Ngôn Khanh không cho rằng mình là một người yếu ớt, đặc biệt là sau khi tiến vào giới giải trí, trải qua nhiều thăng trầm, bị hàng nghìn người chỉ trỏ, cô đã học được cách bình tĩnh đối phó với nó.
Nhưng chỉ duy nhất Hoắc Vân Thâm.
Anh vừa xuất hiện, dù chỉ dăm ba câu nói, cũng có thể dễ dàng phá vỡ rào cản mà cô đang giữ vững.
Cô vốn là một người khá ổn định, được anh ôm vào lòng, xong đời, mới mấy giây đã làm ra dáng vẻ nũng nịu, tiểu công chúa cành vàng lá ngọc, Hoắc phu nhân sống trong nhung lụa đã phải chịu đựng bất bình, hận không thể khuếch trương nó ra nhiều lần.
Bị anh cưng chiều hỏng rồi.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm chóp mũi chuyển hồng của cô, môi dời qua hôn hôn, khàn giọng nói: “Là anh không tốt, làm Khanh Khanh chịu uất ức.”
Thế mà bị một câu này chọc khóc.
Hốc mắt Ngôn Khanh nóng lên, cũng quản không bốn phía có bao nhiêu người đang chú ý, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, dựa mặt vào vùng cổ ấm áp, tay dính bùn sợ soạng khắp nơi, làm bẩn luôn cả quần áo anh.
Thích vỗ về đó mà.
Dù sao đây là anh chồng danh chính ngôn thuận của mình, chính mình không biểu thị công khai chủ quyền, chẳng lẽ lại để cho một đám tiểu yêu tinh rắp tâm nhớ thương.
Hoắc Vân Thâm ôm cô gái nhỏ nhẹ như không xương, cụng vào trán cô như an ủi, rồi anh quay người lại, quét mắt nhìn đám người phụ trách nơm nớp lo sợ phía sau.
“Xin lỗi Hoắc tổng, chúng tôi không biết ngài sẽ tới, không kịp thời ra ngoài đón tiếp —”
“Phu nhân… ghi hình rất thuận lợi…”
Lời này thốt ra, người mở mồm đều không khỏi chột dạ.
Hôm nay là buổi quay cuối cùng thu thập nguyên liệu nấu ăn, bờ ruộng bên này toàn là bùn đất, hoàn cảnh không tốt, nữ minh tinh đều không muốn tới. Bọn họ còn nghĩ nếu Hoắc tổng không ra mặt trước tai tiếng này, không chừng Nguyễn Gia có thể thượng vị thật, rốt cuộc thì tâm tư nhân vật lớn chẳng ai có thể đoán nổi, nên mới sắp xếp Ngôn Khanh tới đây.
Nào biết lại đụng phải họng súng, còn đâm cho vỡ đầu chảy máu.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Hoắc tổng rõ ràng là che chở như bảo bối.
Một đám người có mặt mũi trong chương trình tạp kỹ đều hận mình có mắt vụng về, hối hận muốn đâm đầu vào tường, ngay cả thở mạnh chút cũng không dám.
Hoắc Vân Thâm lạnh giọng hỏi hai chữ: “Thuận lợi?”
Không khí giống như kết băng, bão tuyết nổi lên.
Ngôn Khanh không muốn chồng nổi giận trước mặt mọi người vì cô, nhỏ giọng nói: “Thâm Thâm, chân trần hơi lạnh, em muốn rửa trước.”
Tầm mắt Hoắc Vân Thâm chuyển về phía hai chân trắng tuyết của cô, hiện đang dính đầy nước bùn và lá rau nát. Tuy khí hậu trấn Trúc Ninh ấm áp, nhưng trên mặt đất vẫn lạnh, mũi chân cô đông lạnh phiếm hồng, đầu ngón chân nhỏ nhắn đáng thương hơi cuộn lại.
Ngôn Khanh bị ôm đi như ý nguyện, trong lúc cấp bách còn quay đầu cho Hứa Mạt Hàm một ánh mắt trấn an.
Hứa Mặt Hàm sảng khoái gửi lại cho cô một nụ hôn gió.
Hoắc Vân Thâm đưa Ngôn Khanh về phòng cô đang ở, đặt lên giường nhỏ, đứng dậy tìm chậu lấy nước ấm.
Anh thử nhiệt độ nước, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn chân lạnh ngắt của cô, chờ đến khi ấm lại mới cẩn thận thả vào chậu, lúc ấy nước trong chậu liền chuyển màu tối.
Ngôn Khanh ngượng ngùng rụt lại: “Em tự rửa”
Hoắc Vân Thâm nắm lấy không buông, bàn tay anh to rộng, dễ như trở bàn tay khiến cô không thể động đậy, ngón tay thô ráp chà xát từng chút trên da cô, mang theo sự ngứa ngáy khó nhịn.
Lỗ tai Ngôn Khanh nóng lên, hỏi với giọng mũi: “Sao anh quay về, không phải là đi bốn năm ngày sao?”
Hoắc Vân Thâm tránh chuyện bưu kiện: “Ở không nổi nữa, muốn gặp em.”
“Vậy hợp đồng xong chưa? Có chậm trễ không!”
Anh tránh nặng tìm nhẹ: “Yên tâm.”
Hình ảnh video, giấc mơ làm người ta đứt từng khúc ruột trên máy bay, khi một lần nữa sờ được Khanh Khanh chân thật, lồng ngực Hoắc Vân Thâm cháy bỏng điên cuồng, nóng lòng muốn đòi cô an ủi, chiếm đoạt lấy cô, thậm chí là có chút xíu “tra tấn” cô khi tình nùng kịch liệt, mới có thể lấp đầy chỗ trống trong lòng anh.
Anh rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc.
Không thể dọa đến Khanh Khanh.
Hoắc Vân Thâm đè nặng khát vọng đang đấu đá lung tung, động tác êm ái rửa sạch sẽ cho cô, nâng đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo lên, tiếp tục dùng cơ thể ủ ấm.
Nhiệt độ cơ thể Ngôn Khanh đã tăng trở lại, bàn chân cọ cọ tay anh: “Thâm Thâm, em vẫn muốn tiếp tục tham gia chương trình. Nếu không, cho dù trong chuyện này chúng ta là người bị hại, chỉ sợ cũng sẽ bị xuyên tạc thành lâm trận bỏ chạy, đùa nghịch linh tinh, em không hy vọng có ảnh hưởng xấu nào đối với anh nữa.”
“Vợ định đoạt.”
“Còn Nguyễn Gia, em hy vọng cô ta ghi hình xong tập này.”
“Được, một phút cũng không bớt.” Hoắc Vân Thâm ngước mắt nhìn cô, “Nhất là phần thi sau, phải để cô ta biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục.”
Chỉ anh tới vả mặt làm sao đủ, lên sân khấu, để đích thân Khanh Khanh giẫm đạp, lấp kín mọi phê bình.
Thậm chí Ngôn Khanh không cần giải thích, chồng cô đã hiểu. Trong lòng cô thoải mái không thôi, không nhịn được lấy mũi chân chọc chọc anh, nửa thật nửa giả mà oán niệm: “Hoắc tiên sinh, tấm ảnh mượn góc kia quá thân mật, em còn ghen đấy.”
Hoắc Vân Thâm không nói chuyện, nâng đôi chân lộn xộn của cô lên, thành kính cúi xuống, hôn trên đó một cái.
Ngôn Khanh sửng sốt, nhịp tim tăng tốc đập ầm ầm, cả người co quắp như bị bỏng.
Đó là chân đấy, còn vừa mới bị làm cho bẩn như thế, rửa cũng không thể sạch, sao anh có thể!
Hoắc Vân Thâm nắm chắc hơn, lông mi đen nhánh rũ xuống che lại ánh mắt mãnh liệt, hôn lên đầu ngón chân tinh tế phiếm hồng của cô.
Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi ngẩng lên, nhìn cô nói: “Khanh Khanh, anh thuộc về một mình em, tư vị ghen quá vất vả, em không cần, anh nếm là đủ rồi.”
***
Trong lúc Nguyễn Gia bị vả mặt vang dội, bị toàn bộ cư dân mạng chế giễu, các thành viên thuộc ekip 《Hàng đêm sênh ca》 cũng bị thay máu. Nội dung và cách thức ban đầu của chương trình vẫn không thay đổi, nhưng đội ngũ tổng thể đã được thay thế bằng một đội ngũ an toàn và tốt hơn.
