Bân ngồi trong phòng cùng với mấy tên chỉ huy vói cái đèn điện Led chiếu sáng cả phòng chạy bằng điện acquy oto nặng cả vài chục kg cùng với cái lò sưởi cải tiến đốt bằng than.Tất cả đều ngồi vào đây vì nhiều tên bị sốc trước cảnh chiến đấu bằng vũ khí của Bân, vậy nên Bân cần phải lên dây cót tinh thần cũng như ổn định cảm xúc đám này.
Tất nhiên đối với đám cục 2 thì chúng nó chẳng cảm thấy gì, vì tụi nó thấy rồi, đám choáng chủ yếu là đám của lão Tùng và Phần, bọn này mới chỉ thấy uy lực của sung ống và lựu đạn cầm tay mà thôi.
Hiện tại trong căn phòng này, các chỉ huy đều ngồi nói chuyện với nhau, mồm thì thằng uống trà, thằng uống café, tay lúc nào cũng cầm điếu thuốc lá, thằng cầm xì gà.
Thuốc lá với đám lính của Bân hiện nay là thần vật, nó chỉ được cung cấp cho các chỉ huy cấp cao hoặc những người lính có công lao trên chiến trường, mỗi người 1 bao/ tuần hoặc ngày.
Ngoài ra, thuốc lá, xì gà nó còn được cung cấp cho những đơn vị đi lập căn cứ những vùng xa xôi hẻo lánh.
Thế nên hôm nay được chúa công thả cửa cung cấp nên mỗi thằng mặt dày xin hẳn 1 cây cho đỡ them, thuốc lá của Bân có nhiều loại từ của Trung Quốc, châu âu, Mĩ, Việt nam, tùy vào sở thích từng thằng.
1 đám ngồi co ro phì phèo điếu thuốc.
nếu không phải trên phòng có mấy lỗ thông hơi thì chắc Bân nổ phổi với đám này.
Cả đám nói chuyện tám kể về trận chiến vừa rồi, đám cục 2 cũng được phen khoác lác về đồ bọn nó sở hơn hẳn hẳn đồ của đám lão Tùng,đồ đám lão Tùng dung chỉ là đồ cơ bản của bọn chúng và có khi lỗi thời hơn so với bọn chúng nhiều.
Đám người lão Tùng tức lắm vì bọn chúng chỉ có sung ống bình thường, không có các loại sung ống hạng nặng hay có sức công phá lớn bèn hò nhau yêu cầu Bân trang bị đồ hạng nặng cho chúng nhưng Bân gạt phắt:
-Bọn họ có nhiệm vụ đi vào trong lòng địch, đi vào hậu phương địch, không có yểm trợ và chỉ có số lượng người ít ỏi.
Nếu không có hỏa lực mạnh thì họ chạy và làm nhiệm vụ bằng gì, họ đi chết hết à.
-Các người có nhiều đồng đội hỗ trợ lại còn ko lo hậu phương, dịch ở trước mặt, phơ sung 1 lúc là xong kẻ địch, vậy cần nhiều họa lực mạnh và gọn như họ làm gì.
Tất nhiên với chiến thuật biển người của địch thì số vũ khí này không đáng nói tới nhưng ít nhất sau này ta sẽ cung cấp cho các ngươi số vũ khí lớn, hạng nặng mà phải dung đến mấy con bò kéo, uy lực hơn nhiều, để các người tiêu diệt kẻ địch trong các trận đánh chính quy.
Đám chỉ huy rống to:
-Đa tạ chúa công!
Rồi bọn chúng hếch hàm với đmá cục 2 vì bọn chúng sắp tới còn có vũ khí uy lực hơn đám người này nhiều.
Đám cục 2 mặc kệ vì bọn chúng có đủ đồ mạnh rồi mà đám bộ binh không biết, bọn họ chê trách vì đám này không thấy sự đời khi vũ khs chúng dung mạnh vãi lúa ra.
Đó là đám cục 2 này bây giờ, sau này khi thấy pháo dã chiến thì bọn này mới biết mình có tầm nhìn hạn hẹp đến mức nào.
