Khẩu Dục

Không Cho Phép Sợ Ta.


trước sau

Khúc Xuyên cúi đầu, dùng đôi môi đỏ mọng ướt át của mình nhẹ nhàng hôn lên chóp đỉnh của căn ngọc hành kia.

Cậu lén lút nghĩ: Đây không phải là khẩu giao, đây là một cái hôn...

Có điều nụ hôn của cậu không phải là thứ hiếm lạ gì, miệng cậu ô uế không xứng hôn ở những nơi khác.

Cậu lè đầu lưỡi màu hồng nhạt kia ra tiếp tục liếm láp tính khí cụ khô to nóng bỏng như lửa kia, lại phối hợp với động tác tuốt động nhào nặn cuối cùng cậu cũng nghe được tiếng hô hấp dần dần trở nặng của tiên sinh.

Sau khi thâm hầu mấy lần, rốt cuộc tiên sinh cũng ấn cổ cậu lại bắn ra.

Tinh dịch nóng bỏng tanh nồng vẫn còn giữ nguyên trạng thái cắm sâu trong cổ họng mà bắn thẳng vào bên trong yết hầu cậu.

Khẽ ho khan hai tiếng, Khúc Xuyên siết chặt cổ họng cố gắng nuốt toàn bộ tinh dịch xuống sau đó cậu hé miệng để cho tiên sinh kiểm tra.

Vừa ngoan ngoãn vừa dâm đãng.

Đột nhiên trong lòng Tiêu Hành dâng trào một loại cảm giác phẫn nộ không thể lý giải nổi.

Có thể là do dưới ánh mặt trời, đôi môi ướt át đỏ mọng cùng đầu lưỡi dính tinh dịch nhơ nhớp lại trở nên đẹp đến lạ.

Mí mắt của cậu hơi co lại.

Dùng loại thái độ bình thản là lấy tính khí còn ướt dầm dễ đầy cường hãn của bản thân ra, cúi người nắm lấy cằm Khúc Xuyên vân vê, hỏi cậu: "Thư thái sao?"

"Đúng vậy, tạ ơn tiên sinh." Gương mặt Khúc Xuyên còn đặt trên đầu ngón tay anh khẽ gật đầu, làm bộ đáng thương.

Quả thực rất giống với lúc trước, dịu ngoan, mềm mại, cực kỳ thích hợp trở thành sủng vật.

Nhưng mà anh không muốn nuôi một con cẩu.

Anh càng muốn nhiều hơn nữa...

Vẻ mặt của Tiêu Hành khẽ trầm xuống, anh dùng một tay nâng Khúc Xuyên dậy dùng hai tay siết chặt lấy eo của cậu giam cậu lại trên đùi mình.

Khúc Xuyên không dám lộn xộn, cậu chỉ có thể run rẩy.

"Tiên sinh, ngài, ngài làm sao vậy?"

Giọng nói cũng có chút run rẫy, nhưng mà vẫn có thể coi như là khôn khéo hiền lương.

Tiêu Hành dùng gương mặt không hề có cảm xúc mà nhìn cậu.

Dưới ánh mặt trời xanh biếc làn da cậu trắng như một tấm giấy mỏng trong suốt, sạch sẽ tựa như chưa từng được ai viết qua.

Cần cổ tái nhợt giống như vậy lộ ra khỏi bộ áo ngủ màu xanh đen.

Dần xuống dưới, chính là độ cong mềm mại của xương gáy tựa như chỉ cần hơi dùng sức đã có thể bóp nát nó.

Tay anh dời đến cái cần cổ yếu ớt kia, mở miệng nhẹ nhàng cắn lấy viên hầu kết vì sợ hãi mà không ngừng di động kia.

Anh vẫn còn đang do dự không biết có nên dùng sức hay không.

"Sợ sao?"

Ngón tay khẽ nắm chặt một chút.

Cần cổ nhỏ nhắn như vậy...

Cậu chỉ cần dùng một tay đã có thể ôm trọn.

Khúc Xuyên run nói không sợ.

Tiêu Hành buông lỏng lực đạo trên tay, biến thành một loại vuốt ve đầy ám muội. Đốt ngón tay xẹt qua da thịt, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, so với những vết thương bị quần áo che lấy kia hoàn toàn bất đồng.

"Không cho phép sợ ta."

Anh ra lệnh.

Khúc Xuyên vân có chút hoảng sợ mà gật đầu, trong con ngươi màu hổ phách kia vẫn còn dính một chút nước mắt, trong lớp võng mạc trong suốt kia tựa
như một viên đá quý bị dính một lớp bụi bẩn.

Thật đáng yêu.

Là cậu ta.

Tiêu Hành nở một nụ cười có chút mờ nhạt.

Anh xoa xoa gương mặt của Khúc Xuyên: "Ta muốn ngủ một lát, ngươi có thể ở bên cạnh ta không?"

Khúc Xuyên ngây ngẩn cả người không thể rằng bản thân có quyền được lựa chọn.

Cậu suy nghĩ một chút: "Tiên sinh, tôi có thể ở một nơi xa hơn một chút để bồi ngài không?"

Không cần quá gần như hôm qua, thật sự không ổn.

Thế nhưng tiên sinh lại nói: "Không thể, xa một chút thì không còn gọi là ở bên cạnh nữa rồi."

Khúc Xuyên không biết còn có một khoảng cách tiêu chuẩn mới gọi là ở bên cạnh, nhưng cậu rất muốn ở cùng một chỗ với tiên sinh, tuy rằng rất căng thẳng nhưng cậu vẫn kiên trì gật đầu.

"Đem đồ vật của ta trả lại chỗ cũ đi."

Tiên sinh lôi kéo cánh tay của cậu dẫn dắt cậu sờ lên cái nơi mà vừa nãy cậu đã dùng miệng mình ngậm qua.

Sau khi bắn tinh xong thì ngọc hành cũng đã trở nên mềm nhũn vậy mà khi cầm lấy vẫn rất nặng.

Bên trên còn bám lấy một chút chất nhầy chưa được khoang miệng cậu làm sạch, sờ lên có cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo.

"Tiên sinh, ngài muốn làm sạch một chút không?" Khúc Xuyên nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi giúp ta làm sạch sao?" Tiêu Hành như cười như không mà nhìn cậu.

Khóe một lóe lên một nụ cười âm lãnh nhưng ánh mắt lại có chút không đúng.

"Được." Khúc Xuyên ngoan ngoãn leo xuống khỏi người của tiên sinh, chậm rãi đi vào trong phòng tắm lấy một cái khăn lông ẩm ướt mềm mại ra.

Cậu vô tình liếc thấy dung dịch súc ruột hương bưởi đặt ở trên giá, liền ý thức được một chuyện là hôm nay cậu không sạch sẽ.

Nếu vậy, tiên sinh sẽ sử dụng cậu sao?

Khúc Xuyên không quá chắt chắn.

Dù sao thì thân thể cậu quá dơ bẩn cùng cũ kỹ, thời điểm thao vào cũng không quá sướng.

Lặng lẽ vươn tay ra sờ một chút, cơ thịt nơi cửa hậu môn vẫn rất mềm mại, cũng không quá ảnh hưởng đến việc sữ dụng.

Truyện convert hay : Mất Trí Nhớ Sau Ta Thành Pháp Y Đại Lão

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện