Khanh Khanh Của Tôi

Chương 53


trước sau

Cầu trượt lơ lửng trên không, đệm mềm và dày, giống một chiếc giường nhỏ bị treo lên.

Nhưng so với giường, lại nhiều thêm bốn phương tám hướng vây chắn, thêm cả những bí mật khó có thể nói ra.

Tại nơi tượng trưng cho sự ngây thơ của trẻ con, làm chuyện kiều diễm.

Mới đầu Ngôn Khanh còn có chút lo lắng, nghĩ liệu cầu trượt có thể bị sụp hay không, sau rồi cũng chẳng rảnh để mà lo nữa, cô hoàn toàn đắm chìm, cuối cùng chút ý thức còn lại vẫn đang mạnh mẽ đưa ra kết luận.

Sụp thì sụp thôi…

Cô sẽ bảo vệ Thâm Thâm, cùng lắm thì ngã xuống rồi lại tiếp tục.

Hôm qua vì luyện hát mà Ngôn Khanh gần như cả đêm không ngủ, cô dậy từ trước khi trời còn tờ mờ sáng, sau khi làm việc với cường độ cao, mệt mỏi cứ ùn ùn kéo đến, cô lười biếng nằm trên đệm mềm, gối lên cánh tay Hoắc Vân Thâm mĩ mãn chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng là dáng vẻ Hoắc Vân Thâm khi còn thiếu niên.

Anh cao gầy mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp, trên người luôn mang theo vết thương, mặt mày lạnh nhạt, đối với người khác tính công kích rất mạnh, chỉ khi đối mặt với cô, mới rút đi sự lạnh lùng, nhếch khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Người khác đều coi anh là phần tử nguy hiểm, như thể dính vào thì dẫn lửa thiêu thân, nhưng cô biết, anh rất tốt.

Trái tim và đôi mắt của anh đã được lấp đầy bởi cô, cố chấp mà mãnh liệt.

Ngôn Khanh ngơ ngơ ngác ngác, không rõ cái nào là nhớ lại, cái nào là tưởng tượng, chỉ biết khuôn mặt ngây ngô và sắc bén của anh dần trở nên rõ ràng, nhưng khi cô duỗi tay chạm vào, lại thành hoa trong gương, trăng trong nước, lập tức vỡ vụn.

Những mảnh nhỏ đó đan vào nhau thành một tấm lưới thép gai, cuốn theo những ký ức hỗn độn của cô.

Bọn họ trở về sớm, Ngôn Khanh ngủ cả buổi chiều, tỉnh lại thì trời đã tối, nhưng cũng mới đến thời gian ăn tối mà thôi.

Ngôn Khanh cọ cọ ngực Hoắc Vân Thâm, thấy anh cũng mở mắt ra cùng lúc với cô, cô cười nói đầy mong đợi: “Thâm Thâm, em lại mơ thấy anh. Có phải tình cảm với anh càng sâu, càng có khả năng nhớ ra không?”

Hoắc Vân Thâm không ôm hy vọng.

Ký ức của cô, sẽ không chậm rãi tìm tới, mà cần có một điểm kích hoạt để cùng nhau trở về.

Dần dần anh không còn yêu cầu xa vời.

Như bây giờ anh đã hạnh phúc không biết làm sao, chỉ cần Khanh Khanh ở bên cạnh, nguyện ý yêu anh, những thứ khác không quan trọng.

Nếu Hoắc Lâm Xuyên thật sự cố ý lưu lại tai hoạ ngầm, thì chìa khoá lấy lại ký ức, rất có thể là tính mạng của anh, để trả thù, làm Khanh Khanh thống khổ. Thay vì điều này, anh tình nguyện cả đời Khanh Khanh không nhớ ra.

Qua nhiều năm tháng như vậy, một mình anh nhớ kỹ phần của cả hai là được.

Hoắc Vân Thâm vuốt ve tóc mai cô, khàn khàn hỏi: “Mơ thấy anh đang làm gì?”

Ngôn Khanh cố gắng hồi tưởng: “Cụ thể không biết… nhưng có cảm giác, anh đặc biệt thích em, lại không chịu nói thẳng, vấn đề khó xử của thiếu niên.”

Hoắc Vân Thâm cười trầm thấp: “Thích?”

Thích sao đủ hình dung, yêu cũng không đủ, muốn chà xát cô vào thân thể, hoà tan vào tận xương máu, đến chết cũng quấn chặt lấy nhau, chôn cũng phải chôn cùng nhau, kiếp sau còn tới bá chiếm cô.

Anh không phản bác nhiều, nâng cô dậy: “Còn muốn chơi cầu trượt không?”

Trong mắt Ngôn Khanh lấp lánh ánh nước, căm tức nhìn anh, chơi cầu trượt? Cô bị lừa rồi, căn bản là anh dùng cầu trượt để làm đạo cụ chơi cô!

Vấn đề là anh chồng Đại Ma Vương còn cong khoé môi, ánh sáng trong mắt vô cùng mềm mại, mang một chút lười biếng sau khi thoả mãn, thật sự rất hấp dẫn. Ngôn Khanh thầm mắng mình chết vì sắc đẹp, trước mắt người đàn ông này, chỉ muốn đồng ý với anh tất cả.

Chơi chơi chơi, cô chơi cầu trượt, anh chơi cô, đều được.

Hoắc Vân Thâm mặc quần áo tử tế cho Ngôn Khanh, đi xuống từ cầu thang phía sau, chuyển tới mặt trước, ngẩng đầu cười nói: “Đến đây đi.”

Thang trượt rất rộng, hai tay Ngôn Khanh đỡ ngồi ở phía trên, nhìn Hoắc Vân Thâm quỳ một gối đón cô.

Cô khẽ buông tay, trượt thẳng tắp về phía anh.

Tiếng gió rất nhẹ, khuôn mặt Hoắc Vân Thâm càng ngày càng gần rồi xếp chồng lên nhau, thời gian như lập tức lùi lại, cô mười sáu tuổi ở công viên nhỏ, cũng nhào về phía anh như vậy.

Nháy mắt khi Ngôn Khanh đụng phải anh, hốc mắt không biết sao lại nóng lên, bật thốt một tiếng: “Vân Thâm.”

Hoắc Vân Thâm nâng mặt cô lên.

Giống hệt năm đó, mái tóc dài của thiếu nữ bay lên, đỏ rực rơi vào vòng tay anh.

Ngọn lửa bị anh áp xuống khi nghĩ đến cơ thể cô lại đột ngột dâng lên, đẩy Ngôn Khanh lên độ dốc phía sau, không nhịn được mà đè lên, khẽ hôn đuôi mắt cô: “Vợ, anh còn muốn.”

Khi gió tàn, đêm đã thật khuya.

Ngôn Khanh không thể nhìn thẳng vào cây cầu trượt được nữa, một hạng mục giải trí thiếu nhi trong sáng sạch sẽ như vậy, bị Hoắc tổng nhiều lần làm bẩn, đủ loại hình ảnh mà cô quả thực không có mặt mũi để nhớ lại.

“… Hoắc tiên sinh có phải anh nên kiềm chế một chút không.”

Hoắc Vân Thâm nói có sách mách có chứng: “Em gọi anh là Vân Thâm, anh không nhịn được.”

Ngôn Khanh quá hiểu lòng dạ hẹp hòi và yếu điểm của anh, cố ý cười tủm tỉm hỏi lại: “Vậy có phải tương đương với việc — em làm với Thâm Thâm trên căn nhà nhỏ, còn làm với Vân Thâm dưới chân thang trượt?”

Sắc mặt Hoắc Vân Thâm đột nhiên thay đổi, nhấc bổng cô ra ngoài, khớp hàm hơi cắn: “Vân Thâm là thứ gì, về sau không được nhắc đến, hiện tại em chỉ có một mình anh.”

Cô không biết anh của quá khứ.

Vậy không thể xem như cùng một người.

Ghen.

***

Ngôn Khanh ăn khuya xong rồi hưởng thụ tay nghề mát xa của anh chồng, lúc nhắm mắt lại lần nữa đã là sau nửa đêm.

Cả đêm cô ngủ rất sau, mơ hồ cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhức, bóng dáng thiếu niên dường như hóa thành một lưỡi dao sắc bén quấy rầy, nhưng cô vẫn không thể tỉnh lại. Sáng sớm rời giường vẫn còn lưu lại chút cảm giác đau đớn, không quá rõ ràng, nhưng cũng không nhớ vì sao lại đau.

Ngôn Khanh từ trên giường ngồi dậy, có chút mờ mịt.

Trên giường đôi to rộng, vị trí bên cạnh trống không, Ngôn Khanh nhíu mày nhìn vài lần, ánh mắt trống rỗng. Cửa phòng ngủ đột nhiên chuyển động, người đàn ông mặc áo ngủ lỏng lẻo bước vào, khom lưng xoa bóp mặt cô: “Sao lại ngủ đến ngốc rồi? Cùng chồng xuống tầng ăn cơm nào.”

Ngôn Khanh nhìn chằm chằm anh hai ba giây, sương mù trong đầu mới tản ra.

Cô tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng xuống giường, lê đôi dép, nói liên tục: “Em muốn ăn rau chân vịt, cháo gà —”

Hoắc Vân Thâm xoa đầu cô: “Nấu xong rồi.”

Ngôn Khanh còn nhớ đến việc “mở khoá nhiệm vụ mới” Lâm Uyển nói trên xe. Quả nhiên sau khi ăn xong, không cần cô đi hỏi, Lâm Uyển đã tới tìm cô trước, cô nhận ra thái độ của Lâm Uyển đã thay đổi rất nhiều, không hề đối xử theo phép như hồi mới gặp, bây giờ vô cùng tích cực nóng bỏng, ngay cả xưng hô cũng đổi thành “Khanh Bảo”.

“Uyển tỷ, không phải chị bị ép chứ?” Cô thử hỏi.

Lâm Uyển cười trong điện thoại: “Chị không có hứng thú với chim hoàng yến xinh đẹp, nhưng nếu không chỉ đẹp, mà còn có đủ năng lực, vậy thì khác, có thể một bước lên trời biến thành phượng hoàng.”

Ngôn Khanh nghiêm túc bổ sung: “Chị à, em còn biết viết lời, soạn nhạc nữa.”

Lâm Uyển không kịp phòng bị sự đáng yêu của cô: “Giờ chị thật sự tin rồi, Khanh Bảo của chúng ta thực lực thâm hậu, đừng sợ, về sau chị dẫn dắt em.”

Ngôn Khanh nghĩ, phải bay, phải nỗ lực bay cao chút, có một vùng trời nhỏ của riêng mình, phải xứng đôi với Hoắc Vân Thâm ở địa vị cao, không để anh bị chỉ trích vì vợ mình.

Lâm Uyển nói ngắn gọn cho cô về hướng gió dư luận trước mắt.

Hàm ý trên Weibo của Hứa Mạt Hàm gây chấn động không nhỏ, dù sao cô ta cũng là ca sĩ đang nổi, lượng người hâm mộ lớn, lúc này đối mặt với những làn sóng tranh cãi về Ngôn Khanh, các bình luận trên mạng đương nhiên nghiêng về phía cô ta.

Cơn sóng trước của Ngôn Khanh còn chưa lắng xuống, cơn sóng sau đã biến cô thành người phụ nữ có tâm cơ, không có bản lĩnh, còn đi cướp tài nguyên của người khác.

Hôm nay Hoắc Vân Thâm muốn đến tập đoàn mở họp, thấy cô đang gọi điện thoại nên chờ chút không đi, mơ hồ nghe được lời nói của Lâm Uyển, anh nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Ngôn Khanh che microphone, ngoắc ngoắc ngón tay với Hoắc Vân Thâm.