Mưa liên tục hết nguyên ngày, may mắn là thuyền hắn trốn ở sâu khu rừng ngập mặn toàn sú, vẹt , đước và dừa nước nên gió nhẹ, chưa kể sóng ở đây không có mạnh.
Bân vẫn cho người dụng các vật hứng hứng đầy và hết nước mưa vào các thùng chứa nước ngọt.
Hôm sau, mặc dù bão tan nhuwg Bân vẫn không cho thuyền ra khơi chở về vì sóng hiện tại còn mạnh và gió còn mạnh, thỉnh thoảng vẫn có những cơn mưa rào bất chợt xuất hiện sau bão.
Hôm nay hắn cho lính của mình cho ra ngoài sàn tàu bắt đầu tắm táp và giặt đồ, hắn chế cái vòi hoa sen đơn giản như lính Mĩ dung trong chiến tranh chống Mĩ việt Nam bằng cái xô đục lỗ, Nước ngọt bây giờ không thiếu, bọn họ không phải tắm nước mặn nữa, mà nước vùng ngập mặn này toàn bùn tắm không nổi.
tắm hết thùng này lại lấy thùng khác, cả đám không sợ, thể nào lúc nữa lại có trận mưa, bổ sung nhanh chóng.
Đám nô lệ cũng được tắm rửa sạch sẽ, tất nhiên là được quay kín với các đám nữ tắm, kể cả thị nữ mang theo lẫn các nữ binh, nữ nô lệ.
tất cả được quay kín, tuy nhiên cái hình bóng mờ ảo chiếu sau tấm màn trắng cũng làm bao anh em nuốt nước bọt và cứ xoa nắn vào đồ vật bên cạnh.
Sướng nhất là mấy thằng hoa tiêu trên cột buồm , bọn này dung hẳn ống nhòm trên đấy ngắm chĩa thẳng xuống dưới full hd có chỉnh nét.
Thằng nào cũng nuốt nước bọt ừng ực, đã thế bọn hoa tiêu còn tổ chức bán vé cho an hem leo lên đấy dung ống nhòm mà nhìn và thu tiền vé.
Rồi Bân cũng phát hiện ra trò mèo này hắn chỉ nhắc nhở vài câu:
-Ai cho chúng mày làm cái trò bỉ ổi như vậy! Huynh đệ thế à! Đồng đội thế à! Trong đó có cả nữ binh đồng đội tụi bay.
Ngắm gái tắm thì liêm sỉ chúng mày ở đâu!
-Mẹ nó! Rình trộm gái tắm cũng không rủ theo bố mày! Anh em cây khế thế! Có đồ tốt chả gọi gì cả.
Đam lính ngớ người rồi cũng tủm tỉm cười, tất cả ngầm hiểu chúa công cho rồi, cứ thoải mái mà triển thôi.
Bân lại quay lại nói:
-Mấy thằng xem rồi thì đi ra canh chỗ lão Phần, mấy tay thuyền trưởng, lão biết được lại to chuyện
1 người lính đáp:
-Chúa công, Lão Phần, mấy vị thuyền trưởng đang trên đỉnh cột buồm xem từ nãy rồi, họ trèo lên xem đầu tiên.
Bân mặt méo sệch nhìn lên cột buồm, quả đúng lão Phần và cả mấy tay thuyền trưởng đang ngồi dưới đợi, lão Phần đang thông qua ống nhòm nhìn xuống dưới.
Mẹ nó lão này bảo người già yếu sao trèo lên cột buồm nhanh thế được nhỉ, đúng là dính đến gái thì thằng nào cũng như được buff máu vậy.
Khúc sông chỗ bọn hắn tắm nổi bọt trắng xóa, mấy trăm con người cùng tắm 1 lúc với các loại xà phòng và dầu gội đầu hiện đại tính ra cũng mất cả thùng dầu gội đầu và thùng xà phòng tắm chứ có ít ỏi gì đâu.
Nước bẩn xả xuống liên tục, tắm xong, đám nô lệ còn được binh lính cắt tỉa tóc tai, cắt móng chân, tay.
Nước bẩn trôi xuống đâu, nước có hiện tượng đổi màu , mặc dù chả bõ bèn gì nhưng cũng khiến mấy chục con cá nổi lềnh phềnh vì bị ngộ độc tập thể.
Thậm chí có cả con cá sấu cứ lập lờ gần đấy, anh em dùng gậy đuổi nhưng nó vẫn lập lờ, thế là mọi người có bộ da cá sấu miễn phí cũng như bữa thịt cá sấu rồi.
Bân mặc kệ bọn chúng rồi đi vào phòng chơi game trên máy chơi game.
Khi công việc ngoài kia đã xong thì cận vệ của hắn vào báo cáo:
-Thưa chúa công, đám người bị bắt kia nhiều đứa đã tỉnh rồi,bọn chúng được bác sĩ chúng ta cho uống thuốc nấu, nhiều đứa đã nói chuyện lại bình thường rồi nhưng tay chân chúng vẫn còn run lắm, xem qua vụ nổ đã dọa bọn chúng không nhẹ.
Bân nói:
-Được rồi! Ta xuống đấy xem, cố gắng đứng ngoài nhìn xem thằng nào có chức vụ cao nhất thì lôi hắn vào dây để thẩm vấn.
Đích thân ta sẽ thẩm vấn bọn chúng, xem bọn chúng là người của thế lực nào mà dám cả gan động lên đầu ta như vậy?
-Cứ để chúng nghỉ ngơi nốt hôm nay, mai hẵng thảm vấn, giwof mà thẩm vấn có khi tụi nó chết, mà ta cũng mất manh mối quan trọng.
1 người lính nữ vào báo cáo:
-Thưa chúa công, 3 nữ nô lệ mà chúa công bảo đã được tắm rửa sạch sẽ và cho mặc quần áo đàng hoàng rồi ạ, bọn chúng đang ở ngoài đợi.
Theo kiểm tra thì 3 đứa này sức khỏe tốt, bị mất trinh cả rồi, chắc bị bọn quan quân hãm hiếp.
Bân:
-Cho chúng vào đi
NgưỜI lính nữ nói giọng đanh thép :
-Mấy đứa ngoài kia đi vào đây!
3 người con gái tuổi tin, tuổi mà thời của hắn còn đang tung tăng cắp sách tới trường cấp 3, tuổi mới biết yêu như hắn hồi cấp 3 chứ đám GenZ có khi biết yêu sớm hơn rồi, có khi cấp 2, nhiều đứa coi trinh chỉ như màng thịt , phá là trưởng thành nên nó không quan trọng.
Tuổi 15-16 thì thời này là tuổi dựng vợ gả chồng rồi, đến 18 chưa chồng là bố mẹ sốt vó đòi gả vì ế, đến 20 chưa chồng coi như bà cô già.
3 người con gái run rẩy đi vào từng bước nhẹ nhàng như sợ 1 điều gì đó, họ quá ám ảnh cách đối xử của bọn quan quân và đám người Vương gia.
Nữ binh nói:
-Quỳ xuống mà khấu đầu trước chủ nhân các ngươi đi.
3 người bọn họ giờ mới giật mình, chân đã run liền không có sức theo bản năng hiệu lệnh mà quỳ xuống khấu đầu theo đúng chuẩn nô lệ hay nô tỳ người Hán nói:
-Tiện nô bái kiến chủ nhân
Bân bảo:
-Được rồi, không cần câu nệ tiểu tiết, 3 ngươi ngẩng đầu lên
3 người họ run rẩy ngẩng đầu.
Bân nói:
-Ukm! Được rồi, 3 ngươi đứng lên đi, từ nay 3 ngươi sẽ là người hầu hạ ta, các ngươi sẽ được xóa bỏ thân phận nô lệ và chuyển sang thị nữ tức là nô tỳ của ta.
Có gì ta sẽ chỉ bảo các ngươi các sinh hoạt cũng như sắp xếp đồ trong phòng ta, rồi các ngươi cứ thế mà làm.
-Đứng im đi , ta có làm gì mà các người run như cầy sấy thế nhỉ.
Các ngươi có hiểu ta nói gì không?
3 người lại quỳ rạp xuống nói:
-Chúng tiện nô cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân đã cho chúng tiện nô thoát kiếp nô lệ.
Bân gằn giọng:
-Nói lại! các ngươi nhớ thoát kiếp nô lệ rồi mà
3 người nói:
-Nô tỳ xin lỗi, nô tỳ cảm tạ ơn cứu giúp chúng nô tỳ thoát khỏi kiếp nô lệ.
Bân:
-Tốt, biết thân biết phận rồi đấy!
-3 người cho ta hỏi: tên các người là gì, quê ở đâu, người tộc nào, sao mà bị bắt làm nô lệ vậy?
-Bắt đầu từ trái qua phải trả lời.
Af nhớ gọi ta là công tử không được gọi là chúa công.
Người thứ nhất nói:
-Nô tỳ tên là Sạ, người tộc Dương Việt, người ở biên giới Đại Tùy và tộc người Bạch, bị quan quân bắt vì phản kháng ko nộp thuế, do trong làng bị mất mùa, trâu chết hết còn 1 con không có tiền, lương nộp.
Quan quân tính bắt trai làng đi phu và con gái đi phục dịch, làng chống trả nên bị giết hết, chỉ còn đàn bà, phụ nữ bị bắt và bán đến đây.
Người thứ 2 nói:
-Nô tỳ tên Giang, là cùng làng chị Sạ
Người thứ 3 nói:
-Nô tỳ tên Hến, người quận Châu Nhai thuộc đảo Nhai Châu, người tộc Lê Việt.
Nô tỳ bị bán cho quan quân Người Tùy vì tộc của nô tỳ bị thua trong trận chiến tranh mỏ đồng với tộc khác tại dãy Anh Ca Lĩnh.
Ông nội nô tỳ người Hán ở Hồ Bắc
Bân nói:
-Tưởng là xa lạ hóa ra là người Việt ta cả, không sao đừng sợ , ta ko ăn thịt các ngươi đâu.
Đồng bào người Việt với nhau, cùng trong bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ cả, thế nên không cần phải sợ cũng không cần lo ta sẽ bán hay tặng các ngươi cho người khác.
Bân cố ý nhấn mạnh chữ người Việt để thuần phục ý chí mấy người này, để họ có mầm mống tư tưởng người Việt của hắn, sau này mang quân sang hay hoạt động tình báo cho dễ hoạt động.
Chưa kể trong đám nô lệ rát nhiều người thuộc máy tộc này, sau này cho chúng đi về làm tình báo là quá hợp vì họ hiểu địa hình cũng như phong thổ địa phương, chưa kể họ chung tiếng nói với Người Việt Giao hâu.
Điển hình là Hến, người Lê Việt , do thời Hán đến Tùy đường có rất ít người Hán đến đây nên dân người Lê vẫn nói tiếng Việt và không có tạp âm, biến thành ngôn ngữ khác ở thế giới cũ.
Năm 46 TCN, triều đình Nhà Hán thấy cuộc chinh phục tốn quá nhiều chi phí và từ bỏ hòn đảo.
Khoảng thời gian đó, người Hán cùng với các binh sĩ và tướng lĩnh bắt đầu nhập cư đến đảo Hải Nam từ lục địa.
Trong số đó, có một số là con cháu của những người đã bị trục xuất đến Hải Nam vì lý do chính trị.
Hầu hết trong số họ đến đảo Hải Nam từ các khu vực thuộc Quảng Đông, Phúc Kiến và Quảng Tây hiện nay.
Thời Nhà Tống, lần đầu tiên có một lượng lớn người Hán di cư đến Hải Nam, họ chủ yếu định cư ở phía bắc của hòn đảo.
Trong thế kỷ XVI và 17, tiếp tục có một lượng lớn người Hán từ Phúc Kiến và Quảng Đông nhập cư đến Hải Nam, đẩy người Lê đến các vùng cao nguyên ở nửa phía nam của hòn đảo.
Hến người giống Lưu Diệc Phi