Trương Nhất Linh trở về nhà đã hơn 12 giờ.
Trương gia yên lặng, không có ai ở đây, Trương Minh đi công tác, Dung Nhã Thi vẫn đang ở bệnh viện, lẽ ra ông không nên đột ngột đi công tác vào lúc này, nhưng có chuyện buộc ông phải có mặt. Các chuyên án lớn do các tỉnh khác kiểm soát xuất hiện, ông được báo mà không có sự chuẩn bị trước, phải vội vàng chạy đi.
Dì Mã và Trương Nhân ở cùng với Dung Nhã Thi trong bệnh viện, cô cũng sống trong một căn hộ gần trụ sở chính vào các ngày trong tuần, đã lâu không về nhà.
Còn về Tống Liu thì ... khỏi phải nói.
Trương Nhất Linh đứng ở cửa ra vào thở dài, cởi giày bước vào cửa.
Phòng khách yên tĩnh, trong nhà gần như không có ánh nắng của ban ngày, lâu ngày không có người ở lại có mùi ẩm thấp, nóng bức. Trong phòng khách vẫn còn một ít quần áo vương vãi, có thể thấy chủ nhân hẳn đã sớm đi ra ngoài về, không có thời gian sắp xếp.
Trương Nhất Linh không bật đèn trong phòng khách, ánh trăng sáng rọi từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào chiếc ghế sofa trong phòng khách qua cửa sổ. Cây cối bên ngoài cửa sổ đầy bóng, cơn gió quái dị thổi qua, mi mắt cô giật giật, cô nhận thấy quần áo trên ghế sofa dường như đã bị dịch chuyển.
Hai ngày trước cô trở lại lấy đồ, sô pha cũng không có lộn xộn như vậy.
Trương Nhân đã về trong hai ngày qua sao?
Điều đó là không thể, nếu Trương Nhân quay lại, cậu chắc chắn sẽ nói với cô ...
Trương Nhất Linh bước đến ghế sô pha dưới bóng trăng, ánh trăng rắc lên quần áo xộc xệch mà cô chưa từng thấy qua.
Trong lòng cô dấy lên một hồi chuông báo động lớn, nhấc chân vội vàng đi ra ngoài, trong nhà này còn có người khác, cô cũng không biết người đó ở đâu.
Trước khi cô rời khỏi phòng khách đi ra hành lang, một bóng người đen kịt nhanh chóng vụt qua, một bàn tay luồn qua eo cô, siết chặt eo cô, cô đau đến mức gần như nghẹt thở. Mũi đã bị bịt kín.
Người ôm cô có mùi thuốc bắc, rõ ràng là mùi mà cô đã quen thuộc nhiều năm như vậy. Nhưng lúc này, cô suýt nữa nôn ra một cách ghê tởm.
Đó là Dung Tử Dương.
Trên tay Dung Tử Dương đang đeo găng tay, vải trắng bịt chặt mũi và miệng của cô, sau lưng cô vang lên một tiếng cười kỳ quái, Dung Tử Dương cười đầy ẩn ý nói: "Ta đợi ngươi ở đây đã vài ngày rồi. "
"Cuối cùng thì ngươi cũng về".
Trương Nhất Linh mở to mắt, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt của Dung Tử Dương qua ánh trăng.
Mặt hắn gần như biến dạng, cười một cách đáng sợ, cánh tay của hắn đầy vết máu, cô không biết hắn bị thương như thế nào, hoặc vết thương có thể do chính hắt cắt, nhưng Dung Tử Dương không quan tâm chút nào, Trương Nhất Linh vẫn đang bị một con dao găm kề sau eo, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
Chú của cô đã hoàn toàn trở thành một người khác.
Hắn đã điên rồi.
·
Tống Liu lau vết máu trên mặt, đó không phải máu của nàng. Máu trên người nàng nồng nặc, ánh mắt nguy hiểm khát máu, giống như tảng băng khổng lồ dưới biển. Trái tim nàng trở nên tàn nhẫn hơn.
Máu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi giác quan hưng phấn trong não nàng. Thế giới của nàng vốn là biển máu, một thế giới ngầm tuyệt vọng và tàn nhẫn. Xương của nàng đẫm mùi máu bẩn thỉu, đây là hương vị mà nàng thuộc về.
Đây là mặt chân thật nhất của nàng.
Bản chất của nàng là như thế này.
Tất cả bàn tay của nàng đều rỉ máu, một con dao găm đã xuyên qua lòng bàn tay của nàng. Nàng vô tư lấy con dao găm ra, chỉ để lại một lỗ đen đỏ trên lòng bàn tay. Không hề bị ảnh hưởng. Nàng không thể cảm thấy đau đớn nữa. Ca phẫu thuật thôi miên do bác sĩ thực hiện cho nàng đã phóng đại đáng kể bản năng gϊếŧ người mà nàng đã nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Mặt trăng màu máu, những con dơi đỏ như máu và biển máu khổng lồ đó. Toàn bộ căn cứ đã chìm trong máu, chỉ một phần nhỏ trong đó là máu của nàng, không quan trọng máu