Hà Lạc đã tỉnh, nhưng chỉ chốc lát sau lại ngủ tiếp.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, người đàn ông hắn vừa thấy nay đã ngồi kề vai với hắn trên chiếc giường nhỏ hẹp.
Hai người dựa tường, vai chạm vai, gối chạm gối, không biết vì sao lại thân mật tới vậy.
Đầu óc Hà Lạc mơ mơ màng màng, trong giấc mơ như có như không lại không thấy bất thường, chỉ cho rằng mối quan hệ giữa hai người vốn đã thân thiết như thế.
Tạ Dục Nguyên im lặng hồi lâu, dường như rất hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh ấy, nhưng khuôn mặt chần chờ lại chứng minh y đang có băn khoăn, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Hà Lạc quen miệng hỏi y: “Sao thế, có chuyện gì?”
Y nhìn Hà Lạc, hỏi hắn: “Vì sao lúc ấy em không đánh?”
“Hả?” Hà Lạc ngẩn ra, trong đầu tự động nảy lên ít cảnh cũ, hắn hiểu ra, hỏi vặn lại: “Vì sao phải đánh?”
Tạ Dục Nguyên hơi kích động: “Gã làm vậy với em! Gã lại dám làm vậy với em! Có đánh gã thành thế cũng không quá đáng!”
Y thở sâu, ổn định lại hơi thở: “A Lạc mềm lòng quá.”
Hà Lạc ngạc nhiên nhìn y, nhịn không được bật cười: “Hình như anh hiểu nhầm gì đó rồi.”
Tạ Dục Nguyên tỏ ra nghi ngờ.
Hà Lạc cúi đầu cười, tùy ý đặt tay trên vai y, nói: “Sao anh cục súc thế nhỉ?”
Tay hắn dài, cánh tay thon gầy, lúc đặt tay lên vai Tạ Dục Nguyên không giống như muốn ôm y vào lòng mà đang tìm điểm tựa chống lên.
Khoảng cách cả hai kéo lại cực gần, gần đến mức Tạ Dục Nguyên có thể cảm nhận hơi thở của Hà Lạc, y vừa bị động tác của hắn hấp dẫn, vừa nhịn không được chú ý đến lời nói của hắn, chỉ cảm thấy đầu của mình cũng mơ mơ màng màng như đang ở trong mộng.
Hà Lạc không nhìn y, lười biếng nói tiếp: “Nếu tôi đánh gã luôn, có lẽ sẽ không chỉ phải đền tiền thuốc men mà còn làm mất việc.
Gã không bị trừng trị gì, còn tôi lại ăn không ít thiệt, nghĩ là biết không có lời.” Hắn giơ tay nghịch tóc y, giọng nói làm như không để ý, nhưng lắng nghe thật kỹ sẽ có thể cảm nhận được lời khuyên nghiêm túc cất giấu phía sau.
“Nhưng không ra tay cũng không phải là nén giận, có rất nhiều cách để trả thù người khác, cần gì cứ phải đánh chính diện? Tuy rằng đánh thế thì sướng.” Hà Lạc nhún vai, nửa thật nửa giỡn nói.
Ánh mắt Tạ Dục Nguyên hơi động, nhỏ giọng hỏi: “Vậy à? Vậy tôi làm sai rồi ư?”
“Anh không sai.” Hà Lạc lại nghiêm túc trả lời y, quay đầu nhìn thật sâu vào mắt y: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết khi không cần thì đừng cứng rắn, chúng ta vẫn sẽ có rất nhiều cách khác, đừng liều mạng với bọn họ.”
“A Lạc…” Tạ Dục Nguyên lẩm bẩm: “Nhưng tôi biết làm sao bây giờ? Tôi đã cùng đường bí lối, không còn chỗ để đi nữa.”
“Thế thì cũng phải róc được một miếng thịt của chúng xuống, cắn được bao nhiêu thì cắn, dù không làm gì được cũng phải kéo chúng chết theo, tóm lại điều không nên nhất chính là dễ dàng kết thúc cuộc sống của mình.” Hà Lạc biết Tạ Dục Nguyên đang nói gì, mấy đoạn ký ức lập lòe trong đầu, hắn nói theo tiếng lòng mách bảo, trong mắt lập lòe tinh thần quyết đoán không hợp tuổi.
Tạ Dục Nguyên ngơ ngác, đôi mắt sâu như lốc xoáy tức khắc hòa tan dáng vẻ thư sinh dịu dàng trên người y, tỏa ra hơi thở tàn nhẫn.
Giọng y nhỏ đến mức gần như không nghe rõ: “Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, tôi không thay đổi được gì cả.”
Trước mắt y vụt lên rất nhiều hình ảnh, Đại Lý Tự Khanh mặt mày khả ố ngồi trên đài cao lạnh lùng quát hỏi y “Ngươi đã biết tội chưa?!”, con cháu quan gia trộm bài thi y vênh váo tự đắc, giễu võ dương oai, gian thần vừa đe dọa vừa dụ dỗ, còn có hoàng đế yếu đuối vô dụng, sợ hãi rụt rè nói: “Cứ, cứ làm theo lời ái khanh!”…
Dường như y có vô số oán, vô số hận, lửa giận trong ngực bùng lên thiêu đốt chính y, nhưng cuối cùng y cũng chỉ có thể lấy máu nhuốm thân, lấy nhiệt huyết làm chút tranh đấu cuối cùng.
Y không hiểu, y hận, y chỉ muốn đòi lại công bằng cho bản thân mà thôi, vậy là sai sao?!
Tạ Dục Nguyên bị thù hận che mắt, khí đen ngưng tụ trên cơ thể dần khuếch tán ra xung quanh, y gần như không thể duy trì khuôn mặt hình người, để lộ thân quỷ dữ tợn.
Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn từ tính của thiếu niên lẳng lặng vang lên, âm thầm dập tắt oán khí sôi trào trong lòng Tạ Dục Nguyên.
“Nhưng anh còn tương lai.”