Nửa tập đầu cuộc sống sinh hoạt hai ngày ba đêm đã kết thúc, đến phần cuối Nguyễn Gia khóc lóc van xin đòi rời khỏi, song lại bị lệnh cưỡng chế, bắt buộc phải ghi hình cho xong, công ty cô ta cũng không dám lên tiếng, co đầu rụt cổ triệt để.
Nguyễn Gia còn kêu: “Có một cấp cao trong công ty đã lừa gạt tôi làm điều này, ngay cả người đại diện tôi cũng không nói, bây giờ họ lại mặc kệ!”
Không ai nghe cô ta nói một chữ, đều biết Hoắc thị giữ cô ta lại chỉ vì muốn đè cô ta ra mà sỉ nhục.
Tổ của Ngôn Khanh và Hứa Mạt Hàm hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, sáng tác ca khúc mới cũng nước chảy thành sông.
Tinh lực của Nguyễn Gia dùng hết vào việc ăn vạ, sớm đã chuẩn bị tốt người làm việc thay mình, hiện giờ đành phải ‘không trâu bắt chó đi cày’, mang một bài hát hoàn toàn lạc đề tham gia thi đấu vào nửa tập sau.
Sau một thời gian ngắn chỉnh sửa và sắp xếp, vòng cạnh tranh ca khúc gốc đầu tiên của 《Hàng đêm sênh ca》chính thức bắt đầu.
Sáu ca sĩ căn cứ trên thứ tự hoàn thành nhiệm vụ mà rút thăm, từng người tiến hành biểu diễn, ban giám khảo là người xem tại hiện trường sẽ bỏ phiếu, quyết định thứ tự, cuối cùng đào thải.
Cũng không biết là vừa khéo hay ekip chương trình cố ý, sân khấu của Nguyễn Gia thứ hai đếm ngược từ dưới lên, còn Ngôn Khanh thì cuối cùng, gần sát nhau.
Trước khi ghi hình, Hứa Mạt Hàm chuẩn bị tốt tạo hình tra nữ lộng lẫy diễm lệ, đến phòng nghỉ của Ngôn Khanh, bị nhan sắc càng ngày càng thăng cấp của Hoắc phu nhân làm cho chấn động.
“Lúc đi học cậu đã siêu đẹp rồi, nam sinh nhìn lén cậu có thể vòng ba vòng trái đất.” Hứa Mạt Hàm tấm tắc, “Nếu không phải khí thế của thiếu niên bất lương nhà cậu quá mạnh, có lẽ cửa ký túc xá bị san bằng mất.”
Ngôn Khanh cười nhéo cô nàng một cái.
Tình cảm của các cô gái rất dễ thiết lập, huống chi Hứa Mạt Hàm còn là tồn tại đáng quý trọng thời đại học của cô, cô nóng lòng muốn nghe Hứa Mạt Hàm kể về mọi chuyện đã xảy ra giữa mình và Hoắc Vân Thâm năm đó.
Ban đầu Hứa Mạt Hàm còn cố kỵ Hoắc tổng, sợ cô nghe nhiều thần kinh sẽ có gánh nặng, nhưng không thể chịu nổi đôi mắt chớp nháy của tiên nữ, nên càng nói càng nhiều.
Sắp ghi hình, Hứa Mạt Hàm hỏi: “Hôm nay Hoắc tổng không tới à?”
“Chắc là không —”
Ngôn Khanh còn chưa nói xong, trên màn hình TV lúc nào cũng bật trong phòng nghỉ vừa vặn chiếu sang ghế giám khảo khán giả.
Ở chính giữa hàng ghế đầu, người đàn ông ngồi ngay ngắn, khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng, áo sơ mi hoạ tiết sẫm màu cởi hai nút, lộ ra một chút đường cong sắc bén xương quai xanh, anh nâng mắt lên, nhìn thẳng vào ống kính.
“Mẹ nó sao lại phách lối như vậy!” Hứa Mạt Hàm che ngực, “Không hổ là anh ta!”
Ngôn Khanh bị ngọt ngào ngoài ý muốn bao phủ.
Kẻ lừa đảo, còn nói anh bận, không thể tới, kết quả bị chụp chói lọi thế này, nói rõ là muốn công khai chủ quyền.
