Dung Phỉ trực tiếp cúp điện thoại.
Trương Nhất Linh cất điện thoại đi, chắc hẳn cô đã biết Tống Liu làm gì vào ngày hôm đó.
Nói cách khác, sau khi đi một vòng lớn như vậy, nàng bí mật hành động nhưng đó chỉ là buộc cô phải ở lại với nàng.
.
Cô ban đầu đi xem cảnh quay của Tống Liu trên phim trường, nhưng cô không có gì để làm cho nên chỉ có thể xem nàng diễn.
Trương Nhất Linh nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, xoay người ra ngoài.
Tống Liu đang quay một cảnh với Đường Huệ. Khi nàng và Đường Huệ qua cảnh này thì không thấy Trương Nhất Linh trong phim trường nữa.
Nàng nhướng mày, ra hiệu với đạo diễn dừng lại, nói vài câu với ông rồi rời đi trước.
Khu vực này là một con đường mòn nhân tạo, rừng tre trong cơ sở điện ảnh và truyền hình được dùng để quay cảnh nhân vật của Tống Liu trốn khỏi cung điện, bên cạnh đó còn có một cái hồ.
Mùa đông đang đến gần, trời còn có chút lạnh, gió lạnh lẽo thổi sương nước trên người, có thể xuyên qua quần áo thổi vào lòng người.
Trương Nhất Linh đứng bên hồ một lúc, suy nghĩ về điều gì đó.
Một cơn gió mạnh đột nhiên thổi qua, cả người cô run lên bần bật. Sau đó lạnh toát cả người, cô quấn chặt quần áo muốn đi về.
Trước khi quay lại, một cảm giác ấm áp từ phía sau truyền đến.
Ai đó đã khoác một chiếc áo khoác cho cô.
Một chiếc áo gió dài, dài tới bắp chân, đó là chiếc trên người Tống Liu.
Bên ngoài gió lạnh đã bị chặn lại.
Trương Nhất Linh sửng sốt một lúc, muốn quay người lại nhưng bị Tống Liu ôm từ phía sau.
Tống Liu cao hơn cô nửa cái đầu, khóa chặt cô trong vòng tay.
Trương Nhất Linh cố gắng thoát ra, nhưng nhận ra cô không thể thoát khỏi nàng.
Cô nhanh chóng bỏ cuộc, có lẽ vì cô đã học được bài học, hoặc cô đã từ bỏ đấu tranh.
Tống Liu muốn làm gì thì làm.
Trương Nhất Linh thầm nghĩ, chính mình vẫn là mềm lòng đến chết, bị người lừa gạt, quay đầu lại bị người nắm chắc, hiện tại tưởng tỉnh lại, nhưng kết quả vẫn là bị lừa. Cô đã không thể thoát khỏi Tống Liu được nữa.
Tống Liu thú nhận lỗi lầm của mình: "Em đã từng mời Tề Cảnh ra ngoài nói chuyện, xin lỗi."
Có vẻ như chỉ trong một thời gian ngắn, Dung Phỉ đã tiết lộ mọi chuyện với Tống Liu.
Trương Nhất Linh im lặng một lúc, nói, "Em nói gì với anh ta?"
Tống Liu nói: "Em đã nói với anh ta, em đang theo đuổi chị, cho nên bảo anh ta tránh xa chị ra."
Tống Liu cảm thấy Trương Nhất Linh vùng vẫy dữ dội trong vòng tay nàng, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể thoát ra mà bị khóa chặt trong vòng tay của nàng.
Trương Nhất Linh im lặng một lúc rồi nói: "Em thật lưu manh".
Tống Liu cúi đầu hôn lên cổ cô.
Cả người Trương Nhất Linh run lên, mím môi dưới, vẫn không nói gì.
Tống Liu thấp giọng cười một tiếng: "Kỳ thực, em đặc biệt muốn trói chị nhốt ở một chỗ. Chỉ có em có thể nhìn thấy chị, chị không thể đi nơi nào khác. Chị chỉ có thể ở trong tầm mắt của em."
"Chị có thể không biết rõ em, em thật đúng là vô lại."
Trương Nhất Linh nhắm mắt nói: "Đúng vậy, tôi thực sự không biết rõ về em."
Tống Liu nói, "Nhưng em biết chị rất rõ. Khi không thể làm điều gì đó, chị sẽ cố gắng chấp nhận nó."
"Ví dụ như, bây giờ chị có thể để em ôm chị như thế này."
Trương Nhất Linh nói: "Vậy là em vạch ra kế hoạch tạo ra tình huống như vậy, chỉ là muốn tôi thỏa hiệp?"
Tống Liu nói, "Đúng vậy."
Một linh hồn xấu xa đột nhiên trỗi dậy trong lòng Trương Nhất Linh.
Nghe này, nữ nhân này đã nói gì?
Tống Liu ôm chặt lấy cô, nói: "Những gì Dung Phỉ nói với chị đều là sự thật. Em không phải người tốt. Trên tay em có vô số vết máu. Lúc trước em đến gần chị, quả thực là để làm nhiệm vụ của Dung Tử Dương."
"Nhưng là chị đối với em tốt như vậy, em thích chị, em yêu chị, nhiệm vụ này em không thể hoàn thành."
"Em chỉ có thể trở lại tổ chức, muốn giải quyết đống lộn xộn phía sau một lần, muốn bọn họ không làm hại gia đình chị ... nên em chỉ có thể để chị từ bỏ em".
"Em cho rằng chị nghĩ em là cặn bã cùng dối trá rồi hận em, cho nên em muốn chết ở nơi đó liền hoàn toàn quên chị".
Tống Liu lại cười: "Không đúng, chị còn không nên biết em đã chết."
Trương Nhất Linh không nói gì.
Tống Liu nói, "Từ khi thoát chết trở về, em không muốn thấy chị cùng người khác sống."
"Chị rõ ràng là thích em. Ba năm này chị cũng gặp phải kiếp nạn, em cũng gặp phải kiếp nạn, chị thoát chết và rồi không muốn trói chặt em ở bên người, chị thật sự muốn sống cùng người khác sao?"
Trương Nhất Linh vẫn không nói gì.
Tác động của những lời này có chút lớn, trong lòng cô cảm thấy khó chịu, nhưng tim lại đau nhói.
Hai người vì cái gì mà ngần ấy năm hành hạ nhau?
Tống Liu ôm cô, thì thầm sau tai cô: "Em đoán, chị đã cảm thấy đau khổ rồi."
Trương Nhất Linh gần như tức giận đến đau tim: "...Tống Liu!"
Tống Liu hôn lên tai cô: "Những gì em nói đều là sự thật."
"Mọi từ, mọi câu đều đúng."
"Em thề, sẽ không bao giờ nói dối chị nữa, được không?"
Một lúc sau, Trương Nhất Linh sững người, cuối cùng mới mở miệng: “Có ai từng nói em, một người vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra lại vô lại thế chưa?"
Tống Liu cười: "Ân, em là một người như vậy."
.
Kẻ lừa đảo.
Kẻ bịp bợm.
Vẻ mặt Trương Nhất Linh vẫn thất thần nhìn Tống Liu đang quay.
Tống Liu đã đưa cô trở lại phim trường, nói nếu cảm thấy quá lạnh, đừng ở bên hồ vì rất dễ bị cảm lạnh.
Nàng thì thầm nhẹ nhàng với cô, khiến mọi người trong đoàn sững sờ.
Khí chất bất cần của Tống Liu nổi tiếng khắp làng giải trí, ai đã từng thấy nàng dịu dàng với người khác như vậy?
Mối quan hệ giữa nàng với Trương Nhất Linh là gì?
Có thể là "Tôi đã có người thích" mà Tống Liu đã nói trong một cuộc phỏng vấn cách đây một thời gian?
Niềm khao khát tin đồn bùng cháy trong toàn bộ đoàn phim, nhưng không ai dám hỏi Tống Liu.
Cho nên, tất cả