Bân chưa đi đến gặp họ Phùng với 2 đại diện tiêu biểu là Phùng Bảo và Phùng Áng, mà chính xác người hắn cần gặp là Phùng Áng, bởi vì thời gian của hắn hiện tại rất gấp.
Chưa kể những nội dung trong sách viết còn quá chung chung, không có cặn kẽ, đây còn là thế giới khác nên có thể nhiều biến số khác.
Đơn giản nếu như Huyền vũ Môn xảy ra người thắng là Lí Kiến Thành chứ không phải Lí Thế Dân thì còn nhiều biến số.
Tóm lại chưa chắc những gì ghi chép trong sách lịch sử thế giới cũ là đúng tại thế giới này nên Bân bắt buộc phải tích cực thu thập phương pháp tình báo, mở rộng tình báo còn nhanh và nhiều hơn quân đội.
Hiện tại hắn luôn làm theo phương châm tình báo đi trước, quân đội, chính sách, ảnh hưởng theo sau, hiện tại tình báo của hắn đã lập căn cứ và điểm dân cư tại những vùng mà chưa có ai sinh sống.
Nhiều người đã được đưa ra và đã bắt đầu lập làng, lập ấp, lập trại, căn cú với hỏa lực mạnh và hiện đại bảo vệ.
Số người hắn quản lí đã lên 1,5 vạn, quân số nếu huy động hết mức được 5000 lính bằng 1/3 dân số, đó là hết mức các thanh niên từ 18-35.
Hắn hiện giờ chỉ có thể bằng 1/10 quân số của Phùng Áng lúc nhà Tùy sụp đổ, hiện tại tuy còn 8-9 năm nữa mới sụp.
Nhưng ít nhất hiện tại số quân kiểm soát của Phùng Áng cũng cỡ tầm 2 -3 vạn vì nó tính cả tư binh cua gia tộc họ Phùng và số quân kiểm soát khi ông đương chức do nhà Tùy trả lương trên danh nghĩa.
Bân dành mấy ngày này để tìm hiểu thi trường cũng như thăm thú đó đây, mua bán vật phẩm đặc sản địa phương về làm kỷ niệm ở cả trong lẫn ngoài thành Phiên Ngung.
Hắn làm tất cả việc này ngoài tìm hiểu dân tộc và văn hóa vùng miền, sản vật địa phương sau này còn làm việc.
Tuy nhiên, tất cả những việc này hắn làm với lí do chính là tránh tai mắt của Vương Lâm, khi hắn phát hiện thông qua kính tầm ảnh nhiệt và để ý của thị vệ khi có ít nhất 8 tên luôn theo dõi hắn và khoảng 20 tên khác luân phiên theo dõi, có thể của cả Vương Lâm và cả các thế lực khác.
May mà hắn từng sang Ấn Độ về các vùng đất Phật nên hắn có tìm hiểu các lịch sử của các thành trì và dòng tộc nên hắn có cờ của gia tộc trên thuyền mà bọn này không nghi ngờ gì cả.
Chính vì vậy mà hắn phải thành 1 diễn viên bất đắc dĩ tại đất địch.
Hôm nay, Hàng về rồi, thuyền của hắn đậu ở cảng để đón người của Vương Gia lên và di chuyển theo lối đi bí mật dẫn vảo cảng bí mật nằm trong đất Vương gia quản lí.
Nhìn từng bao muối chuyển xuống và tự tay kiểm tra, Vương Lâm cười không thấy mắt, hắn ta bây giờ có thể có mối làm ăn lớn nhất và có số tiền lớn đút túi rồi.
Bân bèn nói với Vương Lâm:
-Vương gia chủ, ngài có hài lòng với chuyến hàng thứ 2 này không?
Vương Lâm :
-Phi thường hài lòng! Nếu công tử không có việc về gấp thì tôi đã mời công tử ăn chơi tại Phiên Ngung thêm 1 đoạn thời gian nữa cho đến khi chuyến hàng thứ 3 tới.
Bân :
-Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì sau 1 thời gian ở đây tôi thấy Phiên ngung ngoài là thành lớn ra thiof còn nơi tập trung sản vật cả vùng Lĩnh Nam, dân cư đông đúc, hàng hóa nhiều vô kể, lại nằm trên thế đất đep phù hợp giao thương.
Đúng là thiên đường của thương nhân.
Vương Lâm :
-Sơn công tử quả là có mắt nhìn!
Bân :
-Thôi hàng hóa kệ đám người dưới kiểm tra, chúng ta đi làm việc khác, biết ngài đã sửa sang lại chỗ buôn nô lệ theo 1 vài ngu ý của tôi.
Hiện tại không có việc gì thì ta đi ra đấy xem sao, có chỗ nào chưa thỏa đáng tôi góp ý thêm để ngài sửa sang, tiện thể chọn mấy đứa nô lệ phục dịch mình luôn.
Vương Lâm:
-Vậy mời công tử đi xem, tôi cũng muốn biết mình còn sót chỗ nào mong Sơn công tử chỉ điểm, công nhận ngu ý công tử thạt là tuyệt vời!
