Trương Nhất Linh vội vàng đến bệnh viện, bác sĩ đợi cô ở cửa, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh của Tống Li. Trong nháy mắt Trương Nhất Linh nhìn thấy Tống Li co người trên giường.
Y tá bên cạnh lúng túng không biết phải làm sao, cô thấp giọng hỏi bác sĩ, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Bác sĩ liếc nhìn Tống Li đang co rúm trên giường, đáp: "Hôm nay đáng lẽ tôi nên đưa em ấy đi chụp CT xem đầu có sao không. Kiểu tai nạn xe cộ này không có chấn thương không có nghĩa là không có nội thương. Có khi lại tổn thương hơn nữa. Nhưng sáng nay khi định đưa em ấy đi chụp CT, em ấy rất bất hợp tác không chịu kiểm tra. Chúng tôi không còn cách nào khác nên đành gọi cô đến đây ”.
Trương Nhất Linh gật đầu, hôm qua ổn mà sao hôm nay không hợp tác?
Cô đi đến mép giường Tống Li, nàng nằm quay lưng về phía cô, cô không biết nàng đã ngủ hay chưa.
Trương Nhất Linh cúi đầu xuống, thấy hai bàn tay nàng đặt bên cạnh đang nắm chặt, các đốt ngón tay cứng ngắc đến mức trắng bệch. Có một lớp băng gạc quấn quanh một cánh tay, bởi vì cánh tay cứng, băng gạc ở nơi bị thương chảy ra một ít máu.
Trương Nhất Linh đưa tay ra nắm lấy tay nàng.
Tống Li dùng ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, nhắm chặt mắt lại, chống cự bất cứ sự tiếp xúc của bất kỳ ai, đột nhiên bị Trương Nhất Linh nắm chặt lấy tay, muốn đẩy cô ra, nhưng cổ tay lại bị cô nắm chặt. Những ngón tay lần lượt nắm chặt lòng bàn tay đầy sẹo của nàng.
Dù gì thì hai người cũng cách nhau bốn năm tuổi, thực lực vẫn chênh lệch. Tống Li không chống cự nổi, tức giận quay mặt lại nhìn cô, trong mắt Trương Nhất Linh nàng giống như một con mèo bị bỏ rơi.
Tống Li có vẻ phát cáu, dùng chân đá ra. Ống quần của bệnh viện hào phóng lắc lư trên đầu gối theo động tác dữ dội của nàng, lộ ra hai chân trắng nõn. Trương Nhất Linh lùi lại hai bước.
Khuôn mặt kinh ngạc kia bị nhuộm một lớp mỏng đỏ ửng vì tức giận. Hệ thống sưởi trong phòng được bật lên, Tống Li mồ hôi nhẹ nhuộm lên, phản chiếu làn da trắng gần như trong suốt.
Bác sĩ của Tống Li ho một tiếng, vài y tá ở bên đã hồi phục tinh thần, vội vàng bước tới, cố gắng đỡ lấy Tống Li.
Tống Li ngăn các y tá phía sau lại, các y tá nhìn nàng, nhìn bác sĩ phía sau, rồi đứng sang một bên.
Trương Nhất Linh đến gần giường một chút, theo bước chân của cô, ánh mắt của Tống Li vẫn dán chặt vào người cô, vẻ bướng bỉnh cũng trở nên dịu dàng hơn, chưa kể ánh mắt còn phát sáng.
Nhìn thấy cô, không ai có thể cưỡng lại việc khóc trước mặt cô.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, người đầu tiên quay mặt lại là Tống Li. Nhưng sức chống cự của đôi tay cũng từ từ thả lỏng, Trương Nhất Linh ngập ngừng muốn nắm tay nàng, còn nàng thì hoàn toàn cúi xuống. Trương Nhất Linh nắm lấy lòng bàn tay nàng.
Lòng bàn tay rất lạnh.
Trương Nhất Linh ngồi bên giường nàng, Tống Li ngoan ngoãn ngồi dậy. Sáng nay các bác sĩ và y tá vật vã cả buổi để đến gần giường của Tống Li. Nhưng Trương Nhất Linh chỉ mất vài phút là có thể tiếp cận nàng.
Không thể tin được.
Trương Nhất Linh nắm tay nàng, vuốt ve từng ngón tay nàng. Một cái chạm nhẹ nhàng như chạm vào bông hồng mỏng manh nhất.
Tống Li lặng lẽ nhìn cô.
Trương Nhất Linh hỏi: "Tại sao em không muốn đi kiểm tra?"
“Họ chạm vào em, rất khó chịu.” Tống Li nhìn xung quanh, nhìn y tá đang sợ hãi đứng sang một bên, thì thào nói: “Không phải vì cô Trương không đến sao?"
Giọng của một cô gái lười biếng ở giường bên cạnh truyền đến: "Sáng nay cô y tá tiếp cận, la như thể sắp bị cưỡng bức vậy."
Bên cạnh giường có một cô gái cũng trạc tuổi Tống Li, hình như bị gãy chân, đang nằm thõng một chân, vẻ uể oải.
Tống Li đỏ mặt, chớp chớp mắt, thận trọng nhìn Trương Nhất Linh, thì thào nói: "Nhưng thật sự không thoải mái."
Trương Nhất Linh không thể không đưa tay ra chạm vào mặt nàng. Khi cảm nhận được sự đụng chạm đó, Tống Li như sợ hãi, giống như một con nai, ngả người về phía sau.
Đáng tiếc là phía sau có giường, nàng không có nơi nào để trốn.
Tai nàng đỏ bừng.
Trương Nhất Linh hỏi: "Vậy như thế này có khó chịu không?"
Tay bên kia của Tống Li bí mật nắm lấy tấm trải giường, như sợ hãi.
Tống Li nhìn sắc mặt của Trương Nhất Linh, cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Không ... không khó chịu."
Cô cười nhẹ nói: "Chị sẽ ở đây cùng em phối hợp với bác sĩ kiểm tra, được không?"
Tống Li nhìn y tá và bác sĩ đứng ở một bên, rồi nhìn lại cô, cuối cùng ngập ngừng gật đầu.
Trương Nhất Linh xoa xoa tóc, cười: "Bé ngoan."
Trong lúc chờ Tống Li chụp CT, y tá ở một bên lấy làm lạ hỏi: "Cô Trương, sao Tống Li lại nghe lời cô vậy? Hôm nay em ấy quăng chúng tôi cả buổi sáng."
Trương Nhất Linh sờ cằm, nhìn Tống Li đang nằm bên trong qua ô cửa kính, đáp: "Tôi không biết, có lẽ em ấy thích tôi."
Y tá thì thầm vài lần rồi cũng không nói gì.
Tống Li được y tá đưa về phòng, Trương Nhất Linh ở lại phòng khám, ngồi đối mặt với bác sĩ, thảo luận về tình hình của Tống Li.
Bác sĩ nói: "Tình trạng của em ấy không tốt, chấn thương không nghiêm trọng, tuy nhiên bị va đập vào đầu, xem ra không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cần phải