Tống Li đang ngồi ở mép giường, cho dù là quần áo đã che kín, vẫn không giấu được làn da trắng nõn và khuôn mặt như ngọc.
Nàng cúi đầu nói: "Em đã nói dối chị."
"Căn hộ mà chị đưa em đến lần trước không phải là nhà của em. Em cũng không có người thân nào ở thành phố khác. Gia đình em... nợ rất nhiều tiền. Dù có người thân họ hàng cũng không muốn nhận em làm con nuôi. Sau khi bố mẹ em mất, căn nhà đã bán đi lấy tiền trả nợ, học phí cấp ba còn quá cao, chưa nói đến chi phí học đại học sau này, em nghĩ… thà bỏ học còn hơn ”.
Tống Li nhướng mày, lông mi khẽ rung, tựa như có thể cào xé trái tim của một người. Trông nàng quá đáng thương, đáng thương đến nỗi Trương Nhất Linh không thể nào trách nàng được.
Rốt cuộc là ai đáng trách?
Trương Nhất Linh không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Nhưng tại sao em không nói cho chị biết?"
Tống Li nhéo ngón tay, nở nụ cười gượng gạo: "Tất cả là lòng tốt của chị giúp em thanh toán tiền thuốc men, em..."
Trương Nhất Linh nhìn nàng cười: "Chị nhớ lúc em đang ở bệnh viện. Lúc chị đi vắng, em không chịu uống thuốc."
"Nhớ xem, lúc đó em tin chị như vậy, tại sao bây giờ lại không tin chị?"
Tống Li nhỏ giọng phản bác, "Khác."
Trương Nhất Linh nói: "Khác cái gì?"
Tống Li há miệng nhưng không nói gì, Trương Nhất Linh nói tiếp: "Lúc đó em rất yếu, một khi chị rời đi, em sẽ không cho ai đến gần, kể cả bác sĩ. Bác sĩ cũng đã phàn nàn nhiều lần”.
Trương Nhất Linh thở dài, cười nhẹ nói: "Lúc đó em mới dễ thương làm sao."
Tống Li sửng sốt một chút, tai đỏ bừng, thật lâu không nói được lời nào: "Em..."
Trương Nhất Linh tiến lên vài bước, đến gần nàng, vươn tay siết chặt tay Tống Li vào lòng bàn tay, giống như khi nàng nằm trên xe cứu thương.
"Mọi người đều nói chị mềm lòng. Em trai chị luôn nói chị thích tọc mạch, chị thừa nhận, nhưng chị sẵn lòng để tâm đến em. Chị nghiêm túc đấy, Tống Li." Trương Nhất Linh thở dài, "Là chị...chị không thể không để tâm đến em, chị muốn chăm sóc em, em không cần xem em như gánh nặng, biết không? "
Tống Li đột ngột ngẩng đầu lên, có chút hoài nghi nhìn cô.
Trương Nhất Linh mỉm cười: "Nhìn chị như vậy làm gì."
Tống Li nói: "Chị cứ như vậy tin em, ... Tin em không phải người xấu sao?"
Trương Nhất Linh sờ đầu nàng: "Khi chị bằng tuổi em, chị học năm ba cấp 3. Ngoài em trai ra, mọi người trong gia đình đều có bằng thạc sĩ Đại học Oxford. Chị cảm thấy nếu mình không học hành chăm chỉ sẽ là một điều xấu hổ cho gia đình. Chị học đến mức này rồi, sao chị có thể có nhiều suy nghĩ như vậy. "
Trương Nhất Linh nói: "Thật mệt mỏi."
Tống Li nhìn vào đôi mắt đen của cô, thì thầm: "Cảm ơn."
Trương Nhất Linh nói: "Bằng cách này, hôm nay chị sẽ tìm cho em một ngôi nhà, em lấy lại sách giáo khoa cấp ba ..."
Tống Li nói, "Đã bán rồi."
Trương Nhất Linh nhướng mày: "Bán rồi?"
Tống Li cong khóe miệng: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Trương Nhất Linh nói: "Vậy thì? Vậy thì tôi mua cho em bộ mới, em học trường cấp ba nào?"
Tống Li trả lời: "Mộc Cao."
Trương Nhất Linh: "Mộc Cao? ... Vậy thì điểm của em cũng khá, thi vào đại học cho tốt, biết không?"
Tống Li: "Thực ra, em không thích học chút nào. Em sẵn sàng đi làm. Em nghĩ như vậy rất tốt."
Trương Nhất Linh cau mày: "Em nói cái gì?"
Lông mày Tống Li nhíu lại, như tờ giấy trắng bị nhuộm màu, đột nhiên trở nên sống động: "Đùa thôi"
Độ cong của bờ môi Tống Li quyến rũ, nàng khẽ thì thầm: "Thật sự, cảm ơn chị"
Buổi tối, Trương Nhất Linh tìm nhà xong trở về nhà thì nhận được tin nhắn của Sơ Lý.
"Nhất Linh, sao chiều nay em lại xin nghỉ? Em thấy khó chịu ở chỗ nào vậy? Còn lão bản đích thân đến xin nghỉ cho em. Bây giờ mọi người đang đoán xem mối quan hệ giữa em và lão bản là gì. Ngày mai đi làm phải cẩn thận. Buổi trưa hôm nay em thực sự trốn đi a"
Trương Nhất Linh mỉm cười, trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại đi.
Vào buổi tối, cô vẫn đang phân loại tài liệu cho buổi họp ngày mai, gió bắc thổi qua cửa sổ. Trương Nhất Linh thấy tuyết rơi dày đặc, mặt đất dần dần cô đặc màu trắng. Bầu trời đen mờ được thắp sáng bởi màu trắng của tuyết, màu trắng nhẹ nhàng yên tĩnh.
Trên phố có những mảnh người đi bộ bước nhanh như không thể chịu được tuyết rơi dày đặc kèm theo gió bắc rít, cúi đầu bước vội.
Chẳng mấy chốc đã không còn ai trên phố.
Đêm khuya.
Trên mặt đất nhanh chóng tích tụ một lớp tuyết dày, bên trong ấm áp làm cho tấm kính nhuộm một lớp sương mù mờ ảo, khó có thể nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trương Nhất Linh thu lại ánh mắt tiếp tục sắp xếp tư liệu, nhưng không thể không suy nghĩ về những thứ khác.
Tống Li thế nào rồi? Vào đêm lạnh giá như vậy, không biết trong khu ổ chuột đó có máy sưởi không, không có sưởi thì phải làm sao, Tống Li sẽ lạnh trong một đêm như vậy sao?
Đứa trẻ đó ... khá đáng thương.
Nhưng có rất nhiều người nghèo trên thế giới, cô chỉ nhớ nàng rất nhiều.
Có phải ... lo lắng quá không?
Trương Nhất Linh lắc đầu, cô thực sự muốn chăm sóc nàng. Còn tại sao ư? Cô cũng không biết.
Cô nghĩ vậy, chuông điện thoại đột ngột vang lên. Trương Nhất Linh nhìn vào điện thoại, đó là một dãy số lạ.
Ai gọi cho cô lúc 11:30 tối?
"Alo"
Bên kia chỉ có