Anh nghe lời vô điều kiện, cúi người xuống tới gần cô.

Ngôn Khanh hôn thật mạnh lên mặt anh, mỉm cười nói: “Hoắc tổng nên đi làm đi, chút phiền toái nhỏ này để em giải quyết, anh không cần ra mặt thay em trong mọi chuyện, làm như em là tiểu bạch hoa mềm yếu không bằng, tin em một lần.”

Dỗ chồng đi xong, Ngôn Khanh mới mở Weibo, vừa viết vừa hỏi Lâm Uyển: “Chủ yếu là vẫn nghi ngờ 《Thanh ti》, chúng ta có thể liên hệ với bên quay phim công khai trước một đoạn thu âm ngắn trước không, để mọi người an tâm.”

Lâm Uyển nhất thời nghẹn lời. Ngôn Khanh thật đúng là ngoan, không nghĩ đến chuyện thanh minh cho mình, mà hiểu được dư luận sẽ e sợ bài hát, sau đó bộ phim sẽ bị cô huỷ hoại.

Trước khi cuộc hôn nhân bị phanh phui, cư dân mạng còn say sưa nói Bông Gòn hát hay bao nhiêu, nhưng một khi rơi xuống vực, lại bị anti-fan mang ra đàm luận, bị phủ định toàn bộ mà không có lý do, giống như tất cả những gì cô làm đều kèm theo chữ “lừa gạt”, nhận định giọng ca của cô là giả, sáng tác cũng là giả, cái gì cũng không thể tin.

Một khi đã vậy, thì để công chúng một lần nữa tin tưởng.

Giọng Lâm Uyển bình tĩnh: “Trước khi em đề cập, Hoắc tổng đã nhắc chị rồi, có anh ấy lên tiếng, đoàn làm phim sao có thể che giấu, nửa giờ nữa bên kia sẽ công bố một đoạn video, để đính chính cho em.”

Ngực Ngôn Khanh đập thình thịch.

Anh lại yên lặng trải con đường phía trước cho cô…

Hai mươi phút sau, đoàn phim cổ trang quả nhiên nói được thì làm được, tung ra một đoạn điệp khúc chứa âm cao trong phòng thu của 《Thanh ti》, không hề được chỉnh thêm âm thanh, không có bộ lọc sắc đẹp, thể hiện chân thực tình cảnh ngày hôm đó.

Bộ phim còn chưa được phát sóng đã “nóng rừng rực”, ca khúc vì cuộc tranh cãi của cô và Hứa Mạt Hàm mà trở thành đề tài nóng. Video vừa ra mắt, lập tức lên đứng đầu.

Ngôn Khanh dùng tài khoản nhỏ xem xét, rất tốt, các blogger lớn nhỏ đều đang chia sẻ lại, miệng phun hương thơm.

“Mẹ nó cái này là chưa chỉnh âm trong phòng thu đấy hả?! Giọng lợi hại vậy?!”

“Lỗ tai tôi muốn mang thai!”

“Khôi hài quá, đừng nói là lấy bản gốc, chắc chắn đã được chỉnh âm rồi. 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》càng không cần phải nói, tất cả đều là hiệu quả chương trình. Bây giờ ngay cả đoàn làm phim cũng phối hợp với cô ta, lấy đoạn chỉnh âm làm bản nguyên gốc, không thể cứu chữa!”

Nhưng cũng xuất hiện một nhóm nhỏ phản bác vì cô, đưa ra những phán đoán chuyên nghiệp, rằng đây chính là nhạc phim gốc.

Hầu hết mọi người đều không tin, nếu không với âm sắc và trình độ “đâm” thẳng vào trái tim thế này, không chỉ Hứa Mạt Hàm không đạt được, thậm chí bất kỳ một ca sĩ nào trong giới cũng
khó bằng.

Ngôn Khanh nắm được tình huống, bước đầu hình tượng đã thay đổi, điều này cũng đủ để mở đường rồi, cần thêm chứng cứ chắc chắn chứng minh tất cả là thật.

