Sáng hôm sau, lá trên cây cũng đã rụng hết, không còn nghe âm thanh xào xạc của lá cây nữa mà thay vào đó là một làn gió lạnh, chuẩn bị cho mùa đông sắp đến.
Tần Minh Hạo mở mắt, một cơn đâu từ lưng truyền đến hơi nhói khiến anh vô tình gây ra một tiếng động: "Chậc!"
Linh Vi nghe thấy động tĩnh liền bị đánh thức, cô vội vàng đứng lên đỡ anh dậy: "Anh có đau lắm không? Hay là chúng ta gọi bác sĩ?"
Tần Minh Hạo vui mừng mỉm cười: "Em lo cho anh sao?"
"Em không có đùa đâu!" Linh Vi tức giận nhưng ánh mắt nhìn anh lại hơi ươn ướt.
"Anh không sao, thuốc tê hết tác dụng nên hơi đau một chút.
Nhưng anh là đàn ông, đau một chút có đáng là gì.
Em không cần phải làm quá lên nhi vậy đâu." Tần Minh Hạo kéo cô ngồi xuống, anh ôm cô vào lòng.
"Anh đang bị thương đó!" Linh Vi muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ôm chặt lại.
"Em mà cứ giẫy giụa, sẽ động đến vết thương của anh thật đấy." Tần Minh Hạo đặt cằm lên vai cô.
Linh Vi vì lo lắng cho anh nên cũng ngồi im không dám cựa quậy: "Sao anh lại ngốc như vậy? Anh có biết là em lo lắng thế nào không? Khi đó em thật sự rất sợ, em sợ...!sẽ không gặp lại anh được nữa."
"Không phải bây giờ anh không sao rồi à? Còn vết thương của em, còn đau không?"
"Vết thương của em thì có đáng là gì.
Cơ mà anh đừng có đánh trống lảng, em đang nói anh đấy.
Sau này không được mạo hiểm như vậy nữa."
Linh Vi vừa dứt lời, Tần Minh Hạo đã gặm lấy môi cô, không gáp gáp nhưng vô cùng mạnh bạo: "Linh Vi, anh yêu em, cho dù cho anh lựa chọn ngàn lần anh cũng sẽ không thay đổi.
Anh làm sao có thể để người mình yêu bị tổn hại được chứ.
Hơn nữa, một nhát dao đổi lấy trái tim em, không phải quá hời rồi sao?"
"Trái tim em...!vốn luôn nằm ở chỗ anh mà." Linh Vi e thẹn nói.
"Hả?"
"Em...!cũng yêu anh, chúng ta..." Linh Vi còn chưa nói xong thì anh đã vui mừng nhẹ nhàng đặt môi anh lên môi cô.
"Linh Vi...!chúng ta tổ chức một hôn lễ mới đi! Một hôn lễ dành cho chúng ta, không có hận, không có ghét, càng không vì lợi ích, chỉ có tình yêu và hạnh phúc.
Được không?"
Linh Vi khẽ gật đầu đồng ý, Tần Minh Hạo liền ôm chặt lấy cô: "Cảm ơn em, cảm ơn em đã luôn yêu anh."
...
Sau khi vết thương của Tần Minh Hạo khỏi hẳn anh liền chuẩn bị cho hôn lễ của mình, lần này mọi thứ đều do đích thân anh sắp xếp.
Anh còn cùng cô đi chọn nhẫn cưới, chọn váy cưới, lần này cho dù có phải chọn đi chọn lại mấy lần, cho dù phải chờ đợi lâu đến cỡ nào anh cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần có tình yêu thì có thế nào cũng sẽ khiến bản thân vui vẻ.
...
Không lâu sau, một hôn lễ đã được diễn ra vào mùa xuân, một mùa đẹp trời và có ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Dường như hoa lá và cả ong bướm cũng cùng nhau chúc phúc cho hai nhân vật chính là Tần Minh Hạo và Đặng Linh Vi.
"Anh Tần Minh Hạo có đồng ý lấy cô Đặng Linh Vi làm vợ không? Dù..."
Còn chưa để MC nói hết thì Tần Minh Hạo đã vội lên tiếng: "Tôi đồng ý."
"À, ừ.
Vậy cô Đặng Linh Vi có..."
Linh Vi mỉm cười nhìn anh: "Tôi đồng ý."
Sự gấp gáp của cô dâu và chú rể khiến cho các vị khách mời đều bật cười, còn MC thì có chút gượng gạo, anh ta nghĩ thầm: Hai người tự nói luôn đi, còn cần tôi làm gì?
"Tiếp theo là cô dâu, chú rể trao nhẫn cho nhau."
Chiếc nhẫn lần này không phải là chọn qua loa cho có lệ mà là sự gắn kết của hai vợ chồng vì vậy cảm giác đeo vào khác hẳn với lần đầu.
Tần Minh Hạo cảm thấy nó nặng nề hay chán ghét nữa mà vô cùng vui vẻ cà trân quí chiếc nhẫn cưới này.
Tần Minh Hạo và Đặng Linh Vi cùng ngẩng đầu lên một lúc, ánh mắt họ chạm nhau, sau đó họ đã tự ý hôn nhau khi MC chưa kịp nói gì.
MC lại một lần nữa gượng gạo mỉm cười.
Còn các vị khách mời đều vỗ tai chúc phúc, trong đó có ba mẹ Tần Minh Hạo, ít ra bây giờ họ cũng không ghét cô như trước, ít ra họ biết con trai họ hạnh phúc khi ở cùng cô.
Còn Đặng gia thì không một ai đến, Đặng Tử San đang ở trong tù, Đặng phu nhân sau vụ lần đó cũng không thể thoát khỏi pháp luật.
Trong phúc chốc nhà họ Đặng đã có hai người bị kết án, khiến cho truyền thông liên tục đưa tin, Đặng thị cũng bắt đầu vì chuyện đó mà ảnh hưởng.
Chắc Đặng lão gia và con trai út của ông ta đang bận tối mặt tối mày để xử lí.
Nhưng bọn họ cũng đến thì càng tốt, vì không có bọn họ, không có nhà họ Đặng thì cô sẽ vẫn hạnh phúc bên Tần Minh Hạo.
Nhưng nói ra cũng phải cảm ơn họ, nếu không có họ cô sẽ không được làm vợ của Tần Minh Hạo, không có ngày hôm nay.
...
Phó Hải Thiên cũng được mời đến bữa tiệc cưới ngày hôm nay, chỉ là anh ta vẫn chưa hết bàng hoàng.
Không ngờ trong trong lúc anh ta bận rộn với công việc thì Tần Minh Hạo và Linh Vi đã làm lành với nhau.
Anh ta càng không ngờ sau bao nhiêu biến cố mà Linh Vi vẫn quyết định chọn Tần Minh Hạo.
"Linh Vi, chúc mừng em." Phó