Lúc Lăng Phi lại hiện thân, quả nhiên đổi sang một bộ tướng mạo -- lúc này là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, con mắt sáng thiện lương đen lúng liếng cùng tóc đen bó buộc sau đầu, trên mặt lộ vẻ ngọt ngào tươi cười, thanh tú đáng yêu khôn tả, chỉ kém lấy cân mứt quả trét quanh người.
Không phải ngại gã già quá sao?
Hanh, cái này đủ trẻ đi?
8
Kết quả Luyện Thiên Sương sau khi nhìn thấy gã, trong mắt vẻ chán ghét càng thêm rõ ràng, không hề ngoài ý muốn thi triển tuyệt kỹ ánh mắt giết người lên gã.
"Luyện tiểu xà, " Lăng Phi chỉ làm như không phát hiện, cười tủm tỉm hỏi, "Kì hạn ba ngày đã đến, thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa?"
"Đương nhiên......" Chưa.
9
Luyện Thiên Sương ho khan vài tiếng, hai tay chống đỡ, từ trên giường ngồi dậy, tùy tiện sửa sang lại xiêm y một chút, ngẩng đầu mà bước tiêu sái đi ra cửa. Trên tay hắn vẫn quấn đầy băng vải, cước bộ cũng có chút lảo đảo, nhưng cằm nâng cao cao, một bộ dáng ngạo khí mười phần.
Nam tử hán đại trượng phu, chỉ có chết ở trên chiến trường, không có đạo lý chết trên giường bệnh!
10
Lăng Phi biết tính tình hắn, hiểu được khuyên tới khuyên lui thế nào cũng là vô dụng, chỉ có thể cười khổ một chút, đi theo ra ngoài.
Phòng ở kia lạnh như băng thạch động, lúc sau ra tới bên ngoài, trước là núi hoang trụi lủi, bốn phía khỉ ho cò gáy, hoang vắng yên tĩnh làm lòng người phát ra tia lãnh ý.
Nguyên lai nơi này tên gọi Vạn Quỷ sơn, vốn là cái bãi tha ma, cô hồn dã quỷ tụ tập nhiều lắm, dần dần cũng tựu thành quỷ khí dày đặc. Trong đó cũng có một con quỷ bản lĩnh cao cường nhất, làm thủ lĩnh chúng quỷ mị, chính là Lăng Phi. Tuy rằng gã bị gọi là Quỷ Vương, tính tình lại thật sự hảo, cả ngày biếng nhác, chỉ mỗi khi chống lại Luyện Thiên Sương, mới có ý định trêu đùa.
5
Bọn họ hai người đấu đá trăm ngàn năm lâu như vậy, quả thực cũng cực kỳ ăn ý, cho nên Luyện Thiên Sương ở trên khoảng đất trống rút kiếm xông đến, Lăng Phi liền lập tức lấy ra trong ngực bạch cốt tiên.
Một người huy động lợi kiếm, một kẻ vũ động trường tiên, trong lúc nhất thời chỉ thấy cát bay đá lăn, thiên hôn địa ám mù mịt.
Một lát sau, chợt nghe "Bùm" một tiếng nổ, Luyện Thiên Sương tư thế quái dị ngã xuống.
"Ngươi thua."
"Chỉ là tạm thời mà thôi, ba ngày sau một lần nữa đấu lại!"
"Ồ?"
Ba ngày sau --
Luyện Thiên Sương lại "Phịch" ngã xuống, ôi, bất quá lần này là ngã ngửa mặt hướng lên trời.
"Ngươi lại thua rồi."
"Lần sau nhất định thắng ngươi!
"Ách?"
Lại là ba ngày sau --
"Phịch!"
"Ngươi......"
"Luôn cả lần sau!"
1
"......"
Ê, người này căn bản là muốn bị thương đến cùng đi?
3
Như thế phản lại phục thù rất nhiều lần, vết thương mới của Luyện Thiên Sương rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người đã khỏi hẳn. Mà việc đầu tiên sau khi hắn tay chân linh hoạt, đương nhiên như cũ là rút kiếm chém người.
Lăng Phi tuy rằng đã là quỷ, lại cũng không có làm cho người ta hứng thú muốn chém giết, đành phải ngoan ngoãn lấy ra roi đến ứng chiến.
Lần này đánh nhau so với lúc trước kịch liệt hơn, "Đinh đinh đang đang" tiếng vang không dứt bên tai, phạm vi vài dặm nội yêu quỷ không dám lại gần. Nhưng mà ngay tại thời khắc mấu chốt, cũng chính là Luyện Thiên Sương kiếm để ngay mi tâm Lăng Phi, lúc Lăng Phi roi cuốn lấy cổ Luyện Thiên Sương, xa xa đột nhiên truyền đến một trận hỗn độn tiếng bước chân.
Kỳ quái.
Chúng quỷ đều biết tên xà yêu họ Luyện vừa xuất hiện, Vạn Quỷ sơn sẽ không được an bình, là ai có lá gan lớn như vậy, lại dám xông vào đỉnh núi nơi Quỷ Vương ở?
Lăng Phi cùng Luyện Thiên Sương đều sửng sốt, lại vẫn duy trì tư thế giằng co kia, đồng thời quay đầu nhìn xung quanh.
Xa xa, chỉ thấy một người mặc hắc y, là một thiếu phụ mỹ mạo nghiêng ngả lảo đảo đang đi tới hướng này. Nàng trong lòng gắt gao ôm một vật gì đó, bộ dáng đi đường thập phần là cố hết sức, nhưng cho dù trên người đầy bão cát bụi đất, cũng dấu không được vẻ xinh đẹp.
Vừa thấy dung nhan tú