Khẩu Vị Nặng

Tiền Đường Điên Rồi


trước sau

Trong bệnh viện.

Tôi đưa trái táo gọt tới mức trên cơ bản chỉ còn lại cái lõi cho Tiền Đường, dè dặt cẩn trọng hỏi cậu ấy: “Tiền Đường, cậu … còn đau không?”

Tiền Đường tiếp nhận quả táo, xem xét một cách đầy ghét bỏ, rồi mới miễn cưỡng cắn một miếng. Cậu ấy nghe thấy tôi hỏi, nhíu mày đáp: “Cậu xoa giúp, tôi liền hết đau.”

Bản mặt dày của tôi đỏ lên, “Lưu manh!” Quên đi, cậu ấy còn biết đùa, chắc là vấn đề không lớn đâu?

Tiền Đường hướng mắt lên nhìn tôi, ánh mắt “cười như không cười” kia khiến cho tôi vô cùng chột dạ, “Cũng không biết là ai lưu manh, đá vào cái chỗ đó.”

Tôi biết mà, tôi biết cậu ấy sẽ nói như vậy mà. Tôi nhận sai rồi còn không được sao… T_T

Lúc này, y tá ôm cặp hồ sơ đi đến, thấy Tiền Đường thì kinh ngạc hỏi: “Ơ, tại sao cậu còn chưa đi?”

Tôi kinh ngạc: “Cậu ấy không cần nằm viện sao? Đúng rồi, hiện tại em phải đi làm thủ tục nhập viện.”

Y tá ngăn tôi lại: “Nhập viện cái gì, cậu ấy không có chuyện gì hết.”

Tôi bất mãn: “Cậu ấy đau đến toát cả mồ hôi, làm sao có thể không có chuyện gì? Em biết hiện tại trong bệnh viện rất thiếu giường bệnh, nhưng …”

Y tá hơi mất kiên nhẫn: “Em gái à, chị cũng ước gì bệnh viện có thể giữ bệnh nhân đẹp trai như vậy lâu thêm vài ngày, nhưng điều kiện tiên quyết là lúc trước em phải dùng lực mạnh hơn một chút.”

Được lắm, làm sao tôi lại toàn gặp phải loại người nhanh mồm nhanh miệng thế này.

Tiền Đường gặm quả táo sạch sẽ, lau miệng xong mới chậm rãi nói: “Đi thôi, Tiểu Vũ.” Miệng cậu ấy nói như vậy, nhưng thân thể lại không nhúc nhích.

Tôi không hiểu nhìn cậu ấy, Tiền Đường chán nản lắc đầu, “Tới đây đỡ tôi, cậu không có mắt nhìn hay sao?!”

Được rồi, hiện tại ngài là đại gia, tôi chính là Dương Bạch Lao* thân mang nợ, tôi đuối lý, tôi cam chịu bị nô dịch. = =

(*Dương Bạch Lao: nhân vật trong phim ‘Bạch Mao Nữ’, bị Hoàng Thế Nhân ỷ giàu có ức hiếp.)

Lúc tôi đỡ Tiền Đường ra khỏi bệnh viện, đã mệt đến bước không nổi. Tên nhãi Tiền Đường này khinh người quá đáng, cậu ấy cũng đâu bị thương ở chân, làm sao có thể vô sỉ đến mức đem toàn bộ sức nặng thân thể ép lên người tôi chứ? Cho dù cậu ấy không béo, nhưng tốt xấu gì vóc người cũng to lớn, bị tên quái vật lớn như vậy đè, tôi còn có thể hành động, đã là kỳ tích rồi!

Tên nhãi này không chỉ không cảm thấy hổ thẹn, lại còn cúi đầu, cằm gần như dán lên vai của tôi. Nơi cổ áo tôi cảm nhận được hô hấp của cậu ấy, hơi ấm kia cùng với không khí lạnh lẽo bên ngoài tạo thành sự đối lập rõ ràng, làm sao tôi có thể không phân tâm chứ … Khốn kiếp, tôi có thể nói gì đây, hiện tại tôi muốn nổi thú tính quá rồi, ngài cần phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đó nha!

Rốt cuộc, dưới trạng thái hỗn loạn, thân thể bị dày vò cùng tinh thần bị tra tấn, tôi cũng đưa được Tiền Đường trở về nhà. Tôi ném cậu ấy lên sofa, bản thân tự rót ly nước, uống ừng ực mấy ngụm to, sau đó ngồi ở bên cạnh Tiền Đường, ai oán nhìn cậu ấy, “Tôi nói cậu này, cho dù bị thiến cũng không thể suy yếu như vậy chứ? Tôi gần như phải khiêng cậu trở về đó.”

Tiền Đường đoạt lấy cái ly trong tay tôi, uống một ngụm, “Chắc cậu vừa lòng rồi, tôi mà bị “phế”, cậu phải hầu hạ tôi cả đời.”

Cậu không phế tôi cũng có thể hầu hạ cậu cả đời. ^__^

Tiền Đường không thấy được tâm lý tôi dao động, trái lại tự nói: “Đến lúc đó cho dù cậu kết hôn, tôi cũng sẽ không để ý, tôi còn phải nói rõ với chồng cậu, hai chúng tôi bán trọn gói, mua một tặng một, muốn thì mua, không muốn thì thôi.”

“Thằng nhãi này, cậu xuất khẩu thành thơ à, làm sinh viên học tiếng Trung như tôi thật hổ thẹn. Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi cũng phải trở về nghỉ một lát, mệt sắp chết rồi.” Tôi nói xong, đứng lên muốn đi.

“Tiểu Vũ.” Tiền Đường đột nhiên kéo tay tôi lại.

Trái tim nhỏ bé của tôi suýt chút nhảy ra ngoài, nhưng ngoài mặt, tôi vẫn giả bộ trấn định, “Làm sao vậy?”

Tiền Đường ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười kia giống như ánh mặt trời ngày xuân rực rỡ tươi đẹp. Cậu ấy nói: “Tiểu Vũ, thành thật xin lỗi.”

Tôi hơi xấu hổ, gãi gãi đầu, “Không sao, là tôi đá cậu trước, người nên nói xin lỗi là tôi .”

Tiền Đường thu hồi nụ cười, “Tôi không có nói lần này, cậu biết mà.”

Tôi biết, tôi đương nhiên biết, chính là tôi không biết đối với sự kiện kia, cậu xin lỗi cái gì. Người nên nói xin lỗi quả thật phải là tôi, cậu chỉ thuận miệng nói đùa một câu, tôi lại giống như phát điên đâm vào chỗ đau của cậu. Tôi biết tôi làm như vậy là vì rất quan tâm tới cậu, nhưng cũng không thể lấy đó làm lý do để thương tổn cậu.

Nghĩ đến đây, tôi trịnh trọng nhìn Tiền Đường, nói: “Tiền Đường, cậu không sai, người sai là tôi. Ngày đó, tôi quả thật hơi nặng lời, cậu … đừng để trong lòng.”

“Vậy chúng tôi lại giống trước kia nhé, cậu đừng trốn tránh tôi nữa.” Ánh mắt của Tiền Đường thật nóng bỏng, còn tràn ngập chờ mong nữa.

“Được.”

Đến đây, kế hoạch giải quyết dứt khoát của tôi chính thức thất bại hoàn toàn. Tôi không thể không có Tiền Đường, mặc kệ cậu ấy sắm vai trò gì trong cuộc đời tôi, tôi cũng không thể thiếu cậu ấy. Tôi thậm chí rất chờ mong đối với câu đùa “bán trọn gói” của Tiền Đường, mẹ nó, tôi thật biến thái mà!



Bởi vì hòa giải với Tiền Đường rồi, lượng cơm tôi ăn lại tăng mạnh, dường như muốn ăn một lần cho đủ đồ ngon bỏ lỡ mấy ngày nay, mẹ tôi thật sự nhịn không nổi nữa, khóa cửa phòng bếp lại luôn. = =

Tiếp đó, bà liền một mình chạy đi tản bộ, trước khi lên đường còn nghiêm trọng cảnh cáo cha tôi không được đi theo bà. Hai cha con tôi lúc này cũng coi như là người cùng cảnh ngộ, uất ức chia ra chiếm đóng hai góc sofa mà xem tivi.

Hơn mười giờ đêm, cha không ngừng nhìn ra bên ngoài, vừa xem vừa lặp lại “Tại sao mẹ con còn chưa trở về”. Tôi nghe đến nhức cả đầu, thuận miệng đáp một câu “Bị dâm tặc bắt đi rồi”. Kết quả, người cha bình thường ôn hòa dễ thân, không bao giờ đánh người của tôi xém chút đập khay trà lên đầu tôi . = =

Lúc này mẹ rốt cuộc cũng trở lại, nhưng bà vừa trở về tôi liền phát giác có chuyện bất thường, cảm thấy ánh mắt của bà như lướt qua khắp người tôi. Tôi bị nhìn đến phát hoảng, “Mẹ, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, muốn tay hay muốn chân tùy ngài chọn.”

Mẹ tôi chống hông cười lạnh, “Con nhóc thối, con chết chắc rồi!”

Bà không đầu không đuôi quẳng ra một câu, xong liền bỏ đi tắm rửa. Quá là khó hiểu!



Ngày hôm sau tỉnh ngủ, tôi liền bưng bữa sáng qua thăm hỏi Tiền Đường. Nói thật, một cước ngày hôm qua bây giờ tôi nghĩ lại vẫn còn sợ, ngộ nhỡ Tiền Đường thực sự thành thái giám …

Tiền Đường đang đứng ở ban công, hai tay mở rộng nhìn trời, cửa sổ thì mở to, gió lạnh thấu xương thổi vù vù vào trong phòng. Thằng nhãi này đứng ở đầu gió, hướng ra ngoài cửa sổ hô to: “Không có bạn trai! Ha ha! Không có bạn trai! Ha ha ha!”

Đây chính là cảnh tượng tôi nhìn thấy khi vừa đẩy cửa ra.

F**k, Tiền Đường điên rồi!

Tôi đứng không vững nữa, lui về sau mấy bước, cố nén sự xúc động muốn chạy trốn, vịn vào tường, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Tiền Đường…”

Tuy rằng đầu óc không rõ ràng, nhưng lỗ tai thằng nhãi này coi như vẫn còn nhanh nhạy, giữa tiếng gió vù vù vẫn nghe được lời lầm bầm như muỗi kêu của tôi . Cậu ấy quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi từ trên ban công nhảy xuống, đóng kín cửa sổ, tiếp đó đi về phía tôi .

Biểu cảm tiêu chuẩn của người điên đó chính là cười ngây ngô, không quan tâm là có chuyện hay không, không quan tâm là chuyện gì, đều cười đến dừng không được. Tiền Đường lúc này chính là như vậy, cười đến là hớn hở, giống như cả một đêm nhặt tiền nhặt đến mỏi tay vậy.

Hai chân tôi đều mềm nhũn, bắt đầu lục lọi mớ kiến thức ít ỏi đến đáng thương về phương diện này trong đầu. Hiện tại, tiểu tử kia thành ra cái dạng này chắc không phải vì một đạp ngày hôm qua của tôi chứ? Nhưng tôi chưa từng nghe nói “tiểu JJ” của đàn ông có liên kết với trung khu thần kinh … (tiểu JJ = tiểu kê kê = con gà nhỏ = …. ~_~ tôi không thèm giải thích đâu)

Tiền Đường nhận lấy cái khay trong tay tôi, cười đến miệng sắp rút gân tới nơi, “Tiểu Vũ, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tôi toát mồ hôi, còn biết bên ngoài lạnh sao, tôi thấy vừa rồi cậu mở cửa sổ hứng gió rất thoải mái kia mà?!

Tôi ngồi trên sofa, cẩn thận hỏi Tiền Đường: “Cậu … cậu không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì, tôi rất tốt!” Cậu ấy vẫn cười ngây ngô như cũ.

“Vậy vừa rồi cậu … ặc, có ý gì?”

“Chính là ý đó, người trong lòng tôi không có bạn trai, tôi rất vui.”

“Cái gì?!!!” Độc thân rồi? Nhanh như vậy? Không cần biết hiện tại tôi có còn mơ tưởng Tiền Đường hay không, nghe được loại tin tức này, dù sao vẫn khó có thể kiềm chế, đầu ngón tay cũng lạnh hẳn đi.

Tiền Đường: “Tiểu Vũ, vẻ mặt cậu như vậy là sao?”

“Không, không có gì đâu.” Giọng nói của tôi có chút mơ hồ.

Tiền Đường ngồi gần vào tôi một chút, gần tới mức tưởng như sắp dính vào người tôi đến nơi, “Không phải cậu nên mừng cho tôi sao?”

“Tôi mừng cho cậu, rất mừng…”

Tiền Đường vừa lòng gật gật đầu, tiện đà nâng cằm, biểu cảm mơ màng: “Tôi đang chờ cô ấy thổ lộ với tôi .”

“…” Cậu cũng tự tin quá thể rồi, làm sao cậu biết cô ấy nhất định thích cậu?

Tiền Đường hiển nhiên bị niềm vui làm cho đầu óc hôn mê, cậu ấy nhìn nhìn đồng hồ, “Đi thôi đi thôi, cùng tôi đi trung tâm thương mại.”

“Làm gì?”

“Mua quà chứ gì, ngày mai là lễ tình nhân.”



Tôi cực kỳ không tình nguyện bị Tiền Đường kéo vào trung tâm thương mại, nhìn cái vẻ mặt hưng phấn của cậu ấy, trong lòng tôi rất khó chịu. Cùng người trong lòng mình đi mua quà cho người cậu ấy yêu thầm, mẹ nó, thật là nghiệp chướng mà. Hơn thế, tên nhãi Tiền Đường này còn liên mồm hỏi tôi, “cậu thấy cái này thế nào, cậu thấy cái kia được không”.

Sự phẫn nộ trong lòng khiến tôi bắt đầu nảy sinh ý xấu, đặc biệt chọn cho cậu ấy những thứ vừa xấu vừa thô tục, không có chút phong cách nào, lại còn thề thốt nói con gái đều thích như vậy, ngài nghe theo là được rồi! Hừ hừ, cậu muốn tặng quà sao, tặng cái tiên sư nhà cậu!(~^^~ gái ơi là gái, chửi bậy nhiều quá)



Ngày thứ hai.

Buổi tối, Tiền Đường ôm một hộp quà siêu lớn ngồi ở trong phòng tôi, ngây ngô cười.

Tôi không vừa ý hỏi, “Cậu có thể trở về phòng cậu hay không?”

Tiền Đường: “Tôi hồi hộp mà.”

Bà đây còn hồi hộp hơn cậu! Lời này đương nhiên tôi không nói ra miệng, chỉ làm bộ đặc biệt quan tâm cậu ấy, hỏi một vấn đề: “Cậu khẳng định cô ấy sẽ thổ lộ sao?!”

Tiền Đường lắc đầu.

Xem như tôi đã hiểu, không cần biết một người bình thường chỉ số thông minh cao đến đâu, nói đến tình yêu, khẳng định đều biến thành kẻ thiểu năng. Lúc này tên thiểu năng kia rõ ràng muốn tìm kiếm sự khích lệ từ tôi mà, hừ!

Tôi mặc kệ cái chuyện vớ vẩn của Tiền Đường, chỉ ngồi ở một bên nhàn nhã sung sướng dùng tin nhắn quấy rầy em gái Lam.

Tôi: Em gái Lam!

Em gái Lam: Ừ.

Tôi: Tiền Đường muốn làm đôi chim liền cánh với cô gái kia (nguyên văn: song túc song phi)!

Em gái Lam: Ừ.

Tôi: An ủi tôi một chút thì sẽ chết sao?!

Em gái Lam: An ủi bà.

Tôi: …

Em gái Lam: Hôn rồi sao?

Tôi: Chưa …

Em gái Lam: Vậy tiến tới lấy một nụ hôn tạm biệt đi, sau đó từ bỏ. Nên làm gì thì làm đi, trong tay anh em toàn là trai đẹp cả, bà muốn cái dạng gì cũng có.

Ông nói nghe như bọn buôn người vậy.

Tôi lại hỏi: Hôn như thế nào đây?

Em gái Lam: Nhào tới, vừa hôn vừa lột quần áo.

Tôi: …

Tôi vụng trộm đưa mắt nhìn Tiền Đường một cái, thằng nhãi này đang ôm hộp quà ngẩn người. Chủ ý của em gái Lam thật không đáng tin, nhưng mà … nhưng mà tôi cảm thấy nếu tôi mà không hôn cậu ấy một cái, về sau nhất định sẽ hối hận cả đời …

Sự thật chứng minh, một người không làm gì, chỉ lo ngẩn người rất dễ mệt mỏi buồn ngủ. Từ lúc Tiền Đường bắt đầu mang bộ dáng “Tới thời khắc chứng kiến kỳ tích”, trải qua hai giờ chờ đợi, liền diễn biến thành không ngừng gật gù, ngáp lên ngáp xuống.

Tôi xấu xa khuyên cậu ấy: “Mệt thì ngủ một lát đi, di động đưa tôi xem giúp cho.”

Tiền Đường nghe lời ngã ra giường, trong lòng còn không quên ôm đống rách nát của cậu ấy.

Nửa giờ sau.

Tôi tiến đến bên cạnh Tiền Đường, nhẹ nhàng gọi, “Tiền Đường? Tiền Đường?”

Tiền Đường không có phản ứng. Tôi lo lắng, chọc chọc vài cái, cậu ấy vẫn không phản ứng. Ha ha ha ha ha…

Tôi quỳ gối trên giường, cúi đầu, miệng nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Tiền Đường. Hôn thôi, chỉ một nụ hôn, cuộc đời này của tôi coi như không uổng phí!

Thế nhưng ngoài dự liệu, Tiền Đường đột nhiên mở mắt.

Tôi, ngây ngốc, …

Tôi và Tiền Đường mắt to trừng mắt nhỏ mất vài giây, Tiền Đường mở đầu phá vỡ sự im lặng. Cậu ấy cười cực kỳ đắc ý, “Tiểu Vũ, cậu muốn làm cái gì?”

Tôi hiện tại rất muốn lao ra ngoài,
chạy càng xa càng tốt. Trên thực tế, tôi quả thật cũng hành động như vậy, nhưng tôi không nhanh bằng Tiền Đường –

Tôi vừa định nhấc mình lên, Tiền Đường đã giữ chặt gáy tôi, tiếp đó cậu ấy nhẹ nhàng kéo tôi xuống. Môi hai người cứ như vậy dính chặt vào nhau.

Chương 23: Thẳng thắn

Nụ hôn đột nhiên xuất hiện, đáp xuống buổi tối lễ tình nhân.

Tất cả ngọt ngào đều xếp sau khiếp sợ. Tôi cảm thấy biểu đồ phản xạ của mình xảy ra đột biến, dưới sự kích thích của một loạt biến cố này, đã nhảy vọt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Khi Tiền Đường nhắm mắt lại nhẹ nhàng mút cắn đôi môi tôi thì tôi không có chút phản ứng nào, nằm ở trên người cậu ấy, cả người cứng ngắc, nửa là vui mừng, nửa là khẩn trương.

Tôi cảm thấy chuyện này cũng không thể trách tôi, đột nhiên bị người mình thầm mến nhưng đã không dám ôm chút hy vọng nào hôn, không phản ứng kịp là chuyện rất bình thường.

Vậy mà hiển nhiên Tiền Đường không nghĩ như vậy. Cậu mở mắt bất mãn nhìn tôi, đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng lấp lánh, cực kỳ giống nước hồ thu. Sau đó, đôi mắt của cậu ấy khẽ híp lại, động tác này bình thường là dự báo trước nguy hiểm sắp đến.

Tiền Đường đột nhiên lật người, đè tôi dưới thân. Một tay cậu ấy giữ chặt tay tôi, một tay khác thì cầm mặt của tôi, sau đó ngậm môi của tôi, dùng sức chà xát. Tôi mở to hai mắt nhìn hàng mi dày rậm của cậu ấy buông xuống gần trong gang tấc, sóng ngầm lưu động thấp thoáng dưới hàng mi, sáng như ánh trăng, trong như nước suối.

Ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh sáng rực rỡ xuyên vào, nhuộm lên gương mặt trắng nõn của Tiền Đường, khiến nó trở nên mê ly mà mộng ảo. Tôi khẽ nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là có người đốt pháo hoa. Pháo hoa cực lớn nổ tung trên bầu trời, khiến cho màn đêm tĩnh mịch trở nên phồn hoa rực rỡ.

“Tiểu Vũ,” Tiền Đường nhẹ nhàng xoay mặt tôi qua, hơi thở hỗn độn, “Nhắm mắt lại.”

Lúc này tôi giống như một con rối gỗ, mà Tiền Đường chính là người nắm sợi tơ khống chế rối gỗ. Vì vậy tôi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Tiền Đường cười nhẹ, hô hấp nóng rực phun lên trên mặt của tôi, “Hôn anh đi.”

Giống như bị đầu độc, tôi ôm lấy cổ Tiền Đường, dán đôi môi lên.

Tiền Đường kịch liệt đáp lại khiến tôi nhanh chóng mất quyền chủ động, hôn tôi thật sâu, tiếng nói mơ hồ từ trong khóe miệng phát ra ngoài, giống như là tuyên ngôn, hoặc như là thở dài, “Tiểu Vũ, anh yêu em, anh yêu em.”

Tiền Đường, em cũng yêu anh.

Vì trước mắt miệng tôi bị chặn kín mít, những lời này tôi tạm thời không nói ra miệng. Tiền Đường hết sức săn sóc giúp tôi nói chuyện: “Tiểu Vũ, anh biết em cũng yêu anh.”

Ừ, biết là tốt rồi.

Mặc dù hôn là chuyện vô cùng ngọt ngào như mật, nhưng nếu như uy hiếp đến an toàn sinh mạng, vậy cũng không tốt. Cho nên khi tôi phát hiện tôi thực sự khó thở,đại não thiếu dưỡng khí trước mắt tối đen thì tôi quả quyết đẩy Tiền Đường ra.

Tiền Đường làm mặt dày bu lại. Cậu nằm nghiêng bên cạnh tôi, cách tôi rất gần. Áo sơ mi bởi vì động tác vừa rồi, trở nên nhăn nhúm, nút áo đầu tiên mở ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn nhẵn nhụi, ở dưới ánh đèn nhu hòa, ôn nhuận như ngọc.

Mặt già của tôi đỏ lên, có một loại cảm giác tội ác vì nhìn lén. Tiền Đường một tay chống đầu, một tay kia nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ môi của tôi, cười nói: “Xấu hổ?” Đại khái là tâm tình còn chưa bình tĩnh lại, giọng nói của cậu hơi khàn khàn, nghe vào tai giống như là một loại cố ý khiêu khích. Vì vậy cổ họng của tôi cũng hơi ngứa ngáy theo.

Loại chuyện xấu hổ này rất thần kỳ, cậu ấy không nói tôi còn chưa cảm thấy gì, cậu vừa nói, tôi nhất thời cảm thấy mặt của tôi như lò sưởi điện liên tục tản ra nhiệt lượng. Vì vậy tôi uốn éo thân thể qua không nhìn cậu ấy nữa, vùi đầu ở trong cánh tay .

Chuyện tối hôm nay phát triển rất quỷ dị, tôi và Tiền Đường làm sao lại lăn đến trên giường rồi.

Tiền Đường từ phía sau ôm lấy tôi, cánh tay nắm eo của tôi, bàn tay dán lên bụng của tôi. Mặc dù cách lớp quần áo, tôi vẫn có thể rõ ràng cảm giác được hơi ấm mà lòng bàn tay cậu ấy phát ra, éc. . . . . .

Cằm Tiền Đường đặt trên vai tôi, cứ như con cún con cọ a cọ trên cổ của tôi, tôi cảm thấy ngưa ngứa, rụt cổ tránh cậu. Thế nhưng đột nhiên cậu ấy lại ngậm lỗ tai tôi, càng giống một con cún rồi. . . . . . Thằng nhãi này không phải bị lây mấy cái thói quen bất lương của Viên Tử nhà cậu ta chứ. . . . . .

Khi đầu lưỡi ấm nóng của Tiền Đường chạm vào vành tai tôi thì tôi giật mình một cái, toàn thân giống như bị điện giật, cảm giác kia rất quỷ dị, cũng rất khó chịu. Vậy mà cậu vẫn tiếp tục hăng hái, ngậm vành tai tôi liếm a liếm. Da đầu của tôi muốn nổ tung, tôi ôm đầu không để cho Tiền Đường đụng vào nữa.

Tiền Đường thử kéo ra cánh tay của tôi, vừa kéo vừa cười, tôi cảm thấy cậu ấy cười nhìn có vẻ hả hê, “Tiểu Vũ, anh yêu em, anh thật sự yêu em.“

Viên đạn bọc đường cũng không dùng được. Tôi sống chết ôm đầu, buồn bực đáp: “Ngài có thể đổi câu nói nào mới mẻ hơn không?”

Tiền Đường: “Tiểu Vũ, anh có thể cởi quần áo của em không?” Không đợi tôi đáp ứng, bàn tay thằng nhãi này đặt ở trên bụng tôi đã không an phận bắt đầu dò xét vào trong quần áo.

Sặc, quả thật đủ mới mẻ! Tôi không nói hai lời liền đạp Tiền Đường xuống giường.

Tiền Đường từ dưới đất đứng lên, kiên nhẫn lại muốn bò lên giường, tay của cậu mới vừa chống lên trên giường, tôi đã nâng chân lên hướng về phía cậu ấy làm bộ muốn đá, “Không cho tới đây.”

Tiền Đường dừng động tác lại, “Thế nào?”

“Không có chuyện gì, em chỉ cảm thấy quá đột nhiên, phải cẩn thận suy nghĩ một chút.”

“Đến nỗi như vậy sao, nói chuyện yêu đương mà giống như phá án vậy, “ Tiền Đường ngồi ở trên giường, bắt đầu giải thích cho tôi, “Nếu không phải anh cho là em có bạn trai rồi, làm sao còn có thể để đến bây giờ?”

Tôi không hiểu, “Kỳ quái, làm sao em lại có bạn trai? Chuyện như vậy tại sao em không biết?”

Tiền Đường vạn phần khổ sở nhìn tôi một cái, “Một năm trước, có người bạn học tới nhà em chơi, cậu ta hỏi em có bạn trai hay không, em nói có. Lúc ấy anh đứng trong phòng bếp nhà em, còn đánh bể cái đĩa.”

“Trời đất, anh nói là Chu Văn Trừng à?”

“Ừ?” Tiền Đường không vui.

“Không phải ý em là cậu bạn học kia gọi là Chu Văn Trừng. Lúc ấy em nói có bạn trai, không phải là vì em một lòng muốn bắt anh lại sao, khụ khụ, coi như là dự định, dự định!” Cứ đưa chân như vậy quá mỏi, tôi dứt khoát gác chân lên vai Tiền Đường, liền thoải mái hơn rất nhiều.

“Ừ, “ Tiền Đường hài lòng gật đầu một cái, cũng không né tránh chân tôi, “Nhưng nếu em thích anh, thì tại sao không có chút biểu hiện nào? Em trực tiếp nói cho anh biết em yêu anh, là có thể bớt được bao nhiêu phiền toái rồi.”

Tôi vừa định trả lời, suy nghĩ một chút, lắc đầu thở dài, “Em đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Không phải em đã hỏi anh sao, hỏi anh có người trong lòng hay không, anh nói có, còn nói cô ấy đã có bạn trai, em nào dám nói gì nữa, ngộ nhỡ bị anh phát hiện, ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.”

Tiền Đường cười cười tự giễu, “Trách anh thôi, anh giấu tâm sự quá kỹ.”

Tôi được một tấc lại tiến thêm một thước: “Đúng vậy, có chuyện gì anh nói thẳng không được sao? Hơn nữa, coi như anh tin rằng em có bạn trai, sao anh không hỏi rõ, anh mà hỏi, không phải mọi chuyện đều rõ ràng rồi sao?”

Tiền Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ, “Tiểu Vũ, anh sao dám hỏi em. Em lặp đi lặp lại nhiều lần ám hiệu anh đừng có làm người thứ ba, anh còn tưởng rằng em biết anh thích em, cố ý nói như vậy để cự tuyệt anh. Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới anh liền cực kỳ buồn bực. Nếu không phải lần này anh thật sự nhịn không được nữa đi tìm cha mẹ vợ tương lai nhờ cố vấn, hai ta còn không biết đến lúc nào mới có thể hiểu nhau.”

Tôi liếc mắt, than thở: “Hai chúng ta đúng là hai kẻ ngốc.”

Tiền Đường nghiêm túc nhìn tôi, “Tiểu Vũ, về sau bất kể gặp phải chuyện gì chúng ta cũng đừng buồn bực trong lòng nữa, được không?”

Bị cậu ấy dùng ánh mắt trịnh trọng như vậy nhìn chăm chú, tôi hơi ngượng ngùng. Tôi giả bộ không có việc gì ho một tiếng, cố ý dùng mũi chân cọ xát cằm Tiền Đường, khẽ mỉm cười, “Ừa.”

Tiền Đường đè chân tôi lại , thân thể khom xuống. Cậu nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt tựa hồ có hai ngọn lửa nhỏ lao ra, “Tiểu Vũ, anh có thể lý giải hành động này là một loại mời gọi không?” Nói xong, còn nhẹ nắm lấy chân tôi .

. . . . . . Quả quyết đạp cậu ta xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện