Con tàu chầm chậm đi ra khỏi vùng rừng ngập mặn, khi đi ra biển lớn, sóng vẫn còn mạnh nhưng hắn và nhân viên đã quen với biển nên không còn cảnh nôn thốc nôn tháo nữa nhưng bụng vẫn có chút nôn nao do sóng đánh mạnh.
Đã lâu rồi hắn chưa về nhà rồi, lú này cảm xúc lẫn lộn khi hắn vừa nhớ trái đất cũ cũng như căn cứ nơi hắn ở, lâu rồi hắn không gặp người thân.
Mỗi khi nhớ hắn chỉ nhìn mỗi cái ảnh trên điện thoại, hắn nhớ mẹ, anh trai, mấy đứa cháu hắn coi như con, hơn cả tính mạng của hắn.
Con người mỗi khi đi qua lằn ranh sinh tử không nhớ gì khác ngoài người thân của mình.
Hắn đành cất nó trong góc tim mình mà tập trung cho sự nghiệp, vì hắn còn cả đất nước và cả 1 dân tộc gánh nặng trên vai.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, ở vị trí lãnh đạo, nhất là những người lãnh đạo thời kỳ đất nước bộn bề mới biết công cuộc cứu nước giữ nước nó mệt mỏi , khó khăn như thế nào, mệt mỏi thế nào.
Người ta chỉ nói đến chiến công hay sự huy hoàng của chiến thắng và sự gian khổ nói ít đi nhưng ai trong cuộc mới biết nó mệt hơn những gì được kể gấp cả nghìn lần.
Nhất là vị trí lãnh đạo khi mà họ phải xử lí 1 đống việc trong khi vẫn phải suy nghĩ thấu đáo, sâu xa những vấn đề quan trọng.
Áp lực vô cùng lớn vì mỗi quyết định của họ đưa ra nó không chỉ thiệt hại 1 chút tài sản mà cả 1 đống tiền của, có thể kéo sập cả 1 quốc gia, có thể ảnh hưởng đén vận mệnh cả 1 dân tộc.
Hăn ngồi xem đọc các bản thẩm vấn của đám người cướp , khá nhiều thông tin hay ho.
Thông tin dã được đối chiếu nhất là thông tin của 2 thằng nhóc kia đưa cho cực kì đầy đủ và chi tiết.
Bân cũng muốn đánh ngay căn cứ bọn này nhưng hắn nhớ số lượng bọn này cực đông và bọn chúng cũng cực kì thiện chiến và có kỉ luật.
Thời hiện đại đội quân tinh nhuệ, trừ khi có cả 1 trung đoàn mới tóm gọn chứ số quân của hắn quá ít ko xử hết được vẫn có cá lọt lưới.
Chưa kể 1 rung đoàn có luôn 1 đại đội cối và 1 tiểu đoàn pháo binh, trong khi hắn chỉ có súng thường và RPG, cối thì quân hắn bọn cục 2 có thể sử dụng nhưng không thể bắn chuẩn cũng như ko có nhiều thằng bắn được.
Hắn cũng không thể huy động quá nhiều người để mang đi tiêu diệt đám hải tặc, hắn cần có quân ở nhà, chưa kể quân thường trực của hắn có 500, quân số bị điều đi nhiều nơi để lập căn cứ hết rồi.
Hắn giờ mới thấy sự non nớt trong suy nghĩ của mình khi hắn nghĩ Việt nam năm 45-46 còn có thể làm được tổng khởi nghĩa và đánh pháp trong khi thời gian có lực lượng chỉ có vài năm.
Hắn quên 1 điều là thời kì đầu khi mới thành lập nước thì quân đội Việt nam ngoài những lực lượng có sẵn thì họ tập hợp 1 đống đội quan tư nhân và các quân khởi nghĩa của các tay giang hồ cũng như binh lính chính quyền bù nhìn đế quốc Việt Nam, chưa kể số lượng cực lớn lực lượng bán quân sự là các dân quân tự vệ thành lập bồi đắp lên.
Lúc này hắn mới thấy việc thành lập căn cứ quân sự vội vàng với nhiều căn cứ của mình nó quá vội vàng khiến cho nhân viên của hắn phải căng mình, căng mỏng lực lượng, khiến bây giờ không có người mà dùng.
95 vạn dân Giao Chỉ không đủ để hắn căng hết ra toàn đất nước chứ không nói hắn có hơn vạn người mà muốn lập hết các chốt của toàn vùng.
Chưa kể số lượng người lớn này có thể có kẻ ko có sự trung thành với hắn.
Đáng nhẽ ra hắn nên tập trung vào tình báo cũng như xây dựng đội quân tinh nhuệ làm khung cho các đội quân sau này của hắn thì hắn có nhiều người và thời gian hơn.
Tuy nhiên thời gian của hắn không cho phép vì đơn giản không không có thời gian tạo ảnh hưởng trong dân chúng cũng như cuộc nội chiến Ngũ hồ Thập lục quốc, Nam bắc triều sắp kết thúc.
Nam Bắc triều kết thúc rồi nhưng rất nhanh đến thời kì thập lục quốc giao tranh, mà thời kì này không như thời kì rước kéo dài vài trăm năm mà nó chỉ kéo dài hơn chưa đến chục năm.
Mà nhà Tùy hiện tại đạt đỉnh cũng như thời gian suy yếu lụi tàn không còn xa nữa, hắn sẽ dối mặt với con quái vật nhà Đường thực sự.
Bân tính khi về đến nahf sẽ mở cuộc họp với các chỉ huy , lãnh đạo để tìm cách tháo gỡ vấn đề này cũng nhưi kéo dài thời gian trụ vững của các chư hầu khi mà nhà Tùy diệt vong để hắn có thời gian chuẩn bị cho cuộc chiến cũng như lấy được lòng dân.
Tàu đi đến tối thì đến vùng Bình Định hắn ghé vào cảng nhỏ của Phù Nam, Mọi người trên tàu đã ăn uống xong và bắt đầu chia quân ra với 1 nửa ở lại tàu, 1 nửa đi lên bờ, Quân trên bờ thì ngủ tại bến cảng đến khoảng 1h sáng thì họ thay ca cho đám trên tàu đê đám trên đấy xuống cảng ngủ.
Bân thì thuê nhà trọ trên cảng nằm ôm mấy nô tỳ của mình ngủ, tất nhiên chỉ ngủ mà thôi, mấy cô bé chưa phát dục hết, ngực còn nhỏ và hắn cũng ko có nhu cầu nên chỉ ôm nhau ngủ, nhưng tay hắn vẫn thò vào xờ vếu cô bé PBB mà ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy , hắn vươn vai chờ thị nữ mang nước tới rủa mặt và ăn sáng, bữa sáng hắn chỉ cho người lấy mỗi cơm của quán trọ còn thức ăn thì hắn có đồ hộp rồi, thức ăn thời này ngoài gà luộc và rau muống luộc ra thì hắn không nuốt nổi bất kì thứ gì.
Ăn xong hắn lại lên tàu lười biếng nằm chình ình lên cái ghế sopha rồi nằm và cầm điện thoại nghịch, hộ vệ vào báo:
-Thưa công tử , 2 thằng nhóc hôm qua xin phép vào đây để trả lời câu hỏi công tử hôm qua hỏi bọn hắn
Bân đáp:
-Dẫn tụi nó vào
Hắn nói xong mặc kệ thị vệ của mình cắm đầu chơi tiếp, hắn đang chơi kim cương màn 1100 rồi, bên cạnh 2 thị nữ 1 người bóp vai, 1 người bóp chân, 1 người đứng phục thị, còn quạt hắn ko cần vì có cái quạt tích điện vẫn đang thổi.
Người hộ về đi ra dẫn 2 thằng nhóc vào , hắn cũng đi vào với 2 người nữa, vì sau chuyện có 1 thằng định bắt Bân thì họ đã cẩn thận hơn, canh chỗ hắn nằm cũng để 1 khẩu súng sẵn rồi.2 thằng nhóc đi vào trông mặt mũi hơi bơ phờ vì chắc đêm qua chằn trọc tìm suy nghĩ cho các câu hỏi của hắn.
Đám trẻ này có vẻ rất quyết tâm , có thể chúng thấy hỏa lực vượt trội với những vũ khí của thần mới có ý định mượn lực người ở đây cứu người thân và trả thù cho bọn chúng.
Bân nói:
-Thế nào, đã trả lời được câu hỏi ta hỏi các ngươi hôm qua chưa?
Bân