Vốn tưởng rằng sóng gió
về chuyện cái túi cứ như vậy trôi qua, không nghĩ tới mẹ của Tiền Đường chẳng
hiểu sao lại biết được, bà đương nhiên là mất hứng, nhưng cũng không trực tiếp
phê bình tôi, mà nói cho mẹ tôi biết. Kết quả mẹ cầm chổi lông gà đuổi tôi chạy
vài vòng trong phòng khách, mãi đến khi tôi ôm đùi bà sâu sắc bày tỏ rằng tôi
đã biết lỗi rồi, tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để thành một con người mới,
không phụ sự dạy dỗ của bà, thì mẹ mới xem như bỏ qua.
Phải nói dì Đường quả
thực là lợi hại, bản thân không cần ra tay, cũng dạy được cho tôi một bài học.
Vị mẹ chồng tương lai này vốn đã không đồng ý chấp nhận tôi, nay xem ra bà
khẳng định lại càng không thích tôi, buồn quá đi. = =
Thật ra chuyện khiến cho
tôi càng buồn hơn hiện tại còn đang ở phòng ký túc chờ tôi kìa.
Tôi vừa bước một bước
vào cửa ký túc xá, Trương Phú Bà liền nhào vào lòng tôi khóc đến là thê lương,
thảm đến độ làm cho người ta nghe mà không đành lòng, đương nhiên, nếu cô nàng
có thể nặn ra chút nước mắt, có lẽ sẽ càng giống thật hơn.
Tôi bất đắc dĩ giơ hai
tay ra vẻ đầu hàng, “Người đẹp à, tôi nợ tiền bà hay là vô lễ với bà đây?”
Trương Phú Bà tru lên:
“Cốc Ca! Bà nhất định phải cứu tôi!”
“Vậy trước tiên bà cũng
phải nói với tôi là chuyện gì xảy ra đã chứ?”
Kỳ thực không cần hỏi
cũng biết, có thể khiến Trương Phú Bà điên cuồng như vậy, trên thế giới này
chắc chẳng tìm nổi người thứ hai đâu. Nhắc tới Tiểu khủng bố, tôi thật đúng là
không thể không bội phục anh ấy, bình thường thì giống như cái hũ nút, nói thêm
một câu cũng vất vả, lúc cười còn đặc biệt không tự nhiên, thực khiến cho người
khác cảm thấy muốn chọc ghẹo. Một người như vậy, không ngờ lại có thể một lần
rồi lại một lần khiến cho Trương Phú Bà trở nên vô cùng điên cuồng, giống như
người mất trí vậy, cái này nên gọi là gì nhỉ, chân nhân bất lộ tướng sao?!
Sự tình hiện tại cũng có
liên quan đến Tiểu khủng bố, nhưng anh ta chỉ có thể coi là người gián tiếp
chịu trách nhiệm thôi. Chuyện là nhóc Trương Phú Bà này cuối cùng cũng không
che giấu nổi, bị cha mẹ cô nàng phát hiện ra đang yêu đương, chuyện này
thật ra cũng bình thường, người làm cha mẹ đều là cáo già cả, nếu cô nàng mà
gặp phải người mẹ như dì Đường, dám chắc sẽ còn điên cuồng hơn.
Đáng nhẽ, phát hiện thì
phát hiện thôi, con gái cũng đã năm thứ ba đại học rồi, nói chuyện yêu đương
cũng không có gì ngạc nhiên cả. Thế nhưng hai vị cha mẹ này quá nóng ruột, muốn
đích thân tới xem xét một chút thì mới yên lòng, chứ ỷ y vào Trương Phú Bà thì
không an tâm. Tiểu khủng bố là bảo bối của Trương Phú Bà, không có nghĩa là
cũng là bảo bối trong mắt người khác, nhân phẩm Tiểu khủng bố thì thôi không
nói, nhưng vấn đề là điều kiện gia đình khẳng định không phù hợp với tiêu chuẩn
của cha cô nàng. Lần này nếu Tiểu khủng bố bị cha mẹ vợ phủ nhận, vậy cặp vợ
chồng son này về sau chỉ có thể nín nhịn mà thôi. Càng làm cho người ta đau đầu
hơn là, gần đây lại có cái tên nhà giàu luôn quấn quít lấy Trương Phú Bà, thằng
nhóc kia mặt người dạ thú, ba mẹ cô nàng lại đặc biệt vừa lòng.
Trương Phú Bà nói tới
đây, lòng đầy căm phẫn, “Con nhà có tiền thì rất giỏi à, thời nay nhà có của
còn không bằng nông dân nữa là!”
Tôi mặt không biểu cảm
đâm chọc cô nàng, “Bà cũng là con nhà có tiền đó.”
Trương Phú Bà lay lay
cánh tay tôi làm nũng, “Cho nên, Cốc Ca à, bà phải giúp tôi !”
Tôi kinh ngạc, “Vụ này,
tôi giúp được gì chứ?”
Ánh mắt Trương Phú Bà
sáng lên, vẻ mặt sáng láng nói: “Vào thời điểm mấu chốt, tôi thông minh đột
xuất, đã nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu — tìm đường sống trong chỗ chết!”
“Bà muốn giết Tiểu khủng
bố hả?”
“Không phải, không phải,”
Trương Phú Bà lôi kéo tôi ngồi xuống, nịnh nọt đấm bóp vai tôi, nhất định không
có chuyện tốt rồi. Quả nhiên, người điên khùng này bắt đầu trình bày cái ý
tưởng tìm đường sống trong chỗ chết của cô nàng, “Tôi nghĩ như vậy nè, trước
tiên tìm một người đặc biệt không đáng tin cho cha mẹ tôi xem, lúc bọn họ cực
kỳ không vừa lòng, Tiểu khủng bố liền xuất hiện …”
“Hiểu rồi, nhưng mà… vụ
này mẹ nó đến cùng là có quan hệ gì tới tôi ?”
“Bởi vì tôi nghĩ, đã
đùa, thì phải đùa ác một chút. Lấy bọn con trai bình thường ra so với Tiểu
khủng bố nhà tôi thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên, trọng điểm là cha mẹ đã sinh
ra hoài nghi với cái nhìn của tôi, cho nên nói cách khác cũng Tiểu khủng bố bị
liên lụy. Nhưng con gái thì sẽ không giống, hi hi hi.”
“Con, con gái?”
“Đúng vậy, trước hết tôi
nói với cha mẹ tôi là người đồng
tính, khiến cho bọn họ hết hi vọng với tôi,
tiếp đó thì, kẻ đồng tính là tôi đây phát hiện bản thân vẫn có thể yêu thương
đàn ông, nhưng chỉ giới hạn ở Tiểu khủng bố mà thôi! Cho nên, giữa một cô gái
và Tiểu khủng bố chọn lấy một người làm con rể, người bình thường đều sẽ chọn
Tiểu khủng bố, đúng không?”
Cái quái gì đây, ở đó mà
chờ nhé! Tôi bất đắc dĩ đẩy cô nàng ra, “Không phải là bà ngấp nghé tới tôi đấy
chứ?”
“Bingo! Cốc Ca thật
thông minh quá!”
“Khốn kiếp, bà đừng có
lại đây!” Tôi né tránh Trương Phú Bà, hai tay che ngực, “Bà đó, không phải thực
sự có hứng thú với con gái chứ?”
“Trừ phi Tiểu khủng bố
nhà tôi là con gái, ha ha.”
“Vậy tại sao lại tìm tôi
? Từ Thiên Tài với Phạm Phong Tình đâu?”
“Bà nam tính hơn bọn
họ.”
“…”
Lúc này tôi thật sự rất
muốn cào vài phát lên gương mặt tươi cười của Trương Phú Bà cho hả giận, rõ
ràng là đang muốn cầu cạnh tôi, kết quả lại còn làm cho tôi ấm ức như vậy! Hiện
tại tôi là người có bạn trai, cái gì mà nam tính rồi khí phách, mấy chữ đó bà
đây không biết chữ nào!
Khốn kiếp, đây không
phải là trọng điểm, trọng điểm là — rốt cuộc chỉ có cái loại đại não thảm hại
vô cùng mới có thể nghĩ ra kiểu tuyệt chiêu che mắt này thôi! Trước tiên không
nói tới Tiểu khủng bố khi biết chuyện này sẽ nghĩ sao, chỉ nói tới việc lừa gạt
cha mẹ mình như vậy, thật không còn gì để nói! Hơn nữa, ngộ nhỡ cha cô nàng
tưởng tôi mê hoặc con gái nhà ông, nổi giận tìm người tới tại axit vào mặt tôi
thì sao…
Tôi rùng mình một cái,
bắt lấy túi xách chạy ra ngoài, chuyện hư hỏng thế này tôi không làm nổi, ai
thích thì đi mà làm!
Ai biết được tuy rằng
đầu óc Trương Phú Bà không linh hoạt, nhưng thân thủ lại làm cho người
ta nhìn mà ngưỡng mộ, không đợi tôi bước ra khỏi cửa, cô
nàng đã ôm chặt eo tôi, tóm tôi vào trong phòng, kêu gào đinh tai nhức óc, “Cốc
Ca! Bà không thể không quan tâm đến tôi, hiện tại chỉ có bà mới có thể giúp tôi
thôi!”
Tôi cầm lấy khung cửa
không cho cô nàng đạt được ý định, “Mặc kệ! Đồng chí Trương Thiến à, phiền bà
dựa trên nguyên tắc công bằng công chính công khai mà nói chuyện đàng hoàng với
cha mẹ bà đi, con người Tiểu khủng bố rất đáng tin, chỉ cần bà kiên quyết một
chút thì chẳng sợ bọn họ không đáp ứng.”
Trương Phú Bà lâm vào
ngõ cụt, “Không được, tôi không thể mạo hiểm như vậy! Cốc Ca, tôi yêu Tiểu
khủng bố, yêu anh ấy lắm!” Vừa nói vừa giả mù sa mưa quẹt loạn lên quần áo của
tôi, giống như đang thật sự chảy nước mắt vậy, diễn xuất cũng quá chân thật đi,
tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn… Khốn kiếp, thực muốn khóc quá đi?
Con người
ta sợ nhất là gặp người khác khóc, vừa khóc tôi liền bế tắc, huống
chi nhóc Trương Phú Bà này bình thường cũng rất dễ khiến người khác thương yêu,
lúc này lại khóc lóc nữa, tôi thật đúng là không biết làm sao. Cô nàng dường
như đã mất kiềm chế, vừa khóc vừa lẩm bẩm “Tôi yêu Tiểu khủng bố”, nhai đi nhai
lại một câu, giống như là niệm kinh vậy.
Tôi vô lực thở dài, “Lần
sau không được viện cái cớ này nữa.”
“Thật sao? Cốc Ca, tôi
biết bà tốt nhất mà!” Cô nàng vừa nói xong, liền hôn đánh choẹt một cái lên mặt
tôi .
Tôi cũng khóc: “Bà có thể
lau sạch nước mũi trước hay không…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com