Mấy ngày sau, Linh Vi đi làm trở về không còn nhìn thấy người đàn ông đó đứng dựa tường chờ cô ở trước cửa nhà nữa.
Thay vào đó, khi Linh Vi bước vào nhà, cô đã rất bất ngờ, không tin được là hôm nay Kiều Doanh còn về sớm hơn cả cô.
Cô ấy nằm ườn trên sofa, hình như là sắc mặt không được tốt như mọi ngày, thậm chí còn không thèm trang điểm.
Linh Vi cảm thấy làm lạ, sao một người hay quan tâm đến vẻ bề ngoài như Kiều Doanh lại trở nên như vậy.
"Kiều Doanh, cô không sao chứ?" Linh Vi cảm thấy lo lắng nên lên tiếng hỏi.
"Không sao, chỉ là đau bụng." Giọng cô ấy có chút mệt mỏi, nói đúng hơn là rên rỉ.
Cùng là phụ nữ với nhau nên Linh Vi hiểu cô ấy đang bị gì, cô nhanh chân bước vào bếp: "Tôi sẽ nấu trà gừng đường đen cho cô, cô đợi một lát."
Cô ấy ngẩng đầu lên, mở mắt ra, thấy Linh Vi xách túi lớn, túi nhỏ đi vào bếp, có hơi cảm thán: "Trời! Cô đảm đang thật đấy, ngày nào cũng đi siêu thị nấy ăn.
Lúc trước tôi toàn ăn ngoài, tối về đói bụng cũng chả không có gì lót dạ, may mà gần đây có cô tôi mới biết cơm nhà nấu là thế nào.
Nếu ai mà lấy được cô làm vợ chắc sẽ yêu thương và trân trọng cô lắm, còn tôi thì chỉ có thể chơi đùa với đám đàn ông lắm tiền kia, cả đời này chắc không biết yêu là thế nào."
Linh Vi nghe đến chữ "vợ" thì có chút khựng lại, mi mắt cô cụp xuống, lẩm bẩm gì đó mà Kiều Doanh không nghe được: "Chưa hẳn là vậy, tôi không tốt đến thế đâu."
Một lát sau, Linh Vi bước ra khỏi nhà bếp với bát trà gừng đường đen nóng hổi trên tay.
Cô đặt xuống bàn cho Kiều Doanh: "Cô mau dậy uống đi cho nóng, uống xong sẽ dễ chịu hơn."
Cô ấy lười biếng ngồi dậy, cầm lấy bát trà gừng, cười cười nói lời cảm ơn.
Khi Linh Vi định vào trong bếp nấu cơm thì cô ấy lại lên tiếng: "Phải rồi, Linh Vi, cô muốn tìm việc làm sao?" Cô ấy gãi gãi đầu có chút ngại ngùng rồi nói tiếp: "Thật ra tôi cũng không muốn vào phòng của cô, can thiệp vào chuyện riêng tư của cô đâu, chỉ là tôi phát hiện mình hết băng vệ sinh rồi nên mới sang phòng cô tìm thử, trùng hợp nhìn thấy mấy tờ rơi tuyển việc làm trên bàn.
Cô không đủ tiền sinh hoạt sao?"
Linh Vi tròn mắt nhìn Kiều Doanh, cô phát hiện ra cô ấy cũng không phải là một người xa cách, khó gần gì.
Đặc biệt khi lau sạch đi lớp trang điểm đậm trên mặt, cô ấy cũng không khác với những cô gái bình thường là bao.
Nói chuyện với cô ấy Linh Vi có cảm giác vô cùng thoải mái, không hề gò bó cũng như là có cảm giác bị áp lực, vì vậy Linh Vi thở dài than thở, không định giấu giếm: "Đúng vậy, thật sự là không đủ, nếu tính sơ sơ thì chỉ đủ trả tiền nhà, hơn nữa công việc của tôi chỉ là những công việc vặt, không kiếm được bao nhiêu nên tôi muốn tìm thêm công việc làm buổi tối."
Kiều Doanh ồ một tiếng rồi đặt bát trà gừng xuống, đặt hai ngón tay lên cằm cẩn thận suy nghĩ: "Tôi nghĩ là tôi có thể giúp được cô."
Linh Vi mừng rỡ, cô chạy đến sofa ngồi cạnh cô ấy khiến cô ấy có chút giật mình.
"Thật sao?"
"Tôi cũng không chắc,