Ngôn Khanh nghĩ đến ca từ mình viết trong hai ngày anh xuất ngoại, hơi mặt đỏ, lại nhếch môi cười.
《Hàng đêm sênh ca》 có sân khấu nghệ thuật đỉnh cao, tài chính cũng được tài trợ đủ, sân khấu mở màn đứng đầu cả nước về trình độ. Dưới bầu không khí này, người lên sân khấu thứ năm, Nguyễn Gia, khá chật vật.
Cô ta vốn muốn ráng chống đỡ một hơi, ngay lúc nhìn thấy Hoắc tổng ở hàng ghế đầu thì lập tức hỏng mất, cả phần trình diễn sụp đổ nghiêm trọng.
Không đợi cô ta đi xuống, trên mạng liền tung ra bằng chứng cô ta thuê người viết nhạc hộ, bị bôi đen hoàn toàn trên mạng.
Ngôn Khanh xuất hiện cuối cùng.
Cô chậm rãi bước vào dưới ánh đèn, mái tóc dài màu hạt dẻ xoã sau lưng, mặc một chiếc váy dài thêu ren mỏng manh, nước da trắng như tuyết, răng trắng mắt sáng.
Đạo diễn cố ý chỉnh ống kính quay về phía Hoắc tổng.
Hoắc tổng thong thả ung dung móc ra một cái kẹp tóc sáng loáng chữ “Khanh Bảo” từ trong túi, mặt vô cảm đeo trên đầu.
Tiếng thét chói tai lập tức vang vọng khắp hội trường phát sóng.
Ngôn Khanh hơi giật mình, mắt hạnh lấp lánh, ngay sau đó cong thành hai mảnh trăng non tuyệt sắc, được camera đặc tả rõ ràng.
Nhạc đệm vang lên, tay cô vịn lấy giá đỡ microphone, ngân nga nhẹ nhàng.
Khi cao trào bùng nổ, đôi mắt ánh nước của cô chạm vào mắt Hoắc Vân
Thâm, hát cho anh nghe:
“Theo ánh sao sáng ngời, theo ánh trăng chảy xuôi. Trong sương mù rong chơi.
Muốn vượt mây qua mưa, một nắng hai sương, đi bên cạnh anh.”
Cùng ngày ghi hình, Ngôn Khanh đánh bại các khách mời khác với ưu thế tuyệt đối, ngồi lên vị trí thứ nhất trong chặng đường đua đầu tiên.
Phần sau của chương trình được định tại Hải Thành, không cần tiếp tục nhọc lòng bôn ba, chờ quay chụp xong, Hoắc Vân Thâm không trì hoãn một giây nào, ngay lập tức xách vợ về nhà.
Ở trên xe Ngôn Khanh bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, rõ ràng thân thể đã bị trêu chọc bủn rủn, nhưng lý trí lại không chống đỡ được cơn mệt nhọc rã rời.
Dường như cô càng ngày càng thích ngủ.
Về đến nhà, Ngôn Khanh ghé vào ngực Hoắc Vân Thâm, mặt tựa lên vai anh, cô gần như ngủ thiếp đi trong vài phút lên tầng. Cô không cam lòng ngã xuống, cố gắng mở to mắt.
“Có thể do em chuẩn bị sân khấu quá mệt mỏi,” Cô mềm mại lẩm bẩm, “còn có thể kiên trì.”
Hoắc Vân Thâm đặt cô lên giường, dùng chăn quấn chặt, đè nén du͙ƈ vọиɠ: “Ngoan, ngủ trước đã, anh vào thư phòng nghiên cứu một đoạn video ngắn, chờ em tỉnh lại, anh cũng xong rồi.”
Ngôn Khanh thậm chí còn không kịp đáp ứng, ý thức liền rơi vào vực sâu.
Miệng cống khoá lại ký ức bị va chạm đến vặn vẹo biến hình, ý đồ dung hợp với ý thức hiện tại, nhưng hết lần này đến lần khác thất bại thảm hại, đổi lấy chính là áp lực nặng nề lên tinh thần cô.
Dường như mỗi lần cô nghe được một chút về quá khứ, nhớ được một số hình ảnh vỡ vụn, đều đang công kích thần kinh cô.
Khi nào bắt đầu như vậy…
Hình như là, từ khi cô nhớ lại cái tên Hoắc Lâm Xuyên, cô đã phá bỏ một giới hạn nào đó, hồi ức biến thành gánh nặng, đang từng bước tra tấn cô.
Ngôn Khanh suy nghĩ hỗn loạn, cảm giác được một số thứ quan trọng đang biến mất, cô không khống chế được, giãy giụa tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm giấy dán tường, sau một hồi lại chuyển tới phía ngăn tủ, bức màn, đèn trần, cùng với khung ảnh trên bàn đầu giường.
Ảnh chụp hai người vô cùng thân mật, một người là dáng vẻ của cô, một người khác…
Ngôn Khanh nhìn chừng ba phút, chợt run lên, thoát lực thở phào một hơi.
Cô ngủ sâu quá, tại sao lại sững sờ trước bức ảnh chụp với chồng mình.
Ngôn Khanh duỗi tay nhấc khung ảnh tới, yêu quý sờ sờ lên mặt Hoắc Vân Thâm, môi dán lên hôn một cái, mới xoa thái dương bò dậy.
Cô ngủ hai giờ, Thâm Thâm còn chưa đi xuống?
Ngôn Khanh gấp không chờ nổi muốn gặp anh, xuống giường ra khỏi phòng ngủ, rón rén đi lên tầng ba, cửa thư phòng quả nhiên hờ khép, bên trong tràn ra ánh đèn.
Vậy thì nhìn lén một chút, Thâm Thâm tập trung làm việc tuyệt đối đẹp trai, liếm nhan sắc một cái rồi rút lui.
Ngôn Khanh nhón chân thò lại gần, qua khe cửa nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đang ngồi trên ghế dựa, ánh sáng máy tính hắt lên ngũ quan sắc bén của anh, anh không đeo tai nghe, mà ném nó sang một bên, thanh âm từ bên trong mơ hồ truyền ra.
“Hoắc tổng, Bạc Luân đã ký hợp đồng với người khác với giá cao hơn chúng ta. Hậu quả này là do anh tạm thời về nước, dẫn đến gián đoạn đàm phán, hẳn là anh sẽ không phủ nhận chứ?”
Tay Ngôn Khanh vịn khung cửa run lên.
Anh… tạm thời về nước, gián đoạn đàm phán, hợp đồng căn bản không ký?!
Bởi vì chuyện của cô?!
Ngực Ngôn Khanh phập phồng, mũi chua xót, chân không cẩn thận bước sai, đụng phải cửa. Hoắc Vân Thâm lập tức nhìn qua, ánh mắt hơi giật mình.
Thấy vẻ mặt anh dao động, mặc kệ có bao nhiêu người đang họp trực tuyến, trực tiếp lựa chọn bỏ dở hội nghị. Ngôn Khanh càng buồn bực hơn, nắm chặt quyền bước nhanh về phòng ngủ, đóng cửa lại, gấp đến độ đi vòng vòng trên mặt đất.
Sao anh có thể vì phiền toái nhỏ của cô, mà vứt bỏ chuyện quan trọng như vậy để về nước! Còn lừa cô yên tâm!
Ngôn Khanh không rõ mình đang lo lắng hay tức giận, muốn chất vấn anh, nhưng chờ đến khi nghe thấy tiếng bước chân anh truyền đến, cô lại không nói nên lời, dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha nhỏ bên cửa sổ, cũng không quay đầu lại.
“Khanh Khanh.”
Không để ý.
Anh đến gần, tay đè lại bả vai cô, sức lực rất lớn.
Ngôn Khanh tránh ra.
Trong lòng cô nghẹn muốn chết, không muốn giảng đạo lý, không muốn làm cô vợ nhỏ dịu dàng, chỉ muốn cáu kỉnh làm trời làm đất một lần, để anh nhớ lâu, để anh hiểu mình có bao nhiêu tùy hứng.
Sau một lúc lâu, anh thấp giọng hỏi: “Khanh Khanh, em không tin anh sao?”
“Tin hay không không quan trọng!” Ngôn Khanh hít mũi, “Chỉ là em không muốn để ý đến anh! Chuyện lớn như vậy, anh nói về là về, thật sự không sợ xảy ra vấn đề hả? Hoắc thị bị anh làm phá sản thì sao bây giờ!”
Cô xúc động nói xong, đợi một hồi lâu phát hiện không có động tĩnh.
Hoắc Vân Thâm không trả lời, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Ngôn Khanh cắn cắn môi, ngón tay cuộn lại, phát tiết xong rồi, trái tim lại không khỏi co rút.
Sao cô có thể hung dữ với anh…
Còn nói… không muốn để ý đến anh.
Rõ ràng biết… đều là gai đâm vào tim anh.
Ngôn Khanh cắn môi, không phải cô trách anh, là đau lòng, luyến tiếc, vì không đáng giá, sợ anh bởi vậy bị tổn thương.
Là cô ngu xuẩn, đối xử với anh theo cách không nên nhất…
Ngôn Khanh cố nhịn, muốn chờ anh nói trước, đợi nửa ngày không có kết quả, không chịu nổi mà lặng lẽ quay đầu lại, khiếp sợ phát hiện Hoắc Vân Thâm ngồi ở mép giường đưa lưng về phía cô, đầu hơi cúi, bóng lưng gầy gò cô đơn, cả người chìm trong ánh đèn bàn ảm đạm.
Tim cô siết chặt.
Cô đúng là điên rồi, sao cô có thể bắt nạt anh!
Ngôn Khanh đột nhiên đứng dậy, giẫm lên thảm bước nhanh về phía anh, lông mi anh rũ thấp để lại bóng hình loang lổ, sườn mặt cô đơn yếu ớt, cả người trầm mặc, im lặng không nói tiếng nào.
Càng nhìn cô càng muốn khóc.
Thâm Thâm vì cô, kết quả cô lại chỉ trích anh, hẳn là cô nên tin tưởng năng lực và quyết sách của anh mới đúng, nhưng quan tâm quá hoá loạn, khiến anh tổn thương.
Tội không thể tha thứ!
Ngôn Khanh chạy tới, ngồi xổm xuống ôm lấy chân anh cọ xát: “Thâm Thâm…”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt anh không có ánh sáng, ảm đạm quay đầu đi.
Hoắc Vân Thâm mím môi thành một đường, cảm nhận được sự mềm mại chạm vào đùi mình, không biết mình cố ý bán thảm vì dỗ cô có thể chống đỡ được mấy giây.
Cô lại cọ…
Máu nóng của Hoắc Vân Thâm cuồn cuộn, tay dùng sức nắm chặt.
Nhiều nhất mười giây.
Mười.
Ngôn Khanh hối hận muốn chết, mặt kề vào đầu gối anh, ôm thật chặt.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt nhẫn nại.
Tám.
Ngôn Khanh làm nũng thấy không có kết quả, lựa chọn bò lên trên chân anh, mềm mại dựa vào ngực anh.
Thái dương Hoắc Vân Thâm giật giật.
Năm.
Ngôn Khanh vừa dịu dàng thầm thì “Em để ý anh, nguyện ý nghe anh nói mà”, vừa hôn lên gương mặt lạnh lùng của anh.
Mu bàn tay Hoắc Vân Thâm phồng lên gân xanh, chuẩn bị ôm lấy cô, trút bỏ khát khao kìm nén mấy ngày nay.
Hai.
Ngôn Khanh không có biện pháp, lông mi run run, quyết định làm chuyện lớn để dỗ dành chồng.
Cô nhanh chống xốc vạt áo hai dây của mình lên, tay mò vào trong cởi khoá, ném bay nội y ra ngoài.
Tiếp sau đó cúi đầu nhìn hai luồng mất trói buộc trước ngực.
Hình dạng hoàn mỹ, co dãn mười phần.
Rất tuyệt.
Tim Ngôn Khanh đập như trống, thở sâu, ngoan ngoãn dùng cánh tay mình ép lại, nâng một đôi lên xoa nhẹ.
Đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Hoắc tiên sinh.
Gò má cô ửng hồng, đuôi mắt nhiễm nét quyến rũ thuần khiết, khẽ hỏi anh.
“Hoắc tiên sinh, nếu không… em tặng anh một đôi quà tặng vừa tròn vừa mềm, còn rất thơm…”
“Anh… muốn nếm một chút không?”