.
Nay cậu luôn đi lại trước mặt vạn tuế gia, tất nhiên tương lai vô cùng tận, anh em các cậu vẫn luôn thân nhau như tay chân thế mà không biết dẫn cậu ta cùng thăng chức.
Tôi không nhiều lời với hai anh em cậu nữa, các cậu cứ đi chuyến này đi.”
Tịch Tà và Khu Ác liếc nhau, chỉ đành lĩnh mệnh.
Đến cung Từ Ninh mới biết không chỉ thái hậu ở bên trong mà còn có hai vị công chúa Cảnh Giai, Cảnh Ưu ở chỗ đó trò chuyện với thái hậu.
Hai người dập đầu thỉnh an, thái hậu nói: “Đứng lên đáp lời.
Không phải các ngươi là trò của Thất Bảo sao? Ai là Khu Ác, ai là Tịch Tà thế? Ngẩng đầu cho ta xem nào.”
Hồng Tư Ngôn ở bên cười nói: “Trông ngoại hình của Tịch Tà này không tệ, thái hậu nhìn đuôi lông mày của hắn kìa, trong trẻo cứ như con gái Lương châu ấy.”
Thái hậu cười quở trách: “Cô càng già càng đổ đốn, sao lại so con gái Lương châu tốt đẹp với thái giám nhỏ chứ?” Lại thấy vóc người Khu Ác cao gầy, thể trạng tráng kiện, khuôn mặt ngăm đen mắt to mày rậm, khóe miệng mang theo vẻ quật cường thì lại hỏi Hồng Tư Ngôn: “Cô xem có phải đứa bé này khá giống người kia không?”
Hồng Tư Ngôn miễn cưỡng nói: “Bề ngoài và vẻ mặt đều có chỗ tương tự.”
Thái hậu đột nhiên hỏi Khu Ác: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nô tỳ hai mươi mốt tuổi.”
“Trước khi vào cung mang họ gì?”
Khu Ác trả lời: “Họ Nhan ạ.”
Thái hậu cười khẩy một hồi rồi nói: “Sao, ở trong cung có quen không?”
Khu Ác cười thưa: “Mọi thứ trong cung đều tốt, nô tỳ ở quen rồi ạ.”
“Mọi thứ đều tốt?” Thái hậu nở nụ cười chua ngoa, “Ngươi cho rằng ngươi vào cung là để hưởng phúc sao? Bây giờ sẽ để ngươi cho biết chỗ không tốt trong cung! Người đâu, mau dạy dỗ tên nô tài ăn nói xằng bật này!”
Hai thái giám quản chuyện xử phạt trong cung Từ Ninh lôi Khu Ác ra cửa cung đánh một lúc.
Tịch Tà vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: “Xin thái hậu tha mạng, thái hậu…”
Thái hậu mỉm cười, khoan thai nói: “Chuyện không liên quan tới ngươi.
Ngươi là đứa trẻ ngoan, ngươi nói cho ta biết trong cung này như thế nào?”
Tịch Tà trả lời: “Nô tỳ là một kẻ hèn mọn, nhờ hưởng phúc của thái hậu, vạn tuế gia và chủ nhân các cung nên mới có thể ăn ngon mặc đẹp.
Tuy không bàn được đến chuyện báo đáp ơn của chủ, song nếu có thể ra sức trâu ngựa, không làm chủ tức giận đã là phúc của nô tỳ.”
Thái hậu cười nói: “Ngươi là kẻ biết điều đấy.
Đứng lên đi.”
Hai cô công chúa đã bao giờ thấy cảnh ấy, công chúa Cảnh Giai sợ đến mức mặt mày trắng bệch, công chúa Cảnh Ưu thì kéo ống tay áo của thái hậu và nói: “Mẫu hậu cần gì phải nổi giận với loại nô tài nhỏ nhoi này? Hôm nay là ngày lành của chị Cảnh Giai, chi bằng tha cho nô tài kia một con đường sống, coi như tích phúc cho chị.”
Hồng Tư Ngôn cười theo nói: “Công chúa nói phải, giờ đã đánh gãy hai chân rồi, tên nô tài ấy cũng đã biết lợi hại, đã rút ra bài học rồi ạ.” Thấy thái hậu vẫn không lên tiếng, lại nhỏ giọng nói bên tai thái hậu: “Chỉ lát nữa là hoàng thượng sẽ tới, bắt gặp thì không hay đâu ạ.
Vả lại hôm nay mà đánh chết y, sau thái hậu lại phải hối hận.”
“Không sai.” Thái hậu gật đầu, Hồng Tư Ngôn lập tức đi ra ngoài dừng hình phạt.
Chợt nghe thái giám báo lại hoàng đế giá lâm.
Không lâu sau xin gặp hoàng đế ở cửa, sau khi mỗi người trong nhà hành lễ xong, thái hậu trỏ vào công chúa Cảnh Giai rồi nói: “Cô em gái này của con sắp lấy chồng xa, mấy ngày này hãy gặp nhau nhiều hơn, sau này không trông thấy được nữa đâu.”
Hoàng đế cười nói: “Lời của mẫu hậu đau buồn quá! Sau này phiên vương lên kinh cùng em qua đây thì sẽ có lúc gặp thái hậu và thái phi thôi.” Hắn ta đảo mắt nhìn công chúa Cảnh Ưu rồi cười nói: “Con cũng đã thầm tính việc hôn nhân của Cảnh Ưu trong lòng rồi, mẫu hậu chớ dễ dàng hứa nó cho người khác.”
“Nhân vật tài ba nào đấy? Giờ không thể nói sao? Con chỉ cần bàn với mẹ con bé là Dương thái phi thôi, đừng làm cô ta cảm thấy con khiến Cảnh Ưu ấm ức rồi lại so bì với Cảnh Giai, nói ông anh trai làm hoàng đế này trọng bên này khinh bên kia.”
Cảnh Ưu ở bên đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Hoàng đế nói: “Vừa lúc Tịch Tà cũng ở đây, thời gian kết hôn của Cảnh Giai cũng không xa nữa, cục Châm Công cũng nên suy nghĩ chuyện đặt mua đồ cưới cho công chúa rồi.”
Tịch Tà trả lời: “Nô tỳ đã xem qua gấm trong kho cung ứng của nội phủ, phần lớn là gấm Lương.
Đáng ra gấm Lương cực tốt nhưng công chúa đến Lương châu, gấm hồi môn đều là đồ vốn của nhà chồng thì khó tránh khỏi không thỏa đáng.
Nô tỳ muốn xin chỉ để xin ý kiến ạ.”
Thái hậu gật đầu nói: “Nói có lý.
Trong nước thứ có thể sánh ngang với gấm thì chỉ có tơ lụa Hàn châu, trong kho còn nữa không?”
“Trong kho còn một ít ạ nhưng trong cung không mấy khi sử dụng nên hoa văn đều đã lỗi thời, dầu lấy hết ra cũng không quá tầm trăm xấp.
Nô tỳ nghĩ nên bảo Hàn châu cống nạp một ít nhưng lại sợ thứ được cống tới mang theo vẻ phố chợ, không hợp với thân phận hoàng gia.”
“Đúng lắm!” Thái hậu gật đầu nói, “Tơ lụa Hàn châu lưu hành trong dân gian, ta vốn không thích, thì ra là vì vậy.”
Tịch Tà cười nói: “Nô tỳ có ý này, chỉ sợ nói ra thái hậu trách tội.”
“Sao lại học cái giọng điệu đó của thầy ngươi thế? Cứ việc nói đi.”
“Nô tỳ muốn tự mình đến Hàn châu một chuyến, xem phẩm chất hàng dệt nơi đó ra sao rồi đặt mấy trăm mẫu, bảo họ theo đó mà chế tạo gấp, chắc là có thể kịp thời gian kết hôn của công chúa.”
Hoàng đế liếc nhìn Tịch Tà, nói thầm trong lòng: “Thì ra là thế!” nhưng miệng lại mắng: “Khanh lại suy nghĩ viển vông, nội thần không dưng rời kinh vốn là việc cực kỳ rầy rà.
Nếu như khanh gây học bên ngoài thì chết mấy lần cũng chẳng đủ đâu.”
Thái hậu ngăn hoàng đế lại: “Nói gì vậy? Ta thấy là đây ý kiến hay.
Công chúa lấy chồng mà vẫn không được tính là việc lớn sao? Liên quan đến mặt mũi của triều đình, tất nhiên phải để người trong cung tự mình đi một chuyến mới được.”
“Mẫu hậu…”
Thái hậu cười nói: “Xem hoàng đế nôn nóng kìa, các em gái đều ở đây đấy.
Ta còn không biết hoàng đế không nỡ để Tịch Tà đi, sợ không có ai chơi cờ vui đùa với người sao? Chẳng phải người và Cảnh Nghi chơi rất vui sao? Chỉ một hai tháng thôi, có gì mà vội vàng?”
Hoàng đế vẫn không muốn, hắn ta do dự một lát rồi mới nói với Tịch Tà: “Mẫu hậu đã bằng lòng rồi, khanh còn không tạ ơn đi?”
Tịch Tà quỳ xuống dập đầu, nghe thái hậu nói: “Chỉ mình ngươi đi ra ngoài thì sẽ khiến người khác không an lòng.
Sư đệ Khang Kiện của ngươi ở đây làm việc khéo léo, các ngươi cùng đi thì có thể chăm nom lẫn nhau.
Không được gây chuyện ở bên ngoài, làm xong việc thì mau mau về kinh.”
Tịch Tà lĩnh chỉ rồi lui ra, trở lại viện Cư Dưỡng, đến thẳng phòng của Khu Ác.
Viện Cư Dưỡng vẫn là nơi thái giám Thất Bảo ở, lúc nhiều người nhất là khi bảy học trò còn ở, ngày nào cũng cãi nhau, tiếng người huyên náo.
Giờ đây ngoại trừ Tịch Tà, Khu Ác còn có Tiểu Thuận Tử – trò của Tịch Tà thì không còn ai nữa.
Tịch Tà ở buồng tây, Khu Ác ở buồng đông, nhà giữa vẫn y nguyên như lúc thái giám Thất Bảo ở, mỗi ngày đều có người quét tước.
Tiểu Thuận Tử đang chạy ra từ phòng Khu Ác, cầm phương thuốc trong tay, bị Tịch Tà túm lại thì trả lời: “Thái y nói vết thương của ngũ sư bá không có gì đáng ngại, chỉ là hai chân bị gãy rồi, chăm sóc mấy tháng thì rồi sẽ khỏe lại.”
“Nhanh đi lấy thuốc đi.” Tịch Tà vung tay buông cậu ra, còn mình thì vào nhà lên tiếng chào hỏi thái y.
Khu Ác ở trên giường nghe thấy, miễn cưỡng cười nói: “Tịch Tà qua đây nói chuyện với anh mới không cảm thấy đau nhức nữa.
Hôm nay đúng là số con rệp, chỉ đáp sai có một câu đã gãy chân rồi.”
Tịch Tà ngồi bên giường của Khu Ác, cầm tay lấy y và nói: “Sư ca, thái hậu đánh anh không phải vì anh đáp sai đâu.”
Khu Ác cười nói: “Là bởi vì anh họ Nhan?” Y nhìn sắc mặt đau xót của Tịch Tà, nói: “Không trách em việc này đâu.
Có điều sau này chân sư ca không còn dùng được nữa, từ rày không thể che chở cho em, em nhất định phải tự coi chừng.”
“Em biết.” Tịch Tà gật đầu rồi lại nói như đinh đóng cột bên tai Khu Ác, “Nay mụ đánh anh, tương lai em sẽ khiến mụ trả lại gấp bội.”
Qua hai ngày, hoàng đế hạ chỉ xuống.
Tịch Tà đến phủ Nội vụ[1], giám Ty lễ[2] lĩnh công văn giấy tờ của các bộ rồi thu dọn hành lý cùng Khang Kiện, Tiểu Thuận Tử.
Cát Tường và Như Ý đặc biệt tới chào tạm biệt, để Tiểu Hợp Tử ở lại viện Cư Dưỡng chăm nom Khu Ác.
Khu Ác ở trên giường còn lớn tiếng nói: “Đi đi đi đi, chờ em trở về thì anh đã khỏe rồi.”
[1] Là cơ quan quản lý việc sinh hoạt và tài chính của hoàng gia.
[2] Là một trong mười hai giám quản lý thái giám và công việc trong cung thời Minh, quản lý tất cả lễ nghi, hình phạt, quản lý công việc, cai quản các dịch bên trong hoàng thành.
Ba người rời cung mới thay quần áo của thái giám.
Từ sau khi vào cung, Tiểu Thuận Tử chưa từng ra ngoài, dọc đường đi nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, khoa tay múa chân kêu la om sòm.
Ba người lên đường lớn Thiên Hình, đang muốn quẹo đến bến đò ẩn trên đường vòng để mướn thuyền thì Tiểu Thuận Tử lại lớn tiếng hỏi: “Thầy ơi, thầy ơi, thầy xem đó không phải là phủ Tông nhân[3] sao?”
[3] Cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc, trông nom sổ sách của hoàng tộc, soạn thảo ngọc phả, ghi chép ngày sinh và ngày mất cùng sơ yếu lý lịch của mọi thành viên trong hoàng tộc, cộng thêm việc thờ cúng đền miếu trong hoàng tộc.
Ban đầu, Phủ Tông nhân chỉ là nơi lưu giữ ghi chép, song về sau thì cơ quan này cũng có quyền hạn giải quyết các vấn đề có liên quan đến các thân vương, công tử và công tôn trong hoàng tộc.
Khang Kiện cười nói: “Thằng nhóc không va chạm xã hội! Phủ Tông nhân đâu ra, nhà chính của phủ Tông nhân ở trong cửa Chu Tước, đó chỉ là nhà ngục của phủ Tông nhân thôi.”
Biểu cảm trên mặt Tịch Tà giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm phải, hắn rùng mình rồi nói với Tiểu Thuận Tử: “Thế thì đã sao? Con có thể an phận hơn không?” Nhưng bản thân lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm cái biển ở cửa, ba chữ “phủ Tông nhân” to lớn đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu dưới ánh mặt trời.
Vui lòng đọc tại vongnguyetlau10.wordpress.com để mình mau cập nhật chương mới.
Lúc rảnh rỗi, Nhan Cửu mười hai tuổi sẽ đếm song sắt trước mặt.
Trong phòng giam của phru Tông nhân, từ đông sang tây, tổng cộng có mười hai cái song sắt, giống như tuổi của mình.
Từ tây sang đông tổng cộng mười hai cái, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, có phải giống tính mạng mình sẽ