Khẩu Dục

Tiếu Hành.


trước sau

Đúng vậy cậu rất yếu đuối, cũng chẳng hề ngoan ngoãn.

Khúc Xuyên cố kìm nén bản thân mình run rẩy lắc đầu, thành thực nói: "Không muốn."

Ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt đảo qua gương mặt cậu, trong cặp mắt không biểu lộ chút nào giận dữ, tựa như có thể dễ dàng nhìn thấu cậu.

"Không nên tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của chủ nhân, Ôn Kỳ không có dạy cho ngươi?"

"Xin lỗi." Khúc Xuyên khẩn trương hoảng sợ nói.

Cậu lại tiếp tục phạm phải sai lầm, cho nên không đất dung thân cho cậu, nhưng mà không có chỉ lệnh tiếp theo cho nên cậu chỉ có thể bảo trì động tác mà ngẩng cao đầu.

Khuông mặt anh tuấn lạnh lùng của chủ nhân mới trực tiếp phản chiếu vào bên trong con ngươi màu nâu nhạt của cậu.

Không lý do gì cả mà đã khiến cho Khúc Xuyên đỏ cả vành mắt.

"Đi theo tôi."

Chủ nhân mới đứng lên, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua khuông mặt cứng ngắc mà vô vị của cậu, lông mày khẽ nhíu chặt.

"Đứng lên, ngày hôm nay không có hứng thú chơi ngươi."

Từng câu từng chữ đều mang theo chút ngượng ngùng, thế nhưng rất nhanh liền bị dáng vẻ lạnh lùng tê dại thâm căn cố đế che giấu.

Cậu lập tức bò dậy khỏi mặt đất, ôm theo túi hành lý cũ kĩ, lảo đảo đi theo phía sau chủ nhân mới.

Thế nhưng cậu không có cách nào đi được quá nhanh.

Một thời gian dài trường kỳ đi bằng đầu gối, mà các khớp chân không được bảo vệ khiến đầu gối của cậu tổn thương một cách nghiêm trọng, đầu gối vẫn luôn sưng tấy, chỉ cần hơi nhúc nhích đều đau.

Nhưng mà bản thân cẩu đều cẩu phải quỳ mà đi, trên đời này không có con cẩu nào đi bằng hai chân cả...

Cậu thấp thỏm bò lên lầu hai, chủ nhân mới mở một cánh cửa ở cuối hành lang.

"Vào đây đi, đây là phòng riêng của ngươi."

"A?" Khúc Xuyên không che giấu nổi kinh hỉ, cả khuông mặt cũng có chút đỏ lên, ánh mắt vốn dĩ có chút ảm đạm hiện tại cũng sáng rực lên. Thế nhưng
cậu vẫn không thể tin. Cậu dừng trước cửa tầm nữa bước cẩn thận hỏi: "Tôi có thể có phòng riêng của mình sao?"

"Ừm." Tân chủ nhân lạnh nhạt đáp lại.

"Cảm tạ ngài." Khúc Xuyên thật cao hứng, thế nhưng giọng nói phát ra vẫn lý nhí như trước.

Tân chủ nhân liếc mắt nhìn cậu: "Trong phòng có nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, trong tủ có áo ngủ."

"Có thể... Có thể mặc quần áo sao?"

Khúc Xuyên sợ ngây người.

"Có thể."

Giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Khúc Xuyên cảm thấy lúc này mình phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng cậu vẫn còn chưa biết tên của chủ nhân mới.

"Cái kia... Xin hỏi, ta, tôi nên ngài gọi như thế nào?"

Vào lúc đối phương đang muốn rời đi, rốt cuộc cậu cũng ngập ngừng trúc trắc hỏi một câu.

Vừa hoang mang lại luống cuống.

Tân chủ nhân không một tiếng động quan sát cậu, thần sắc đó khiến người khác run rẫy.

Cậu cho là bản thân lại hỏi sai rồi, vì thể bất an đầu cúi càng thấp.

"Tôi là Tiếu Hành, ngươi có thể gọi tôi là Tiếu tiên sinh."

Đắm chìm trong giọng nói êm tai tựa như một loại nhạc cụ nào đó.

Khúc Xuyên vội vã đáp lại, giọng điệu không tự chủ được kèm theo chút vui mừng: "Dạ vâng, Tiếu tiên sinh."

Truyện convert hay : Đừng Nháo, Mỏng Tiên Sinh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện