Edit: Flanty
Hoắc Vân Thâm rơi xuống vực sâu, chút dịu đang của Khanh Khanh chính là sợi dây thừng kéo anh lên, chưa kể lời khẳng định dành cho anh trong thời gian mất trí nhớ.
Mấy ngày này, anh đã nghe thấy quá nhiều lời nhẫn tâm từ miệng Khanh Khanh, thậm chí ngay vài phút trước, anh cũng đã chuẩn bị tốt việc lại một nữa bị cô coi như một con quái vật.
Nhưng Khanh Khanh hôn anh ôm anh, cô còn nói, chồng cô rất đẹp trai.
Cơ bắp Hoắc Vân Thâm căng phát đau, có chút run rẩy nắm lấy bàn tay không đau của Ngôn Khanh, ấn lên ngực bụng mình: “Em thích sao? Cho em sờ, sờ chỗ nào cũng được.”
Chỉ cần Khanh Khanh không bài xích anh, nguyện ý chạm vào anh, cho dù bảo anh làm trâu làm ngựa, hay là con chó nghe lời, anh cũng sẽ lập tức cúi đầu khiến cô vui vẻ.
Còn Ngôn Khanh thì sững sờ, bị người đàn ông như vậy chủ động mời gọi cô cũng biết thẹn thùng.
Huống chi cô còn đang tự trách, đoán rằng sức khoẻ của mình ở Canada không được tốt, có lẽ vì mất trí nhớ nên mới không ngại dùng dao để nhắc nhở.
Nhìn dáng vẻ Hoắc Vân Thâm, không biết đã đau lòng vì cô bao nhiêu.
Cô muốn rụt rè rút tay ra một chút, mới giật mình, liền thấy sắc mặt người đàn ông thay đổi, anh luống cuống ôm cô, khàn khàn hỏi: “Sờ đủ rồi? Hay là xúc cảm không tốt? Anh cởi quần áo ra cho em sờ được không?”
Anh thật sự mở toang cúc áo, động tác rất sốt ruột, e sợ cô đổi ý.
Ngôn Khanh cảm nhận được tâm trạng của anh, vội vàng nhẹ nhàng ôm lấy anh, mềm mại trấn an: “Anh đừng hoảng hốt, không phải em từ chối anh.”
Cô không thèm đếm xỉa nữa, tuỳ ý xoa nắn lồng ngực rắn chắc của anh vài cái, hai má đỏ bừng: “Xúc cảm rất tốt, chồng em nhặt được chỗ nào cũng xuất sắc.”
Khoé miệng khô nứt của Hoắc Vân Thâm không khỏi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười, lúc quá dùng sức ôm cô, không cẩn thận đụng tới cánh tay cô bị thương.
Ngôn Khanh hít một hơi nhỏ.
Anh toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng tìm hòm thuốc tới, ngồi xổm bên chân cô, cẩn thận bôi thuốc lên miệng máu dữ tợn.
Bông y tế chạm vào một chút, trái tim anh lại run rẩy một chút.
Sau khi quấn xong, anh cúi đầu, hôn lên trên đó một cái.
Anh không thể điên.
Khanh Khanh phải yêu anh nhiều đến mức nào, mới có đủ dũng khí dùng dao cắt vào máu thịt mình, chỉ vì muốn cô có thể nhìn thấy những dòng chữ đó ngay khi tỉnh dậy, cho anh biết, anh không bị vứt bỏ.
Cô là tử huyệt không có thuốc chữa của anh.
Cô cũng là rào cản kiên cố không thể phá huỷ của anh.
Khanh Khanh đang cứu anh, anh tuyệt đối sẽ không để Hoắc Lâm Xuyên thực hiện được lần thứ hai, anh nhất định phải tỉnh táo, phải bảo vệ cô thật tốt.
Khi Hoắc Vân Thâm phát lạnh, cô gái vươn tay chạm vào anh, vuốt ve đôi mắt xanh xao của anh: “Chồng, bao lâu anh không ngủ ngon rồi?”
Anh cười cười: “Chồng không nhớ rõ.”
“Lần trước ăn cơm là khi nào?”
“… Không ấn tượng.”
Ngôn Khanh sầu muộn chọc chọc anh: “Em cùng anh được không?”
Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh nắng sớm mai đổ xuống bóng người mảnh khảnh, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, là cô tiên nhỏ đã dẫn dắt anh ra khỏi biển khổ.
Cổ họng anh nghẹn lại: “Được.”
Dường như Ngôn Khanh nhận ra mình sẽ còn quên, nên cô không hỏi Hoắc Vân Thâm quá nhiều, chỉ dùng âm điệu ngọt ngào kể cho anh nghe cuộc sống của mình ở Canada. Ký ức cô giờ phút này vẫn còn đang dừng ở thời điểm nhận được yêu cầu xin giúp đỡ từ An Lan, trước khi chuẩn bị về nước. Cô xem các hình ảnh trên mạng về chương trình mà mình từng tham gia, không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.
Hoắc Vân Thâm ngồi cạnh cửa sổ sát đất, thả cô lên đùi, lẳng lặng nhìn dáng vẻ sinh động của cô: “Vợ anh đẹp không?”
“Đẹp,” Hai mắt Ngôn Khanh cong thành ánh trăng, “đặc biệt xứng với anh.”
Hoắc Vân Thâm xoa bóp mặt cô: “Rất có mắt.”
Lúc mặt trời lặn, Ngôn Khanh xoa mắt buông di động xuống, dựa vào vai anh nghỉ ngơi. Lần này cô ngủ rất ngắn, khi bừng tỉnh, cô lập tức kích động giật bắn người, vội vàng xem lòng bàn tay, miệng vết thương đã được quấn kỹ.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang được ôm, chậm rãi quay đầu, đập vào đôi mắt đen của Hoắc Vân Thâm.
Trên chiếc ghế lớn bên cửa sổ, nơi mặt trời lặn như màu máu, Ngôn Khanh trở về hiện thực, lông mi ướt đẫm, khóc lóc vòng lấy cổ anh, nức nở nói: “Thâm Thâm, em xin lỗi, em đã quên anh rất nhiều lần, hôm nay có làm anh bị thương không?”
Hoắc Vân Thâm ôm lấy gáy cô dùng sức mà hôn, hôn đến khi cô không thể rơi nước mắt, thấp giọng nói: “Hôm nay bảo bối đã cứu anh.”
Anh rũ lông mi, dán trán vào vùng cổ ấm áp của cô, từng chữ tiến vào cơ thể cô: “Anh yêu em.”
Ngôn Khanh lau khóe mắt, phấn chấn: “Xem ra cắt tay thật sự hữu dụng!”
“Em còn dám làm một lần nữa thử xem,” Anh nghiến răng, hiếm khi hung ác với cô, “em cắt một vết, thì anh sẽ làm gấp đôi trên người mình.”
Cô gái nhỏ trông mong nhấp môi.
Hoắc Vân Thâm hôn chóp mũi cô: “Đừng lo, ký ức lui lại trước khi về nước, lúc ấy em còn chưa quen biết anh, sẽ không kháng cự anh.”
Ngôn Khanh sầu lo hỏi: “Còn sau này sẽ thế nào.”
“Sẽ dừng lại tại thời điểm ký ức bị bóp méo, em mười chín tuổi, không biết Hải Thành, chưa từng nghe đến Hoắc Vân Thâm, là một cô gái nhỏ từ 6 tuổi đã đến sinh sống ở Canada, bệnh nặng vừa mới khỏi.”
Ngôn Khanh không rảnh truy cứu nguyên nhân, sợ hãi túm vạt áo anh hỏi: “Có thể khôi phục không?”
Đây là điều duy nhất cô để ý.
Cô không thể quên, mỗi một chút ký ức về Hoắc Vân Thâm, cho dù là Vân Khanh hay Ngôn Khanh, cô đều phải nhớ.
“Có thể,” Hoắc Vân Thâm chém đinh chặt sắt, “đừng hoảng hốt, cái gì cũng không cần nghĩ, không cần làm, toàn bộ giao cho anh.”
Mặc dù Ngôn Khanh đáp ứng không nghĩ loạn, nhưng thần kinh và ý thức cũng không mặc cô khống chế, kể từ lúc trí nhớ cô mất đi, năng lực thừa nhận mỏng như cánh ve cũng bị tác động mạnh.
Dù Ngôn có kiên trì thế nào, cũng vẫn nhanh chóng bị đánh bại dưới áp lực nặng nề.
Thời gian cô có thể trở lại hiện thực càng ngày càng ít, trí nhớ của cô đã lùi lại vài lần với biên độ khá lớn, cho đến buổi sáng một tuần sau, rốt cuộc cũng dừng tại thời điểm ban đầu, ngay lúc tỉnh dậy sau khi ký ức bị bóp méo.