Điện thoại với Lâm Uyển vẫn đang kết nối: “Rõ ràng Hứa Mạt Hàm đi cửa sau, còn dám nói em dùng tài nguyên đoạt lấy, nói em không dám phát sóng ghi âm trực tiếp như cô ta.”

Ngôn Khanh cũng thấy.

Lâm Uyển khịt mũi: “Có lẽ cô ta đã bị đoạn video này đả kích rồi, vừa mới thông báo sẽ phát sóng trực tiếp cô ta ghi âm ca khúc mới vào giữa trưa, chắc là muốn chứng minh thực lực, chúng ta nghênh đón, thế nào?”

Cũng mở phát sóng trực tiếp, còn làm tốt hơn cô ta, làm bằng chứng cho video trong phòng thu.

Nghe thấy Ngôn Khanh đồng ý, Lâm Uyển lập tức đi liên hệ chuẩn bị địa điểm thích hợp, cần một nơi có thiết bị cao cấp, yên tĩnh và đặc biệt an toàn…

Ngôn Khanh ngồi trên sô pha, mắt nhìn lên tầng, hỏi: “Nhà em, thế nào?”

Lâm Uyển vỗ trán, sao cô ấy lại quên mất, người cô ấy đang dẫn dắt không phải cô vợ nhỏ nhà nghèo, mà là phu nhân nhà giàu muốn gì có đó!

Thời gian phát sóng trực tiếp được định vào lúc 3 giờ chiều. Lâm Uyển bắt đầu tuyên truyền và chuẩn bị sơ bộ. Ngôn Khanh ở nhà cúp điện thoại, nhất thời chưa đứng lên, đầu cô còn hơi hỗn loạn, choáng váng, không minh mẫn như bình thường.

Cô bóp trán nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu, cửa lớn nhẹ nhàng chuyển động, người đàn ông vội vàng bước tới trước mặt cô, hai tay đỡ lấy Thái Dương cô.

“Thâm Thâm…” Ngôn Khanh kinh ngạc trợn mắt, “sao anh đã về rồi.”

Hoắc Vân Thâm nhíu mày: “Xong rồi, đã qua buổi trưa, muốn về nhà nhìn em.”

“Đau đầu à?” Anh trầm giọng hỏi, “Có nghiêm trọng không?”

Ngôn Khanh lắc đầu, vỗ vỗ tay anh, âm cuối vô thức mang chút mềm mại: “Chỉ là em không ngủ ngon nên hơi chóng mặt, còn không phải do anh ngày hôm qua quá độ…”

Hoắc Vân Thâm ôm lấy đầu cô vuốt ve: “Là anh sai, về sau anh sẽ cố gắng chia ra, không tập trung như vậy nữa.”

Ngôn Khanh bật cười, làm nửa ngày tổng số lần cũng không ít, anh chồng này thật là lòng tham không đáy.

Cô nói với anh buổi chiều muốn phát sóng trực tiếp tại nhà. Hoắc Vân Thâm biết việc tuyên truyền đã xong, chịu đựng không phản đối, ôm cô lên đùi yêu cầu: “Em không thoải mái, không thể vượt quá 5 giờ, nếu không đúng giờ anh sẽ đẩy cửa.”

Ngôn Khanh dựa vào vai anh ngoan ngoãn gật đầu: “Không phải buổi chiều anh còn có việc sao, chờ anh về, chắc chắn kết thúc rồi.”

Hai giờ chiều, Lâm Uyển cùng đoàn đội vội vàng tới nhà họ Hoắc trang điểm, làm tóc cẩn thận cho Ngôn Khanh, đem mấy cái váy đến cho cô chọn. Ngôn Khanh nhìn nhìn, chỉ lên tầng: “Uyển tỷ, nếu không chị lên trên với em một chút?”

Mười phút sau, Lâm Uyển lạc trong phòng để quần áo xa xỉ “sâu không thấy đáy” của Hoắc phu nhân.

Cô ấy hít một hơi, bắt lấy tay Ngôn Khanh: “Em chọn trước, chờ phát sóng trực tiếp rồi hãng đổi.”

Ngôn Khanh khó hiểu.

Lâm Uyển nói: “Cần phải khoe một góc nhỏ sinh hoạt hằng ngày của phu nhân nhà giàu!”

Vừa đến 3 giờ, phát sóng trực tiếp bắt đầu, một làn sóng lớn fans hâm mộ mang tâm trạng phức tạp và quần chúng ăn dưa dũng mãnh tiến vào, có người vừa đến đã mở miệng trào phúng, nhưng hình ảnh ở giây tiếp theo đã khiến cả đám khiếp sợ toàn tập.

Từng tiếng kêu kinh ngạc đồng nhất nhanh chóng cuồn cuộn trên màn hình.

“Phòng để quần áo?!”

“Còn lớn hơn cả phòng khách nhà tôi?!”

“Đờ mờ cái nhà cô, nó còn lớn gấp ba lần cả nhà tôi cộng với cái gác mái!”

Ngôn Khanh mặc một bộ váy ở nhà đơn giản, không buông lơi hay bó sát vào thân hình có lồi có lõm. Cô vốn chân dài eo thon ngực lớn, hiện tại mái tóc dài xoã ra, trang điểm tinh xảo, xinh xắn đáng yêu, ánh đèn trùng điệp thâm nhập phòng để quần áo cô đứng, quả thực lóe mù mắt.

Lần gần nhất cô xuất hiện trước công chúng là trong chương trình, một thời gian không lộ diện, cô thật chí còn bắt mắt hơn.

Có người không khỏi nhớ tới vòng đánh giá sơ khảo 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, những che chở thiên vị của Hoắc Vân Thâm, hoá ra chỉ là chưa từng nói mà thôi, là tự thể nghiệm, đối xử với Ngôn Khanh như bảo bối trong lòng bàn tay.

Ngôn Khanh nở nụ cười ngọt ngào, không chú ý tới phản ứng của người khác, tự nhiên đi chọn lựa quần áo.

Thật ra cô cũng sợ sệt, mấy câu chửi thề mất khống chế cứ nối tiếp trong lòng thành một đoàn.

Cô chưa bao giờ bước vào! Cô không biết bên trong lại sâu như vậy! Theo cách nói của Lâm Uyển, đây mới chỉ là những chiếc váy hàng hiệu xa xỉ của một mùa, có một số phiên bản giới hạn mà các nữ minh tinh khác không tìm thấy cũng bị đặt một góc trong tủ quần áo của cô.

Thâm Thâm đúng là anh chồng phá của! Quá tốn tiền!

Ngôn Khanh nhìn như bình tĩnh mà lựa chọn chiếc váy trắng có đính các hạt châu, Lâm Uyển dựng ngón tay cái cho cô.

Cô vào trong để thay nó, lúc đi ra lại là một hồi kinh ngạc cảm thán.

Mỹ nhân sở dĩ là mỹ nhân, chính do có thể khiến người khác quên hết mọi thành kiến bất mãn về cô chỉ trong ánh mắt đầu tiên.

Ngôn Khanh không để ý đến phát sóng trực tiếp, cô đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Khi cánh cửa mở ra khu bình luận lại bùng nổ, thiết bị chỉnh tề chuyên nghiệp làm người ta giận sôi, mấy cô nàng chỉ có thể lặp đi lặp lại “Uổng có tài nguyên, đức không xứng vị”.

Cô cười tủm tỉm ngồi xuống trước đàn dương cầm, cũng không cần microphone, trực tiếp đàn hát, tránh mọi nghi ngờ có thể xảy ra, ngón tay thon dài ấn xuống phím đàn, tiếng ca mềm mại như nước chảy.

