Trong lúc đi đến đại phòng của họ Jang, Lí Kiến thành cố nói:
-Quang công tử, thứ cho tại hạ có 1 yêu cầu đó là có thể bán cho tại hạ chiếc tàu như chiếc của công tử được không.
Tôi không cần nhiều và nếu như ngài khó khăn cũng có thể bán 1 chiếc tàu cũng được.
Bân nhìn sang thằng này và nghĩ :” má nó! Bây giờ các chú vẫn mơ ước đến tàu bọn anh , muốn mua về để sao chép hả, vẫn chưa tắt ý định”.
Hắn cũng công nhận ý tưởng phát triển quốc gia 1 phần dựa vào học tập và sao chép phát minh nghiên cứu quốc gia khác của người Hán ko chỉ thời hiện đại mới có mà nó đã hình thành từ thời cổ đại rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ko chỉ người Hán có tư tưởng này mà các quốc gia trên thế giới dù cổ đại hay hiện đại đều có tư tưởng này điển hình là 2 siêu cường Mĩ và Liên Xô trong quá khứ, nhưng nó ko có tạo thành truyền thống và có hệ thống bài bản như người Hán.
Những nước khác khi sao chép 100% hay ăn cắp được công nghệ thì họ sẽ ghi rõ mình học công nghệ nước khác , thậm chí ghi rõ họ tên người phát minh công nghệ đấy dù người nước khác hay đó là người đối địch của họ.
Tuy nhiên Người Hán và các triều đại xuyên suốt lịch sử của nó thì hoàn toàn khác, nếu như trong thời gian ngắn công nghệ được phát minh mà người Hán sao chép được luôn thì họ nhận ngay là của họ.
Với những nước ở qúa xa thì thôi nhưng những nước gần thì họ mang quân diệt quốc hoặc cướp bóc hết thành quả, xóa sạch lịch sử rồi viết lại lịch sử nhận đó là của mình.
Việt Nam là những ví dụ điển hình nhất cho công cuộc này, đến chuyện khó tin dân chuyên trồng ruộng éo có trâu mà cày khô dạy dân chuyên trồng lúa nước trâu cày thừa mứa cách trồng lúa nước cách cày trâu, dạy làm lưỡi cày ruộng mà chúng nó cũng nói được thì ta có thể thấy hệ thống nó dã man như thế nào.
Bân nói:
-Xin lỗi Lí công tử , việc này tại hạ ko đồng ý được vì đóng 1 con tàu này rất đắt, đắt gấp 5-7 lần tàu bình thường, chưa kể kĩ thuật quá khó tạo, cúng tôi cũng chỉ có 3 chiếc loại này, chiếc thứ tư đang đóng dở mà thôi.
-Ngai cũng thấy ngài thà dùn 5-7 chiếc ytauf thường có trọng tải lớn hơn hẳn chiếc này còn hơn mua nó làm gì, về lợi nhuận thì quá tốn kém và có khi lỗ.
Lí kiến thành vẫn cố nói:
-Công tử cứ cho 1 cái giá, ta hoàn toàn có thể thay trưởng lão trong tộc quyết định, mà các vị trưởng lão chắc chắn cũng đồng ý quyết định của ta.
-Các vị đang cần hàng hóa và tiền bạc nuôi quân đội, thay vì các ngài làm mấy con tàu chở được hàng hóa lớn nhưng đắt đỏ, các vị có thể làm nhiều con tàu khác chở nhiều hơn, chưa kể còn có thẻ thừa tiền rất nhiều tiền mua vật tư chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
-Các ngài cũng biết chiến trường trên bộ là chủ yếu, ko thì mới đánh trên sông, chứ trên biển thì lại rất ít , mà đất đai các vị chủ yếu có biên giới trên đất liền, trên biển thì tôi thấy chả mấy vị vua có thể chiến đâu vì nơ quá nguy hiểm.
Bân vẫn nói:
-Tạ công tử quan tâm nhưng xin thứ cho tại hạ nói thẳng , con tàu này ko bán được vì nó chứa nhiều công nghệ bí mật của chúng tôi, chưa kể vị vua của tôi cũng có 1 số đơn vị thiện thủy chiến, chwua kể đồng minh của hắn là nước lân bang cunagx có chi hải quân mạnh.
-Ko có số thuyền này chúng tôi ko chống được, chúng tôi có cách đánh riêng của chúng tôi.
Lí Kiến thành:
-Nếu như công tử đã nói như vậy thì tôi xin phép, nhưng trong lúc thời gian ở đây công tử có thể cho chúng tôi thăm quan con tàu được không, vì nó quá đẹp, quá hùng vị, làm tôi ko ngăn nổi tò mò.
Bân :
-Nếu là vậy thì tất nhiên là được, tôi sẽ để công tử chiêm ngưỡng thành quả nghiên cứu bao năm của những người thợ tài giỏi nhất chúng tôi.
Lí Kiến Thành mỉm cười ẩn ý:
-Nhất định, nhất định.
Bân cũng mỉm cười nghĩ cho mày xem thì mày cũng chưa chắc đóng được, nhiều đoạn khớp nối, gia cố ko phải cứ dùng công nghệ mộng gỗ thời cổ là áp dụng được, cần cả kết hợp cả đinh, mộng gỗ, keo dán, thiết kế âm tường bên trong các khoang.
Ko dùng thêm mấy thứ này thì mày có đóng bằng dời, cho mày nhìn tẹt về sao chép lại đảm bảo tàu mày có khi vừa mới dựng đã sập, giỏi lắm bay trên sông nhưng ko chở hàng và người như 1 viện bảo tàng làm cảnh.
Chiều hôm ấy, sau buổi nói chuyện sáng với gia chủ gia tộc Jang, Lí Kiến Thành cùng vài an hem, dẫn đoàn tầm 20 người lên tàu Bân xem, trong số người xem có đến vài người đều là những thợ mộc, thợ dóng tàu cực kì lành nghề.
Đám người này đi xem xét khắp cả tàu, chỗ nào không hiểu cũng hỏi bắt giải thích cặn kẽ, hướng dẫn viên của đoàn tức quá chỉ nói qua loa đại khái rồi nói:
-Tôi là thủy thủ chứ có phải thợ thuyền với thợ mộc đâu mà biết, các người thích thì tụ mà nghĩ
Bân bày ra trò này khi biết bọn này có ý định sao chép mẫu tàu bằng việc cho người lên thăm thú con tàu với mục đích tìm hiểu kết cấu thiết kế con tàu.
Đám này uên mất 1 điều là dù có bản thiết kế nhưng công nghệ lõi chế tạo vật liệu ko có thì mày có đóng vào mắt.
Tuy cho bọn chúng lên tàu xem xét thiết kế có thể gợi mở cho chúng 1 số thứ nhưng chỉ la cải tiến nhỏ của tàu mà thôi, không làm tàu bè bọn chúng tăng hiệu suất 1 cách đáng kể.
Bân áp dụng chiêu chò chép bài thời đi học, nếu như cho mày chép hết thì mày có thể về nhà học để hiểu và ừ từ áp dụng được, nhưng cho mày chép theo kiể nửa nạc nửa mỡ, nửa có nửa không thì mày sẽ chả hiểu gì, chỉ chăm chăm đi theo mạch suy nghĩ của người sáng tạo, ko biết hết đáp án thì mày chỉ chực chờ đi chép ko nghĩ được cái gì.
Bọn này về nhà cải tiến tàu chỉ chút da long còn vẫn phải vò dầu suy nghĩ lam cái giống hệt thì còn khuya mới bằng hắn, sau này đi chậm phát triển sau thì đời mày vẫn thu thôi Lí Kiến Thành.
Bân cười ha hả, chờ đợi đoàn thuyền của mình đến rồi bốc hàng của 1 tàu vào tàu to để thuyền chở hàng đấy đi về phía Cao Câu Ly.
Nhìn bóng thuyền của Bân đi xa khuất Lí Kiens Thành cảm khái nói với mọi