Hàng mi dài như cánh chim của Ngôn Khanh đẩy ra, ánh mắt mềm ấm bất lực, lộ ra sự yếu ớt như vừa mới trải qua tổn thương quá lớn, cô thật cẩn thận hỏi người đàn ông canh giữ trước giường: “Anh là ai? Sao tôi không ở bệnh viện?”
Hoắc Vân Thâm dùng ngón tay run rẩy khẽ sờ mặt cô, hỏi lại: “Còn em là ai? Em tên gì?”
Ngôn Khanh nhíu mày, cẩn thận nghĩ, rồi trả lời: “… Khanh Khanh.”
Ngực Hoắc Vân Thâm bỗng chốc đập kịch liệt.
“Anh không nghe rõ.”
Trong tiềm thức của Ngôn Khanh còn sót lại chút tự bảo vệ mình cùng một chút tính công kích, nhưng đối diện với ánh mắt của Hoắc Vân Thâm, cô chỉ thấy được tình cảm mãnh liệt.
Cô vô thức sinh ra chút lưu luyến nào đó với anh, vì thế thu hồi móng vuốt nhỏ, ngoan ngoãn rúc vào trong chăn, rầu rĩ nói cho anh biết: “Em bị bệnh một trận, hiện tại không nhớ rõ lắm, nhưng hình như… có người thích gọi em là Khanh Khanh, Khanh Khanh, Khanh Khanh của anh, trong tên em, chắc là có chữ này mới đúng.”
Hoắc Vân Thâm không nhịn được, cúi người bế cô lên, ôm cô thật chặt.
Khó trách…
Khó trách Hoắc Lâm Xuyên bóp méo ký ức cô, những vẫn lấy cái tên tương tự.
Là từng tiếng từng tiếng “Khanh Khanh” của anh khắc vào trong ý thức cô, mặc dù cô quên rất nhiều, những vẫn kiên trì với chữ này, chắc chắn tên cô có “Khanh”.
Hoắc Vân Thâm trấn áp cảm xúc của mình, sửa soạn thật tốt cho Ngôn Khanh, trước tiên để bác sĩ Hà vẫn luôn đợi lệnh đến đây.
Mấy ngày trước anh đã đưa cô dọn về biệt thự nhà họ Hoắc, để thuận tiện chữa bệnh và chăm sóc hơn.
Bây giờ Khanh Khanh vừa mới tỉnh lại, nhớ rõ mình đã bị bệnh nặng, nên cô sẽ không quá mâu thuẫn khi nhìn thấy bác sĩ.
Trong lòng bác sĩ Hà run sợ nhẩm tính thời gian, tốc độ phu nhân lùi về thời điểm ban đầu nhanh hơn anh ta dự tính rất nhiều, vốn tưởng còn nhiều thời gian, vậy mà cũng trở nên gấp gáp.
Anh ta thở dài.
Bệnh tình của phu nhân thật đúng là không thể dùng lẽ thường phỏng đoán.
Khôi phục là bởi vì tình cảm, lùi nhanh cũng là vì tình cảm, nếu không phải cô quá quan tâm Hoắc tổng, sớm nhận ra bản thân mất trí nhớ, có lẽ còn có thêm nhiều thời gian hơn.
Sau khi kiểm tra cho Ngôn Khanh xong, bác sĩ Hà cau mày, rời khỏi phòng, trịnh trọng kết luận: “Hoắc tổng, trí nhớ của phu nhân không thể lùi về được nữa, hiện tại chính là ký ức lúc ban đầu của cô ấy, kế tiếp, cô ấy sẽ lặp đi lặp lại tại thời điểm này.”
“Tin tốt là,” Vui vẻ trong khó khăn, anh ta cố ý nói một cách thoải mái, “giai đoạn này phu nhân sẽ giống một con thú nhỏ mới sinh, vô cùng tin tưởng người cô ấy gặp đầu tiên, cô ấy sẽ chấp nhận cậu, chờ thêm vài lần tỉnh lại nữa, tâm trí cô ấy sẽ tự thích nghi hơn, tự động bổ sung cốt truyện về cậu.”
Nói nghiêm túc hơn.
Chính là mỗi ngày sau này của phu nhân, cho dù phát sinh chuyện gì với Hoắc Vân Thâm “mới quen”, khi cô ngủ say rồi mở mắt ra, về cơ bản sẽ trở lại điểm xuất phát trống rỗng này.
May mắn là xét theo phản ứng ngày hôm nay, cô sẽ thân cận với anh.
Hoắc Vân Thâm quay đầu, thông qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ nhìn vào phía trong, khuôn mặt nhỏ của Ngôn Khanh căng thẳng, con ngươi đen ngấn nước nhạy cảm nhìn về hướng anh, đôi môi hồng ẩm ướt khẽ cắn, vừa sợ hãi vừa cảnh giác, lại mềm như bông.
Đối diện với ánh mắt anh, cô lộ ra chút yên tâm, muốn nhìn anh lại không dám nhìn.
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm nóng rát, anh mỉm cười với cô.
Ngôn Khanh nắm chăn, ngắm người đàn ông bên ngoài.
Anh thật cao, dáng người thật đẹp, quần dài bao bọc đôi chân thẳng tắp thon dài, mặc một chiếc áo len đen, làm nổi bật làn da trắng lạnh, đường nét trên khuôn mặt anh quá vượt trội, nhưng anh lại đeo một cặp kính gọng vàng, che khuất một chút ánh mắt sắc bén, nên có vẻ dịu dàng hơn.
Làm người ta muốn… thân cận.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô trấn an một hồi, đến khi lỗ tai cô ửng đỏ mà lùi vào trong chăn, anh mới rũ mắt nói với bác sĩ Hà: “Bây giờ anh nói cho tôi biết, phát triển thêm chút nữa, sẽ có hậu quả gì.”
Bác sĩ Hà rùng mình, hoá ra Hoắc tổng đã sớm biết rằng lần trước anh không nói thật.
“… Đã có ca bệnh cùng loại, khả năng sẽ điên, sẽ ngốc, hôn mê thời gian dài, người nghiêm trọng nhất… đã chọn cách tự sát khi cuối cùng tinh thần suy sụp.”
Tay Hoắc Vân Thâm nắm chặt đến chết lặng: “Khanh Khanh còn bao nhiêu thời gian.”
“Khoảng một tháng,” Bác sĩ Hà không dừng lại, lập tức tiếp tục nói, “Hoắc tổng, cậu từng đề cập với tôi về việc giả chết, tôi cũng cẩn thận cân nhắc rồi, tôi cần phải nhấn mạnh với cậu —”
“Thứ nhất, chìa khoá có phải là muốn mạng cậu hay không, chúng ta còn chưa chắc chắn.”
“Thứ hai, chết như thế nào, rốt cuộc là cô ấy nghe được tin, hay là cần… chết ở trước mặt cô ấy, để cô ấy tận mắt nhìn thấy.”
“Cuối cùng… có lẽ cậu cho rằng, dù thế nào, chỉ cần thử một lần là được, nhưng tình huống thực tế là — nếu suy đoán là thật, vậy chúng ta chỉ có cơ hội một lần.”
“Dưới loại thôi miên sâu có tính mục tiêu cao như thế này, chìa khoá để thức tỉnh chỉ có một, một khi chúng ta chọn sai ‘cách chết’, ổ khoá trong tiềm thức của phu nhân sẽ nhận được thông báo rằng cậu đã chết một lần, nhưng lại không thể mở được, rất có thể sẽ bị khoá vĩnh viễn.”
Bác sĩ Hà nghiêm giọng: “Cho nên Hoắc tổng, chúng ta không thể tùy tiện làm, cậu cho tôi thêm chút thời gian, tôi bảo đảm có thể tìm ra người kia.”
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm anh ta: “Nhẫn nại của tôi có hạn, tìm không ra thì nói, ta sẽ đi làm, nếu thất bại, cô ấy điên cô ấy ngốc, tôi chăm sóc, cô ấy hôn mê bất tỉnh, tôi chờ, cô ấy dám chết, tôi đi cùng.”
Nói xong, Hoắc Vân Thâm xoay người đi vào phòng ngủ, nâng cô gái nhỏ đang bối rối ra khỏi chăn.
“Anh anh anh rốt cuộc là ai.”
Hoắc Vân Thâm mỉm cười nhìn cô: “Khanh Khanh hy vọng anh là ai.”
Đầu óc Ngôn Khanh hơi chậm chạp, lại bị thương sau mười chín tuổi, nên so với thường ngày cô ngọt ngào mềm mại hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy cẩn thận nhìn anh, đôi môi đỏ tươi đáng thương mím lại.
Cô lặng lẽ hy vọng anh là bạn trai mình…
Nhưng vấn đề là cô cũng không thể quá mặt dày!
Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú dáng vẻ ngốc nghếch của người yêu, hôn lên má cô một cái, thấp giọng nói: “Tiểu khả ái, anh là chồng em, cái loại đã kết hôn ấy.”
Quên thì quên thôi.
Cho dù ký ức chỉ có hạn sử dụng một ngày cũng không sao.
Khanh Khanh của anh đã chịu khổ nhiều rồi, mỗi phút mỗi giây, anh đều phải cho cô ngọt.
Lúc cô thực sự mười chín, anh vẫn còn là một tiểu tử nghèo bán mạng kiếm tiền, tương lai xa vời, thanh danh hỗn độn, anh đánh mất cô.
Hiện tại cô mười chín tuổi, anh muốn dâng tất cả những thứ có thể khiến cô cười đến trước mặt cô.
Lúc trước Khanh Khanh đến đối xử tốt với anh, anh lạnh mặt từ chối, bắt nạt cô.
Hiện giờ anh đến trả, trả lại cho cô mối tình đầu được nâng niu trân trọng ngay từ những ngày đầu tiên.
***
Lâm Uyển làm người đại diện, đã gấp đến mức suy sụp, mơ hồ biết Khanh Bảo bị bệnh, tạm dừng hết tất cả hoạt động, nhưng ngày đó chứng kiến Hoắc tổng đưa cô đi, cũng không có lá gan hỏi.
Lời mời trong tay cô ấy chồng chất như núi, ekip chương trình 《Hàng đêm sênh ca》 cũng sầu đến độ bạc trắng tóc, tất cả đều chờ Khanh Bảo khôi phục sẽ bắt đầu hoạt động trở lại.
Tập đầu tiên đã lên sóng cách đây vài ngày, danh tiếng nổ mạnh, dù là ở phần sinh hoạt sáng tác, hay phần biểu diễn, Khanh Bảo đều thu hút đủ sự chú ý, nếu không phải cô, chương trình cũng coi như bỏ.
Việc ghi hình tập hai đã trì hoãn một thời gian dài, lửa xém lông mày.
Lâm Uyển căng da đầu liên hệ với Hoắc thị, không dám tìm Hoắc tổng, mà tìm Mẫn Kính: “Ngôn Khanh cô ấy —”
Mẫn Kính nói: “Phu nhân đã khá hơn nhiều, Hoắc tổng đồng ý quay
tiếp, nhưng địa điểm và chủ đề sẽ thay đổi.”
Lần trước là quanh Hải Thành, chủ đề thiên hướng đô thị hiện đại, hoàn cảnh phức tạp. Hoắc tổng chọn phía nam có nhiệt độ không khí ấm áp hơn, có cảnh xuân tươi đẹp cho bảo bối của anh xem.
Bên kia, Hoắc Vân Thâm dẫn cô vợ nhỏ đến xích đu trong sân biệt thự, vừa chậm rãi đẩy cô vừa hỏi: “Khanh Khanh có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Ngôn Khanh tiếp thu lượng tin tức quá lớn, đang cố gắng tiêu hóa: “Em là ca sĩ, còn rất nổi tiếng, muốn ghi hình chương trình, viết nhạc, nhưng ai em cũng không quen mà, đi là lộ đấy.”
Hoắc Vân Thâm ổn định bàn đu dây, đôi tay chống lên hai bên tay vịn, cúi người tới gần cô: “Em biết anh.”
Hàng mi dài của Ngôn Khanh khẽ động, chóp mũi phiếm hồng, ngón tay tinh tế lay lay góc áo anh: “Anh đi cùng em à?”
Cô rất ngoan, thật sự giống con thú nhỏ, mềm mại hồ đồ, ngây thơ mà hấp dẫn, ánh mắt nhìn anh trong suốt sáng ngời.
Trái tim Hoắc Vân Thâm hòa tan, yết hầu lăn lăn: “Em đi đâu anh đi đó.”
Đội ngũ chương trình 《Hàng đêm sênh ca》 chẳng hề nản lòng vì phải chờ ngày ghi hình lại, có kinh phí lớn và sự sắp xếp thoả đáng của Hoắc thị, tất cả đều tràn đầy nhiệt tình như được tiêm máu gà, dùng thời gian ngắn nhất bài trí cảnh quay.
Theo yêu cầu của kim chủ ba ba Hoắc tiên sinh, Hạ Minh Cẩn vẫn tới làm khách mời tạm thời, thêm vào đó còn có cả Âu Dương đã nhanh chóng nổi tiếng sau khi nhóm nhạc nữ xuất đạo.
Hoắc Vân Thâm che chở Ngôn Khanh tới trường quay. Hứa Mạt Hàm với Âu Dương đã đến từ sớm, lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy Khanh Bảo sau bao ngày, nhào lên cuống cuồng lau nước mắt.
Ngôn Khanh bất giác túm lấy ống tay áo Hoắc Vân Thâm, giống như tìm được chỗ dựa, ổn định tâm trạng, cười ngọt ngào với hai cô gái ngốc: “Chào hai người nha.”
Hứa Mạt Hàm và Âu Dương phát điên a a a.
Hoắc Vân Thâm không muốn dọa đến Khanh Khanh, vẫn luôn giữ đúng mực, không tùy ý làm bậy với cô.
Nhưng cách đó không xa Hạ Minh Cẩn xuất hiện, khiến mặt anh trầm xuống.
Ngôn Khanh cực kỳ nhạy cảm, ngẩng mặt nhìn vẻ mặt anh, cho rằng anh không vui, rất nỗ lực muốn dỗ dành.
Hoắc Vân Thâm không hề khắc chế, ôm cô vào trong khuỷu tay, sờ tóc cô, ánh mắt lãnh đạm quét về phía Hạ Minh Cẩn.
Ngôn Khanh mềm giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt cô gái nhỏ không có người khác, chỉ có mình anh.
Anh bỗng thu liễm uy thế khắp người, thấp giọng than thở với cô: “Khanh Khanh, người kia từng bắt nạt anh, nói xấu anh, muốn cướp em đi, em mau xem — anh ta lại tới bắt nạt anh.”
Ngôn Khanh tức giận, quyết đoán chắn trước mặt Hoắc Vân Thâm, trừng mắt nhìn Hạ Minh Cẩn mang vẻ mặt hoang mang, thành công chặn lại một đống lời nói của anh ta.
Hoắc Vân Thâm thỏa mãn đến độ máu nóng sôi trào, hôn vành tai mềm mại của Ngôn Khanh.
Vợ thật tốt.
Ngôn Khanh run lên, mặt đỏ bừng xoa xoa, đầu ngón tay cũng mang sắc anh đào.
Cô ngắc ngứ, hai má đều phồng cả lên, giống như bánh bao trắng: “Anh, anh đừng hôn loạn…”
Hoắc Vân Thâm si mê ngắm cô, ngây ngốc cười: “Được.”
Ngày thứ ba, lần thứ ba ký ức của Khanh Khanh trở về con số không, sáng sớm tỉnh lại, anh vẫn chồng cô, ánh mắt đầu tiên cô liền nhìn đến anh.
Anh không ngại phiền một lần nữa giảng giải cho nghe về thế giới mới toanh này, cho cô xem giấy kết hôn.
Nhưng anh hiểu, đối với Khanh Khanh, đây chỉ là hôn nhân, chứ không phải tình yêu.
Buổi chiều chương trình chính thức ghi hình, khách mời tập trước cùng nhau tụ tập ở bên ngoài, trừ Nguyễn Gia đã bị loại bỏ, cộng thêm khách mời tạm thời, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Hứa Mạt Hàm và Âu Dương ăn ý mười phần, kẹp Ngôn Khanh ở bên trong, không cho cô có bất cứ cái gì khó xử.
Ngôn Khanh cũng hoà nhập vào bầu không khí này rất nhanh, bởi vì ngốc manh nên được cộng thêm không ít điểm nổi bật.
Cô chẳng hề hoảng hốt chút nào, bởi vì Hoắc Vân Thâm đứng ở ngay sau máy quay, bên môi anh là nụ cười, anh nhìn cô chăm chú không chớp mắt, cho dù cô nhìn qua đó lúc nào, cũng đều có thể chuẩn xác bắt được ánh mắt anh.
Hứa Mạt Hàm đỡ trán: “Má ơi thật là không nhìn nổi, Hoắc tổng dịu dàng quá mức.”
“Cũng không phải,” Âu Dương liếc mắt, “nhìn nữ khách mời bên kia đi, con mắt muốn rớt trên người Hoắc tổng rồi, chắc là bị chuyện Nguyễn Gia dọa sợ, nếu không tớ đoán cũng ngo ngoe rục rịch.”
“Để mấy cô nàng mộng xuân thu đi, Hoắc tổng có chủ rồi.” Hứa Mạt Hàm cười lạnh.
“Mơ ước người đàn ông của Khanh Bảo nhà mình, cũng không lấy gương soi.” Âu Dương trợn mắt.
Ngôn Khanh vừa ngắm Hoắc Vân Thâm, liền quay đầu.
Trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cô mới không có không vui đâu, dù sao cũng không thân với anh, chỉ là chồng plastic trên mặt giấy mà thôi.
Ngôn Khanh rầu rĩ quay xong một đoạn. Tầm mắt nào đó từ đầu đến cuối vẫn như bóng với hình, không tiếng động khát cầu cô đáp lại. Thừa dịp đang được nghỉ ngơi, cô nắm chặt tay đi qua, yêu cầu anh: “Anh đừng đứng đây mãi nữa.”
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm vẻ mặt khó xử của Khanh Khanh, không khỏi chọc chọc vài cái, cảm giác như kẹo bông gòn, làm anh yêu thích không buông tay.
Anh cong lưng hỏi: “Không muốn thấy anh?”
Ngôn Khanh không giấu được gì, lẩm bẩm: “Người khác còn muốn gặp anh hơn em.”
Rung động trong lòng Hoắc Vân bị mật nóng tưới đẫm, anh trực tiếp ôm lấy cô, một nữ ca sĩ trong tối ngoài sáng đánh giá bị chịu kích thích.
Anh nhướng mày: “Nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy em.”
Ngôn Khanh luống cuống tay chân chạy trốn, tiếp tục ghi hình phần sau.
Địa điểm ghi hình non xanh nước biếc, phạm vi thu thập đồ dùng sinh hoạt có nhà, có trại nuôi ngựa với diện tích rất lớn, chất lượng ngựa tốt, vừa vặn có một số phần lấy cảnh ở bên trong, chủ nhân trại nuôi ngựa nhiệt tình mời các khách quý vào cưỡi chơi. Ngôn Khanh không dám cưỡi, chỉ thử thăm dò sờ mông một con màu nâu, sờ siêu mượt.
Cô nóng lòng muốn thử một chút, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Quá khó.
Vốn dĩ trí nhớ đã không tốt, còn hơi chậm chạp, nếu chẳng may bị ngã, chẳng phải là cô ngu ngốc luôn sao.
Quay đến chạng vạng, quá trình thu thập nguyên liệu nấu ăn gần như đã kết thúc, tổ của Ngôn Khanh và Hứa Mạt Hàm đi dọc theo bờ sông nhỏ trở về.
Cây cỏ bên bờ sông tốt sum xuê, nước sông trong vắt.
Hứa Mạt Hàm bỗng kinh ngạc kêu: “Ấy, Khanh Bảo cậu xem, đom đóm!”
Trên bầu trời chưa tối lắm, giữa không trung có một tia sáng ấm áp màu vàng, đang từ từ bay lượn.
Ngôn Khanh chưa từng thấy, vui sướng đuổi theo hai bước, nhón chân muốn chạm vào, ngược lại đom đóm rất tinh, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, không cho cô đến gần.
Cô cười thở dài: “Thật keo kiệt mà —”
Hứa Mạt Hàm an ủi cô: “Là Khanh Bảo nhà mình quá đẹp, đom đóm xấu hổ.”
Ngôn Khanh lưu luyến mỗi bước đi, chờ không thấy bóng dáng đom đóm nữa, mới cùng Hứa Mạt Hàm về nhà quay bữa tối.
Chỉ là từ lúc đi vào, Hoắc Vân Thâm cả ngày làm bạn lại không thấy bóng dáng đâu, cô hơi mất mát, ủ rũ gục đầu xuống.
Cùng thời gian tại bờ sông nhỏ, Mẫn Kính cởi tây trang, xắn tay áo sơmi dẫn đầu một nhóm trợ lý và thư ký đặc biệt của Hoắc thị, đang tận tâm bắt bọ trong bụi cây ven sông.
Mẹ nó sao đom đóm ít vậy!
Mẫn Kính mệt chết, nhưng ngẩng đầu liền thấy, một mình Hoắc tiên sinh thu hoạch được rất nhiều, từng lọ từng lọ thuỷ tinh trong suốt tinh xảo, xếp trên tay anh sáng lấp la lấp lánh.
Kỳ lạ, sao Thâm ca có thể làm được, bọn họ cứ như vậy xong đời?!
Mẫn Kính hừng hực ý chí, lãnh đạo mọi người chiến đấu hết mình, không muốn cách Thâm ca quá xa.
Hoắc Vân Thâm nhận lấy thành quả chiến đấu, tự tay bố trí ở trên cây, anh nâng đồng hồ nhìn thời gian, đi đến bụi cây cuối, cởi bỏ dây thừng ngựa, ngoái đầu lại lạnh lùng nói: “Đều đi thôi.”
Giọng anh lạnh băng, mặt mày lại rất ấm áp.
Mẫn Kính đi được vài bước, không nhịn được vẫn quay đầu nhìn anh, Thâm ca đứng bên gốc cây, cao gầy đĩnh bạt, lạnh lẽo mà nghiêm trang.
Cùng Thâm ca trải qua nhiều gian khổ, bước qua nhiều bụi gai, anh ta không cầu gì khác, chỉ ngóng trông Thâm ca hạnh phúc.
Ngôn Khanh nhận được tin nhắn của Hoắc Vân Thâm ngay sau khi kết thúc buổi quay:
“Khanh Khanh, buồn ngủ không?”Tim cô đập binh binh, đầu óc vốn có chút mệt mỏi lập tức tỉnh táo, mất mát cũng tản đi hết, vui vẻ đáp:
“Không buồn ngủ.”“Thật ngoan, ra đây tìm anh.”Ngôn Khanh đi ra ngoài nhìn xung quanh khắp nơi, Hoắc Vân Thâm lập tức gọi điện thoại tới: “Anh ở bờ sông nhỏ, đừng sợ, đừng nóng vội, chậm rãi đến đây.”
Nhưng cô không chậm được, bước chân càng lúc càng nhanh, chạy một hơi đến bờ sông. Ánh trăng sáng treo trên đỉnh đầu, gió mềm như lụa, xen vào đó là vô số chùm sáng nho nhỏ nhấp nháy rải rác trong bụi cây.
Có tiếng loạt xoạt truyền đến.
Ngôn Khanh sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước.
Âm thanh dần to hơn, có một bóng người mờ nhạt tới gần cô trong ánh sáng ấm áp.
Là vó ngựa ưu nhã, đạp lên lá rụng.
Nhịp tim Ngôn Khanh đột nhiên tăng nhanh, cô không khỏi tiến lên phía trước một bước. Giữa không gian loang lổ bóng cây, tuấn mã màu nâu chậm rãi bước ra khỏi bóng râm của cây cối, có một người đàn ông dáng người thẳng tắp đang khống chế nó, tóc ngắn bị gió đêm thổi bay bay, lướt qua đôi mắt anh đen nhánh.
Bóng đêm dù mê người, cũng không bằng một phần vạn anh.
Ngôn Khanh ngừng thở.
Hoắc Vân Thâm thúc ngựa đến bên cạnh cô, môi mỏng cong lên, bàn tay có khớp xương rõ ràng vươn ra, anh hạ sống lưng, bế cô gái nhỏ nhẹ như không xương lên, đặt trên lưng ngựa.
“Muốn cưỡi ngựa có phải không?”
Không biết thế nào cái mũi Ngôn Khanh lại lên men, khe khẽ gật đầu.
Cô muốn, cô không dám, đều bị anh phát hiện.
Hoắc Vân Thâm một tay ôm lấy eo cô, một tay kéo dây cương ngựa đổi hướng, đưa cô đi vào con đường nhỏ tràn đầy ánh đèn vàng.
Trên những ngọn cây cao cao thấp thấp hai bên đường, là anh đích thân treo từng bình thuỷ tinh lên.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu hôn tóc cô: “Đom đóm đều ở chỗ này, Khanh Khanh muốn nhìn bao lâu xem bao lâu tuỳ ý, chờ xem đủ rồi, chúng ta cùng thả.”
Anh dừng lại dưới gốc cây, thả một lọ ra, để vào lòng bàn tay mát lạnh của cô, tiện đà bao lấy tay cô.
Lông mi Ngôn Khanh ẩm ướt, bình tĩnh nhìn một đoàn ánh sáng, nức nở nói: “Anh làm gì đó, ngày mai em, ngày mai có thể em không nhớ nổi…”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt cô, thấp giọng cười: “Không sao, đây là yêu cầu đêm nay của anh.”
“… Yêu cầu gì?”
Giọng anh trầm xuống.
“Anh muốn theo đuổi Khanh Khanh, để Khanh Khanh yêu đương với anh.”
“Lấy thân phận vợ, một lần nữa yêu anh.”
Ngày mai cô không nhớ, vậy ngày mai tiếp tục theo đuổi.
Một mối tình đầu của anh, thay đổi cô vô số lần.
Anh yêu cô, yêu đủ loại dáng vẻ, yêu mỗi đoạn ký ức khác biệt, chỉ duy nhất linh hồn không thay đổi.