Đáp án còn chưa nghĩ ra, tiểu oa nhi(đứa trẻ) đang ngủ say đã đem hai mắt mở trợn trừng, "Òa" khóc lớn thành tiếng.
Luyện Thiên Sương lắp bắp kinh hãi, vội vàng ném thanh kiếm đi, luống cuống tay chân đem tiểu quỷ kia ôm vào trong ngực, một chút một chút mà vỗ nhẹ lưng nó. Bởi vì đắn đo lực đạo không đúng, Luyện Thiên Sương động tác thật sự mềm nhẹ tới cực điểm, nói là hống đứa nhỏ, chẳng bằng nói là phủi tro bụi.
Đáng tiếc Lăng tiểu quai không chút nào cảm kích, hãy còn"oe oe" mà khóc không ngừng, gương mặt thanh tú trướng đến đỏ bừng, cùng bộ dáng đáng yêu khi nãy khác một trời một vực.
Thật đáng giận, tiểu quỷ này có điểm nào giống Như Âm? Căn bản là cả mười phần đều không giống!
Luyện Thiên Sương tay chân cứng ngắc, hận không thể đem búp bê mềm mại trong lòng ngã trên mặt đất, nhưng giãy dụa một lúc thật lâu, rốt cục vẫn là không hạ thủ được, đành phải hung tợn con ngươi mà trừng mắt.
Hắn dung mạo vốn là quá anh tuấn, lại có ánh mắt hung thần ác sát cùng với khí thế đằng đằng sát khí, tùy tùy tiện đảo qua có thể đem yêu quái lớn nhỏ phía nam sợ tới mức hồn phi phách tán hồn vía lên mây.
Nhưng tiểu oa nhi trong lòng thủy chung thờ ơ, chỉ lo lên tiếng khóc lớn, tiếp tục dùng mặc não ma âm (âm thanh đinh tai nhức óc) tra tấn cái lỗ tai người khác.
"Xú tiểu quỷ, ngươi dám khóc tiếp nữa, ta liền một ngụm nuốt ngươi!" Xà yêu đại nhân hổn hển cắn chặt răng, thật sự nghiêm túc uy hiếp đứa bé mới có mấy tháng còn chưa cai sữa này.
"Ô oe!" Kết quả, tiểu oa nhi ngược lại càng khóc càng hăng say.
Luyện Thiên Sương không thể nhịn được nữa, cuối cùng đành phải quay đầu nhìn phía Lăng Phi, phụng phịu hỏi: "Nó rốt cuộc sao lại thế này?"
"Chúng ta vừa rồi đánh cho kinh thiên động địa(long trời lở đất), liền ngay cả người chết cũng bị đánh thức, huống chi là tiểu oa nhi? Hắn khẳng định là bị dọa, phải hảo hảo dỗ từ từ mới được."
"Ngươi tới!" Nghe vậy, Luyện Thiên Sương lập tức đem cánh tay vươn ra ngoài.
Lăng Phi bất giác bật cười.
Gã lúc này tuy rằng đang nằm trên mặt đất, trên mặt cũng không có vẻ chật vật, chỉ cười hì hì chớp chớp mắt nhìn, nói: "Ta bị thương, không đi được."
"Ngươi...... !"
"Luyện đại thiếu gia không thể hảo tâm giúp ta một phen sao?"
"......"
Luyện Thiên Sương nhíu nhíu mày, hiển nhiên tức giận tới cực điểm, nhưng so đi so lại, hắn càng chịu không nổi tiểu quỷ đang khóc lớn, đại náo trong lòng, cho nên chỉ có thể không tình nguyện vươn tay ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Mau đứng lên."
"Đa tạ."
Lăng Phi cảm thấy mỹ mãn mà bắt lấy cái tay kia, mượn lực đứng lên, thuận thế tiếp nhận tiểu oa nhi trong ngực Luyện Thiên Sương, nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, cha mẹ ngươi tuy rằng đều đi đến một nơi rất xa, nhưng ta cùng Luyện thúc thúc sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi. Ngươi coi thúc thúc tóc hồng trước mắt này, có phải so với nương ngươi còn đẹp hơn rất nhiều hay không?"
"Lăng, Phi!"
"Ha ha, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."
"Muốn chết!"
Hai người bọn họ như trước vẫn tranh phong(cãi nhau) tương đối, bất quá lần này thật không có tái đả khởi(đấm đá nhau) nữa, hơn nữa Lăng tiểu quai cũng trở nên nghe lời rất nhiều, vừa khóc một trận, lúc sau rất nhanh liền mơ mơ màng màng ngủ luôn.
1
"Ngươi thật ra cũng lợi hại." Luyện Thiên Sương hanh hanh hừ hai tiếng, rõ ràng
thần sắc không tốt.
Lăng Phi liền nhướn nhướn mày lên, cười hỏi: "Thế nào? Ghen tị?"
Luyện Thiên Sương bật người liếc mắt trừng gã một cái, nói: "Nó về sau liền giao luôn cho ngươi."
"Được." Lăng Phi rõ ràng bị thiệt lớn, vẫn không chút để ý, cố ý chớp chớp mắt, nói:
"Dù sao ta mỗi ngày đều phải dỗ cho con tiểu xà nào đó vui vẻ, thêm một tiểu oa nhi cũng không tính là gì."
16
Luyện Thiên Sương khóe miệng co rút, cảm giác huyệt thái dương giật giật, buồn bực đến cực điểm. Biết rõ Lăng Phi cố ý chọc hắn tức giận, nhưng chính là khống chế không được cảm xúc của chính mình, lập tức nhấc chân khởi trường kiếm trên mặt đất, phản thủ đâm tới.
Lăng Phi đã sớm có