Edit: Flanty
Ngôn Khanh ở bên ngoài cửa kính pha lê phòng chăm sóc đặc biệt, cứ im lặng đứng như vậy, nhìn các bác sĩ và y tá ra ra vào vào, dùng đủ các loại thiết bị trên người Hoắc Vân Thâm, mà lông mi rũ xuống của anh vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Ai tới khuyên cô cũng bất động, cô không hề khóc, ánh mắt cũng rất vững vàng, ngoài cố chấp đứng im ở đó, thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Hầu hết thân tín bên Hoắc thị đều rời khỏi, chỉ có màu áo blouse trắng đi qua đi lại. Mọi người đều biết Ngôn Khanh, nữ minh tinh nổi đình đám, lại là phu nhân Hoắc tổng, trên mạng đồn thổi mối quan hệ giữa hai vợ chồng vừa phức tạp vừa giả dối, nhưng bây giờ mọi người được tận mắt nhìn thấy, Hoắc tổng vì phu nhân của mình mà đến mạng cũng không cần, phu nhân thì như bị rút hết hồn phách, yếu ớt xanh xao trong trang phục bệnh nhân, bướng bỉnh canh giữ bên chiếc giường cô không thể chạm đến.
Bác sĩ Hà gấp đến độ vòng qua vòng lại, sợ phu nhân thật vất vả mới khôi phục, còn chưa kịp tĩnh dưỡng đã hao tổn một lần nữa, thân thể không chịu nổi.
Mẫn Kính vỗ vai anh ta: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lo cho phu nhân.”
“Nhưng cô ấy…”
“Đừng đánh giá thấp cô ấy,” Mẫn Kính lắc đầu, “chị dâu của tôi rất lợi hại, bị đưa đi xa như vậy, cái gì cũng quên, còn có thể dựa vào bản thân mà về bên cạnh Thâm ca. Trước kia mọi người đều đối xử không tốt với Thâm ca, chỉ có duy nhất mình chị dâu kiên định chấp nhận anh ấy.”
Sau mắt kính, hốc mắt anh ta hơi nóng lên: “Thời gian cô ấy mới trở về, tôi còn oán trách cô ấy, ngẫm lại là tôi quá ngu xuẩn, tình cảm của cô ấy phải sâu sắc bao nhiêu mới có thể vượt qua trắc trở đã gặp phải, có được hiện tại với Thâm ca.”
Mẫn Kính ổn định hình tượng mình vừa mới mất hết, cầm một chiếc áo khoác đi đến gần Ngôn Khanh.
“Chị dâu,” Anh ta lại một lần nữa gọi xưng hô của mấy năm trước, “khoác thêm đi, đừng ngã bệnh.”
Ngôn Khanh không nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Mẫn Kính sớm đã chuẩn bị: “Là áo khoác của Thâm ca.”
Đầu ngón tay Ngôn Khanh run rẩy, lập tức nhận lấy áo, ôm chặt vào ngực, hấp thu hơi thở mỏng manh anh lưu lại, sau một lúc lâu mới khoác lên người, khoá chính mình vào trong, giống như được hai tay anh bao bọc.
Mẫn Kính không khuyên cô đi, thay vào đó anh ta chuyển một chiếc sô pha nhỏ bọc đệm mềm đến, đổi chủ đề, cố gắng di dời sự chú ý của cô: “Giang Doanh bị bom ảnh hưởng làm cho tàn phế, những vệ sĩ giúp ông ta giết người, người thì chết người thì bị thương, kẻ bắt cô ở cửa phòng là thảm nhất, còn Hoàng Phụng khóa cửa —”
Anh ta hừ lạnh: “Lão gia hỏa phát hiện người của chúng ta ở bên ngoài, nên xuống tầng một rồi cố ý không đi cửa chính, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, trời quá tối ông ta không thấy rõ, vấp vào khung cửa cao ngã gãy chân. Ông ta với Giang Doanh đều đang ở một chỗ chờ cơ quan giám sát đến xử lý.”
“Đường dây bọn họ chôn ở Hoắc thị đều không còn một mảnh, tất cả những người liên quan cũng bị loại bỏ sạch sẽ, về sau tập đoàn sẽ không còn tai hoạ ngầm nữa, hoàn toàn thuộc về Thâm ca.”
Ngôn Khanh chăm chú nhìn Hoắc Vân Thâm trên giường bệnh, nghe xong chuyện này, môi hơi cong lên: “Mẫn Kính, tôi không sao, anh không cần lo lắng, chẳng qua là tôi không muốn rời khỏi anh ấy.”
Mẫn Kính bỗng nghẹn lời, mũi đau xót.
Chị dâu đều hiểu, hiểu anh ta thật sự không muốn nói những lời này, mà chỉ muốn chọc cô vui thôi.
Giống như hồi còn đi học, mỗi lần Thâm ca đánh nhau với ai đó, anh đều không dám xuất hiện. Anh ta làm tuỳ tùng nhỏ, theo thói quen mà bịa ra lý do đi tìm Vân Khanh giải thích. Vân Khanh luôn mềm mại rũ mắt nói với anh ta: “Anh ấy lại bị thương đúng không? Tôi lén đi nhìn anh ấy, anh đừng nói cho anh ấy biết, tôi không muốn anh ấy lẻ loi một mình.”
Vành mắt Mẫn Kính lập tức đỏ hồng: “Chị dâu, rốt cuộc chị cũng trở lại.”
Đôi mắt Ngôn Khanh phản chiếu trên mặt kính, có một tầng hơi nước trong suốt, cô lẩm bẩm hỏi: “Ba năm kia, anh ấy trải qua như thế nào?”
Mẫn Kính như tìm được lối thoát, muốn nói với cô thiên ngôn vạn ngữ, hận không thể kể cho cô biết từng chút thống khổ Thâm ca phải chịu đựng, nhưng ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra vài từ: “Sống không bằng chết.”
Ngôn Khanh túm áo khoác càng chặt.
Không cần nghĩ cô cũng biết.
Người hôn mê trên giường kia, mặc dù đã thân mật khăng khít với cô thật lâu trong trí nhớ mới, nhưng sau khi tìm lại được tất cả quá khứ đã mất, cô cẩn thận miêu tả anh qua tấm kính, mới phát hiện anh đã thay đổi quá nhiều.
Để tìm được cô, chàng thiếu niên kiêu ngạo u ám đã một mình trèo đèo lội suối đi qua thật nhiều con đường nguy hiểm, những góc cạnh ngây ngô và sắc bén đều bị mài mòn, trở thành người đàn ông có thể chống cả bầu trời cho cô.
Lúc gặp lại trên cầu, anh điên cuồng mà ôm cô, lặp đi lặp lại “Khanh Khanh, là anh”, là anh sợ bản thân thay đổi quá nhiều, khiến cô không muốn nhận anh nữa.
Ngôn Khanh cúi đầu, cằm vùi vào cổ áo anh, mặt cọ xát vào vải áo anh đã mặc, khẽ nức nở: “Vân Thâm, anh đừng sợ, em đã trở về, cả đời cũng không rời khỏi.”
Tình huống của Hoắc Vân Thâm đến giữa trưa ngày hôm sau bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, ngoài việc tháo máy thở, anh còn được chuyển
về phòng bệnh thường, Ngôn Khanh luôn túc trực bên giường anh. Khi có nhiều người, cô biểu hiện rất bình tĩnh, kiên trì làm tốt vai trò Hoắc phu nhân, không để Hoắc tiên sinh mất mặc trước một đoàn bác sĩ và y tá.
Chờ đến khi mọi người đi hết, cánh cửa đóng lại, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mình cô và Hoắc Vân Thâm, Ngôn Khanh sốt sắng đá rơi giày bò lên giường, nhẹ nhàng chậm chạp xốc chăn lên, kiểm tra vết thương của anh.
Vết thường do súng bắn được băng bó từng lớp từng lớp, bên trái cơ thể anh từ bả vai xuống đến cẳng chân, đều có những vết bỏng với các mức độ khác nhau, chỉ có eo được coi là còn nguyên vẹn.
Ngôn Khanh cắn chặt đến tím môi, chịu đựng không rơi nước mắt, chỗ nào cô cũng không dám chạm loạn, đắp kín cho anh xong, cô cuộn mình lại thành một quả bóng nhỏ, co ro bên cạnh anh, dùng ngón tay chạm vào mặt anh, thật cẩn thận mà hôn một chút lên khóe môi.
Trước khi rời đi bác sĩ đã nói, Hoắc tổng đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, tỉnh lại thì không có gì đáng ngại, hiện tại chỉ có thể chờ.
Ngôn Khanh cũng đã lâu không nghỉ ngơi, trí nhớ của cô phục hồi, tổn thương thần kinh nghiêm trọng đang tự chữa trị, nhu cầu bản năng cần phải đi ngủ. Cô lo lắng ngủ ở trên giường sẽ vô tình làm tổn thương anh, bèn lưu luyến xuống giường, kéo ghế dựa vào sát tường gần giường, ngồi mơ màng sắp ngủ.
Khi cô không chống đỡ nổi nữa mà nhắm mắt lại, đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm giật giật.
Khi cô chìm vào giấc ngủ nông, người đàn ông vừa cố hết sức vừa kiên trì đẩy mi mắt ra, đôi môi khô khốc hé mở, theo bản năng gọi một tiếng “Khanh Khanh”.
Giọng anh trầm khàn, cổ họng như bị xé rách, hai chữ cắn đến mơ hồ.
Nổ mạnh, đám cháy, Khanh Khanh ngã ra cửa sổ, anh chưa kịp nhìn cô nhiều hơn một cái…
Chỉ mất vài giây để ý thức hỗn độn của Hoắc Vân Thâm tỉnh táo lại, ánh mắt anh từ trống rỗng chuyển thành sáng tỏ, thậm chí một ngọn lửa khó tin bùng lên, anh gian nan xác nhận mình đang ở đâu, là bệnh viện… Tất cả xúc cảm và mùi hương đều chân thật khiến người ta phát run.
Anh không khỏi chống thân thể lên, bị cơn đau nhói từ vết thương bả vai ập đến.
Hoắc Vân Thâm chờ không kịp, muốn xuống giường đi tìm người, vết thương khắp nơi đều bị liên luỵ theo, mồ hôi chảy thấm ướt lưng áo, cho đến khi đôi chân di chuyển, cơn đau khiến anh khuỵu ngã, giường bệnh phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ.
Ngôn Khanh ngủ không yên, như có cảm giác cô giật mình tỉnh lại, sững sờ nhìn anh.
Mồ hôi theo thái dương anh chảy xuống, trên băng vải xuất hiện những chấm đỏ sậm.
Ngôn Khanh đột ngột đứng dậy, nhoáng cái lay động cả chân ghế dựa.
Cô ngồi ở vách tường đầu giường, Hoắc Vân Thâm không thấy cô, đến giờ phút này, anh mới nhìn qua theo tiếng vang, liền bắt gặp sắc mặt cô tái nhợt.
Hình ảnh cuối cùng khắc sâu vào máu, là cô tuyệt vọng hướng lên trời đêm.
Hiện tại, cô ở trước mắt.
Trái tim điên đảo long trời lở đất, dường như đã mấy đời.
“Khanh Khanh…”
Hai chữ nghẹn giữa môi.
Tay chân Ngôn Khanh cứng đờ, không nghe theo sai bảo.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm, không đợi được cô đi tới, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ, anh từng yêu cầu bác sĩ Hà xoá bỏ ký ức của Khanh Khanh sau khi anh chết, coi anh trở thành một đoạn mây khói thoảng qua…
Có phải… đã thực thi rồi không.
Trên mặt Hoắc Vân Thâm không còn chút máu, ngón tay nắm chặt, khàn giọng hỏi: “Khanh Khanh, em có nhớ anh là ai không?”
Là người chồng vốn đã chết, để cô khôi phục sự tự do, ngay cả một chút đau lòng cũng không cần có.
Hay là…
Sao Ngôn Khanh có thể không hiểu ý anh, không đề cập tới còn tốt, nhắc tới chuyện này, tim cô lại bị vò thành vũng bùn.
Cô kìm không khóc nức nở, cưỡng ép mặt mình không có biểu cảm, cứng rắn nói với anh: “Không phải chồng sao?”
Cho anh hy sinh, cho anh rời bỏ em, cho anh xoá bản thân sạch sẽ!
Hoắc Vân Thâm nghe được giọng điệu hờ hững của cô, hai mắt đỏ bừng.
Anh vừa mới lộ ra một chút phản ứng, Ngôn Khanh liền quân lính tan rã, hai chân đông cứng cố gắng chạy về phía trước, tới gần mép giường, đầu gối cô nhũn ra, nhào qua ôm lấy eo anh.
Nước mắt mãnh liệt rơi xuống, cô ngẩng đầu lên cắn môi anh, giọng vừa hung dữ vừa mềm mại, nức nở hỏi: “Vân Thâm, anh không phải chồng em sao?”