Bân:
-Vậy mời Vương gia chủ dẫn đường
Vương Lâm:
-Mời!
Vào đến chỗ buôn nô lệ, Bân thấy nó sạch sẽ đi không ít, nền đỡ bẩn và khá ít rác, mùi tởm lợm cũng bớt hẳn, nô lệ cũng được tắm rửa sạch sẽ và tóc tai gọn gang hơn, Bân bây giờ mới nhìn rõ mặt họ.
Số hàng đẹp, tốt được đặt ngay ở đầu sảnh với giá khá cao từ 100-50 quan, rồi sau đó là các mặt hàng dưới 50 đến hàng phế phẩm như trẻ con hay người luống tuổi.
Chửa kể còn các cũi ghi từng dân tộc , mỗi dân tộc 1 giá, tùy khách hàng chọn lựa.
Bân nhìn quanh đi lại để chọn nô lệ phù hợp , hăn chọn tầm 3 người, các cụ đã dạy quá tam 3 bận, số 3 là ok rồi, chọn nhiều quá Vương Lâm sốc, tâm lí vặn vẹo sau này khó làm ăn.
Đi đến chỗ nô lệ giá 10 quan nhìn họ khá trẻ và giống người Việt nhưng nước gia có vẻ trắng hơn 1 chút nhưng không có ngón chân giao chỉ, hắn hỏi Vương Lâm :
-Vương gia chủ , sao đám này lại không ghi dân tộc, chúng thuộc tộc người nào vậy?
Vương Lâm nói:
-Sơn công tử , nói ý không phải đám này là con lai giữa đám man mọi người Việt và người Hán, được đám quan quân biên giới bán cho chúng tôi có vẻ như bọn này có mẹ là người Việt bị binh người Hán hãm hiếp hoặc phục dịch quan quân vùng đấy sinh ra chúng.
Sống ở mấy tộc man mọi biên giới , khi bị lính Tùy đánh do phản kháng không chịu nộp thuế hoặc 1 số cái khác nên bị quan quân bắt nên bán tới đây làm nô, đàn ông chặc bị giết hết nên giờ chỉ còn toàn là đàn bà và trẻ con.
May mắn là đa phần là gái trẻ, 1 số ít là trẻ con nên tôi cũng gỡ vốn ít nhiều.
Đám này người Việt không thương , người Hán không yêu nên khó bán được giá cao nhưng làm nô lệ lao động thì rất được nên các chủ nô thường bắt về lao động vì bọn này quen thủy thổ vùng này lại dai sức, có vóc người cao lớn Người Hán nên làm lao động là hợp nhất.
Bân nói:
-Sao không ai tuyển đám này làm thị nữ vì bọn này da cũng trắng hơn bọn man di người Việt mà?
Vương Lâm:
-Như tôi đã nói bọn này bị bọn tôi là bọn cẩu tạp chủng, người Việt không thương , người Hán ko yêu mà bọn này về nhan sắc đa phần xấu , nhiều đứa xấu ma chê quỷ hờn nên không ai muốn làm thị nữ.
Công tử nhìn xem cái nhan sắc man di không ra man di, Hán không ra Hán , cứ như cái gì xấu nhất của 2 tộc bọn này giành lấy hết , có mỗi cái nước da trắng hơn 1 chút của người Hán là đẹp nhất thì giữ lại 1 chút.
Mà da trắng không trắng luôn còn thêm cái da ngăm đen của bọn mọi nữa chứ.
Khách nó đưa đi lao động là còn may, tôi thấy chúng có diểm này nên mới mua, nếu không sợ đám này bán chả ai mua.
Bân lúc này mới ngớ người và mới nhớ ra rằng tiêu chuẩn vẻ đẹp quả nhiên là khác biệt qua từng thời kỳ, từng nền văn hóa và vị trí địa lý.
Dĩ nhiên, mọi sự so sánh khác thời đại đều là khập khiễng.
Như thời Lí long cơ thời thịnh trị nhất nhà đường thì béo tròn mới là tiêu chuẩn cái đẹp, Vương triều Quaja 1725-1925 tại IRAN thì có quan niệm cái đẹp là tuyệt sắc giai nhân phải đến từ vẻ đẹp đầy đặn, căng tràn nhựa sống, kèm theo cặp lông mày siêu đậm và một hàng ria lấp ló.
Đó là biểu trưng của một phụ nữ trong hoàng tộc - đủ giàu có để luôn no đủ, không bao giờ bị đói, và không phải lao động nặng nhọc.
Chính vì vậy, phụ nữ hoàng gia luôn phải có thân hình đẫy đà, nuôi ria mép, và thậm chí là vẽ thêm ria nếu không có.
Chính vì thế mà đối với những người mà thời của Bân coi là Mĩ nhân, hotgirl, biểu tượng sắc đẹp thì thời này là xấu ma chê quỷ hờn.
Ví dụ Mai Phương Thúy có thể là Hoa hậu , là Mĩ nhân thời của Hắn nhưng nếu ném cô nàng về thời Phong kiến đầu thời Nguyễn hoặc thời Nhà Lê – Trịnh, thậm chí đầu thế kỉ 20 thì đảm bảo ế chồng và có thể bị