Cô hát chính là đoạn video công khai của 《Thanh ti》, khúc ca mang phong cách cổ xưa được thể hiện lại cùng cây đàn dương cầm, âm cao nói đến là đến, so với video càng thêm tự nhiên.

Lâm Uyển hưng phấn nắm chặt tay thành quyền. Số lượng người xem phát sóng trực tiếp đã phá kỷ lục mong muốn, vẫn tiếp tục tăng lên.

Trong màn ảnh, ánh sáng của buổi chiều tà hắt vào ô cửa sổ, Ngôn Khanh nhắm mắt ngân nga, khoé môi mang ý cười, thế nhưng lại khiến người xem rơi lệ.

Bởi vì thay quần áo làm chậm trễ thời gian, nên lúc Ngôn Khanh hát bài hát gốc thì cũng đã 4 giờ 55.

Lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp nổ mạnh.

Hoắc Vân Thâm đã ở dưới tầng đợi hơn nửa giờ.

Hơn 4 giờ anh đã về đến nhà, ba phút xem giờ một lần, gần 5 giờ rồi, vậy mà vợ anh còn đang làm việc chăm chỉ.

4 giờ 59, Hoắc Vân Thâm không thể nhịn được nữa, đứng dậy lên tầng.

Cánh cửa phòng phát sóng trực tiếp khép hờ, giọng hát của Ngôn Khanh truyền ra. Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm mặt đồng hồ, kim giây vừa nhích, anh buông tay, quyết đoán đẩy cửa vào.

Ngôn Khanh bị dọa nhảy dựng, mới nhận ra đã quá giờ.

Ống kính đối diện cô, cô ngước mắt, vẻ mặt khẩn trương nhìn người đàn ông không hề có ý định tránh né nghi ngờ.

Khu bình luận điên cuồng.

“Mẹ nó có người tới, ai ai ai! Không phải Hoắc tổng chứ!”

“Hoắc tổng sẽ quản chuyện phát sóng trực tiếp nhỏ nhoi này hả?”

Hoắc Vân Thâm làm lơ đội ngũ làm việc trong phòng, xác định mục tiêu, đi thẳng về phía Ngôn Khanh bên cửa sổ, hùng hổ muốn bắt cô nghỉ ngơi.

Ngôn Khanh có ý tạo cảnh hoà bình giả tạo trước máy quay: “Sao anh vào đây, có phải tìm thứ gì không —”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm nặng nề.

“Đúng,” Anh mở miệng thuận theo, đi đến trước mặt cô, “vào tìm bé cưng của anh.”

Gương mặt Ngôn Khanh lập tức đỏ bừng.

Đang phát sóng trực tiếp đó! Anh còn không thu liễm như vậy!

Cô nhanh chóng liếc trộm khu bình luận, đã sớm sục sôi.

“Mẹ kiếp tôi điếc rồi, bé cưng?! Thật sự là bé cưng?!”

“Mèo đó! Tìm mèo đó!”

“Đúng vậy chắc chắn là mèo!”

Ngôn Khanh không bỏ cuộc, lần thứ hai cố gắng thay đổi ý định của Hoắc tiên sinh: “… Tìm mèo?”

Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của cô, không khỏi cười nhẹ thành tiếng.

Anh chậm rãi cong hạ sống lưng.

Trong màn hình trực tiếp, đầu tiên là xuất hiện vòng eo săn chắc được thắt chặt bởi thắt lưng của người đàn ông, sau đó là khuôn ngực, bờ vai thẳng và rộng, cùng với đường cong yết hầu mê người nơi cổ áo sơ mi.

Khu bình luận hoàn toàn mất lý trí.

Khi màn hình hiển thị đôi môi mỏng, thì ngừng.

Người đàn ông vô tình dừng lại ở góc độ này, vừa vặn tới gần Ngôn Khanh, thân mật mà lại không quá kiều diễm, gãi đúng chỗ ngứa.

Tiếp theo, truyền đến giọng nói trầm thấp như đang cười của anh —

“Không sai, hãy trả lại con mèo Khanh Khanh nhà anh cho anh.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện