Linh Vi mệt mỏi trở về nhà, cũng may là hôm nay Kiều Doanh không về sớm nữa nên cô cũng không cần phải nấu cơm, nếu không thì cô sẽ bị rút cạn hết sức lực mất.
Cô tắm rửa sạch sẽ xong là trực tiếp leo lên giường ngủ luôn, ngay cả tóc cũng không thèm lau, cứ để mái tóc ướt sũng như vậy mà đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, hôm nay trời đã dần lạnh hơn, lá cây trên những tán cây cao cũng đã dần ngả sang vào vàng hết, nếu muốn tìm ra một chiếc lá màu xanh giữa mùa thu e là hơi khó.
Sau khi phát xong hết tờ rơi, thì cũng đã là giờ nghỉ trưa, cô đã đi đến ngồi nghỉ ở một công viên gần đó, nhìn ngắm thiên nhiên, ngắm bầu trời cao vút và những đám mây trắng xoá với nhìn hình dạng khác nhau.
Thật ra ngắm mây không thể chỉ ngẩng đầu lên là nhìn thấy như mặt trăng hay mặt trời mà phải có trí tưởng tượng mới được nha.
Chỉ cần thêm một ít trí tưởng tượng vào thì những đám mây trên cao sẽ biến thành một vườn bách thú, nào cá heo, nào mèo, nào lợn rồi còn có cả rùa.
Linh Vi thích thú nhìn ngắm một hồi lâu cũng không cảm thấy chán, đột nhiên, có một chiếc lá vàng rơi xuống trước mặt cô, cô cúi đầu xuống nhặt nó rồi bất giác mỉm cười.
Hình thù của nó rất kì lạ, cứ như là một hình trái tim vậy.
Nhưng rồi cô đã đặt nó xuống ghế, lấy điện thoại ra xem thử thì đã trễ rồi, cô chưa ăn gì thì phải tiếp tục làm việc.
Linh Vi thở dài rồi đứng dậy chạy đi mất.
Sau khi Linh Vi đi được vài giây thì có một người đàn ông quần áo lịch sự ngồi vào băng ghế đó, anh ta nhặt chiếc lá hình trái tim lúc nảy lên ngắm nghía và cũng bất giác mỉm cười.
Tiếp đó anh ta lại đặt bàn tay của mình lên vị trí của cô vừa ngồi, vẫn còn hơi ấm.
Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, anh ta không hiểu bầu trời xanh thẳm đó có gì mà khiến cô thích thú đến vậy, còn ngồi ở đây một lúc lâu để ngắm nhìn.
Đột nhiên, từ phía sau, có một người đàn ông bước đến đặt tay lên vai anh ta: "Thì ra là cậu ở đây sao? Tần Minh Hạo."
"Kiều Tuấn? Cậu đến đây làm gì?" Tần Minh Hạo nhíu mày, anh ghét nhất là bị phá đám, bầu không khí vốn tĩnh lặng và đẹp đẽ như vậy lại bị tên bác sĩ này làm ồn ào.
"Tôi sợ cậu ham công tiếc việc không lo ăn uống đúng giờ đúng giấc nên có lòng tốt đến tìm cậu cùng đi ăn.
Không ngờ lại bị cậu hất hủi.
Đau lòng lắm đó." Kiều Tuấn giả vờ đau lòng, khóc lóc nhưng bị Tần Minh Hạo đẩy ra một cách ghét bỏ.
"Thôi đi, dù tôi không ăn