Khẩu Dục

Đối Địch


trước sau

Ngày hôm nay vận may thật sự quá tệ, Ôn Kỳ mang theo sủng vật mới của cậu ta đến "brand" chơi đùa, vừa vặn đụng phải cậu.

Khúc Xuyên muốn trốn, thế nhưng phía sau hàng ghế dài cũng không có chỗ trống, cậu không thể làm gì khác hơn là hoảng loạn chui xuống chiếc bàn trà bằng thủy tinh trước mặt.

Cậu biết đến, đây là bịt tai trộm chuông nhưng cậu hết cách rồi, chỉ có không gian nhỏ hẹp mới có thể khiến hắn cảm thấy an toàn.

"Ôi." Mai Cẩn cười lạnh cuối đầu nhìn xuống Khúc Xuyên đang thất kinh. Cái cằm đẹp đẽ khẽ nâng cao hơn, kéo lấy Ôn Kỳ vẻ mặt cực kỳ chán ghét, "Chúng ta qua bên kia đi."

Ôn Kỳ mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên cậu ta kéo Khúc Xuyên đang trốn dưới bàn trà lên tát một cái bạt tai thật mạnh.

"Ngươi cố ý đến nơi này?" Ôn Kỳ đè thấp giọng nói, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Chạy đến nơi này để bị mất mặt, xấu hổ? Đến cùng thì ngươi muốn làm gì? !"

"Tôi..." Nữa khuông mặt của Khúc Xuyên đã tê rần, lỗ tai vang lên từng trận ong ong. "Tôi muốn thử một chút, thử xem còn có ai... muốn tôi hay không."

Giọng nói rất nhỏ thế nhưng vẫn chạy không thoát khỏi lỗ tai của những kẻ hóng chuyện.

Việc đầu tiên mà đám khán giả xung quanh làm chính là cười lớn, sau đó Mai Cẩn lại làm khó dễ: "Ngươi?"

Chỉ là một chữ, thế nhưng ý tứ đi sau nó cũng rất nhiều.

Đám người kia nghe hiểu ý của Mai Cẩn vì thế càng cười lớn hơn.

Khúc Xuyên không dám ngẩng đầu, bên trong ánh mắt cậu là những cái bóng đan xen vào nhau. Cậu tránh thoát khỏi kiềm chế của Ôn Kỳ, lần thứ hai trốn xuống dưới cái bàn trong suốt không có chổ ẩn thân kia.

"Có phải hắn điên rồi hay không? thật sự coi mình là cẩu sao?"

Không biết là ai đang nói.

Cái này cũng quá điên rồi đi.

Đây cũng là một trong những
nguyên nhân mà Ôn Kỳ vứt bỏ Khúc Xuyên, không ai muốn mình nuôi một con chó thần trí điên cuồng không rõ ràng.

Người xem náo nhiệt càng ngày càng đông, Ôn Kỳ cảm thấy cực kỳ mất mặt. Cậu ta không phải là người có tính cách ôn hòa. Thời điểm lửa giận dâng lên đến cực điểm liền một cước đá văng bàn trà, tiếp đó lại đá lên người Khúc Xuyên một cước.

Đối với chuyện bạo lực Khúc Xuyên có thể nói là tập mãi thành quen, theo bản năng lấy tay bảo vệ đầu, trong miệng máy móc lẩm bẩm giống như đang niệm chú: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Cái dáng vẻ kia, nói cậu là tên điên cũng không quá đáng.

Chiến tranh cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh bảo an của "brand" đã đến ổn định người gây rối.

Khúc Xuyên chậm chạp đứng lên, bộ dạng đáng thương ôm lấy túi hành lý, muốn chạy trốn khỏi những ánh mắt không bình thường của những người xung quanh.

Thế nhưng cậu lại đi rất chậm tựa như một bộ xác chết di động vậy, không có chút linh hồn cùng tôn nghiêm nào mà cũng không cảm thấy đau đớn.

Giữa đường đột nhiên bị người khác ngăn trở. Dáng dấp của đối phương rất cao khiến cho người khác có một loại cảm giác bức ép ngộp ngạt.

Khúc Xuyên sợ hết hồn, cuối đầu nhắm mắt, đứng tại chỗ không biết phải làm sao .

"Muốn tìm chủ nhân sao?"

Truyện convert hay : Tiên Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện