Ngày hôm sau, cuối cùng anh cũng đã điều tra ra được được kẻ đã gây ra thương tích cho Linh Vi và giết hại đứa con chưa thành hình của anh.
Cho dù là vô tình hay cố ý thì kẻ đó cũng đáng chết ngàn vạn lần.
"Gì chứ? Ai? Cô ta? Trốn ra nước ngoài rồi à? Vậy thì các người phải bắt cô ta về đây cho tôi, đừng để cảnh sát tìm ra cô ta trước." Anh nói chuyện qua điện thoại nhưng giọng lại lạnh lùng đến thấu xương, khiến cho người ở đầu dây bên kia không khỏi run rẩy.
"Tút tút."
Sau khi tắt máy, anh đã siết chặt chiếc điện thoại trong tay, chỉ hận không thể bóp chết người đàn bà đó.
"Mẹ nó! Lại là cô ta! Đặng Tử San, cô đúng là chán sống rồi."
Tuy Linh Vi vẫn chưa biết là mình mang thai cũng không biết là đứa con của anh và cô đã không còn.
Anh cũng không định nói ra khiến cô thêm thương tâm.
Nhưng nhất định anh sẽ thay cô trả thù cho đứa bé.
...
Sau khi rời khỏi công ty thì trời cũng đã nhá nhem tối, anh trở về nhà muốn tắm rửa và thay đồ sạch sẽ rồi đến bệnh viện, nhưng vừa về đến nhà thì đã thấy Dưa Hấu ngồi trên sofa, bụng căng tròn.
Chắc là quản gia đã cho nó ăn.
Anh đi lại gần nhưng lần này nó không bỏ chạy nữa, thậm chí anh ôm nó lên nó cũng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, khì khì vài tiếng.
Đột nhiên anh cảm thấy Dưa Hấu cũng không đáng ghét cho lắm, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Dù sao thì Dưa Hấu cũng chính là thứ mà Linh Vi thích nhất trong căn biệt thự to lớn này, những lúc anh không ở đây, nó là người duy nhất chơi cùng cô, bầu bạn cùng cô.
"Chủ nhân của mày không còn ở đây nữa rồi.
Mày có muốn tao đưa cô ấy về không?" Mèo thì không biết nói chuyện, nó chỉ kêu meo meo nhưng Tần Minh Hạo lại cho rằng nó trả lời là: Muốn.
Vì vậy, anh lại nói tiếp: "Được, tao nhất định sẽ đưa cô ấy về.
Từ đây cho đến khi đó mày phải an phận một chút, nếu dám phá phách thì đừng trách tao ném mày ra ngoài."
...
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, anh đã đến bệnh viện.
Kiều Tuấn thấy anh cứ đi đi về về, hết đến công ty rồi lại đến bệnh viện, rõ ràng là không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí còn không kịp ăn cơm nên không khỏi lo lắng.
Cho dù anh có khoẻ như trâu thì cũng là sức người, sao có thể chịu nổi trong thời gian dài? Huống chi Linh Vi còn phải ở lại bệnh viện khá lâu, nếu cứ tiếp tục thì có thể chưa đến một tuần anh đã đổ bệnh.
Vì vậy, thân là bạn của Tần Minh Hạo, Kiều Tuấn sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Kiều Tuấn cứ mặt dày đi đến kéo tay Tần Minh Hạo: "Chưa ăn cơm phải không? Cùng tôi đi ăn cơm đi!"
"Không đi, tôi không đói, nuốt không trôi." Tần Minh Hạo cương quyết đẩy Kiều Tuấn ra nhưng tên bác sĩ này cứ bám riết không buông: "Nhưng mà tôi đói.
Đi thôi! Tôi biết gần đây có một nhà hàng mới mở, vẫn chưa có cơ hội nếm thử."
Tần Minh Hạo bị Kiều Tuấn kéo đi, cuối cùng vẫn phải bất lực đi ăn cơm cùng anh ta.
...
Ở nhà hàng.
Kiều Tuấn cứ không ngừng nói lảm nhảm: "Này! Lần này là nghiêm túc sao? Với Linh Vi ấy? Không phải là nhất thời hứng thú đấy chứ?"
"Cậu cảm thấy tôi chưa đủ nghiêm túc à?" Tần Minh Hạo cau có nói.
"Cũng phải.
Chỉ là bây giờ người ta không muốn yêu cậu nữa rồi.
Phải làm sao đây? Nhưng mà phải nói nha, Linh Vi thật sự rất dũng cảm đó, yêu cậu nhiều năm như vậy, chịu bao