Hả?
Trong ngực Luyện Thiên Sương tắc nghẹn lại, suýt chút nữa nghĩ mình nghe lầm.
Vừa rồi giọng nói còn mang ý cười dịu dàng, sao bỗng chốc lại trở nên cô đơn như vậy? Là bởi vì câu nói hắn thuận miệng nói ra kia gây nên sao?
Kẻ kia da mặt so với tường thành còn dày hơn, Lăng Phi thiên hạ vô địch bị ghét bỏ cũng sẽ có lúc thế này?
Mà nguyên nhân...... Chỉ là vì gã thích hắn?
Luyện Thiên Sương từ đáy lòng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa cũng vô pháp quay đầu lại, sau một lát đứng thẳng đơ bất động, rốt cuộc cất bước về phía trước, mặt không chút thay đổi chạy ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài sắc trời đã tối.
Thôn trang nhỏ bọn họ trú ngụ vốn dĩ người ở rất thưa thớt, lúc này lại yên tĩnh không một tiếng động.
Luyện Thiên Sương một mặt muốn cách xa Lăng Phi càng xa càng tốt, một mặt lại cảm thấy không yên lòng, cuối cùng chỉ có thể lấy việc chăm nom Lăng tiểu quai làm cái cớ, ở trên đại thụ sau gian phòng ngủ một đêm.
Tuy rằng đối với xà yêu đại nhân mà nói có hơi bị ủy khuất, có điều ngày hôm sau lúc Lăng Phi tìm đến hắn, hắn lại được một phen rất đắc ý, cố ý hóa thành rắn trườn trên thân cây, thè lưỡi rắn không để ý tới người.
Lăng Phi dù có tràn ngập nhu tình, dù sao cũng chỉ có thể vọng xà than thở, dưới tàng cây bồi hồi hồi lâu, mới lưu luyến không rời mà quay lại phòng.
Cứ như thế lại mấy ngày.
Lăng Phi cơ hồ mỗi ngày đều đến dưới tàng cây tìm Luyện Thiên Sương, đáng tiếc Luyện Thiên Sương thủy chung ở trên cây vòng tới vòng lui, kiên định làm như không thấy gã.
Thẳng đến một ngày chạng vạng, vốn Lăng Phi nên đúng giờ có mặt, chậm chạp không hiện thân, Luyện Thiên Sương mới không tình nguyện biến trở về hình người, nhìn căn phòng kia nhíu mày.
Tên kia xảy ra chuyện gì?
Vết thương cũ tái phát?
Không trông nổi Lăng tiểu quai?
Chậc, không có Luyện Thiên Sương hắn ở bên cạnh, Lăng Phi quả nhiên cái gì cũng làm không xong.
Luyện Thiên Sương vừa mắng to phiền toái, vừa nhanh chóng bay khỏi cái cây, hai ba bước đi đến trước phòng ở, trực tiếp phá mở cửa phòng. Vốn dĩ tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng Lăng Phi luống cuống tay chân chiếu cố đứa nhỏ, ngoài dự liệu trong phòng lại có thêm một người —— cô gái nhân loại thanh thanh tú tú, tóc đen như mây, đầu hơi hơi cúi, nụ cười e thẹn trên gương mặt ngượng ngùng.
Nữ nhân này ở đâu ra vậy? !
Luyện Thiên Sương ngẩn ra một chút, ngực có hơi khó chịu, còn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ thấy nàng kia mặt mày đỏ bừng, đầu cúi càng thấp hơn, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: "Lăng đại ca, ta cáo từ trước, ngày khác lại đến thăm các huynh."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa, lúc thoáng lướt qua Luyện Thiên Sương, thân thể có hơi run lên khó thể nhận ra.
Đầu mày Luyện Thiên Sương càng nhíu chặt, liền mở miệng hỏi: "Nữ nhân này là ai?"
"Tần cô nương ở sát vách." Lăng Phi miệng nói về người khác, ánh mắt một lát cũng không rời dừng lại trên người Luyện Thiên Sương, đáy mắt nổi lên tình cảm dịu dàng nhàn nhạt, "Nàng đem sang cho chúng ta một ít bột gạo, nói là Tiểu Quai ở tuổi này, cũng có thể ăn chút gì đó khác."
"Ồ? Nàng thật sự rất tử tế."
"Đó là điều đương nhiên." Lăng Phi cười cười, biểu tình trở nên có chút kỳ quái, "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được sao? Nàng yêu mến......"
Hai chữ yêu mến vừa mới nói ra, chợt nghe "Bang" một tiếng, Luyện Thiên Sương thuận tay khua nát cái bàn duy nhất trong phòng, sau đó mặt mày xanh mét, thở phì phì nói: "Không liên quan đến ta."
"A?" Lăng Phi vẻ mặt kinh ngạc.
Luyện Thiên Sương thì trừng trừng mắt, một lần nữa đi trở về gốc cây kia, nhấc chân đá loạn.
Thì ra là vì cô gái kia nên mới không xuất hiện hả, lại còn hại hắn giống như thằng ngốc chạy tới chạy lui, thật rất đáng giận! Nhưng mà một người một quỷ kia đều trông xấu như vậy, tụ cùng một chỗ ngược lại cũng không tệ.
3
Luyện Thiên Sương nghiến răng mắng vài tiếng, dưới chân nhẹ nhàng điểm một chút, tung người nhảy lại lên cây, mắt thấy Lăng Phi chạy ra đuổi theo hắn, đáy lòng không thể rõ là