Nhiệt độ cơ thể từ trên người anh truyền sang sắp làm cô nóng đến hỏng mất, bàn tay đặt trên eo ngày càng siết chặt hơn, có chút đau, không thể không nói, cô đang rất sợ hãi.“Kỷ Thừa, em không muốn như vậy, anh buông em ra.”Ngay cả giọng điệu lúc chống cự cũng nũng nịu như vậy, quá yếu ớt.Sức lực toàn thân anh đều tựa lên vai cô, từ từ hé miệng hôn làn da trần trụi bên ngoài. Hùng Dao giãy dụa kịch liệt, gần như dùng hết sức lực toàn thân đẩy anh ra.“Đừng mà!”Cổ tay cô bị nắm chặt, Kỷ Thừa kéo cô vào trong lòng, ghé vào cổ cô hôn dần lên từng li từng tí, dùng mái tóc ngắn cọ cọ cần cổ, giọng nói dễ nghe kích thích nhịp đập trái tim.“Sao lại đừng? Hùng Hùng, có phải em quên anh rồi đúng không, đã qua nhiều năm như vậy còn không chịu tha thứ cho anh sao? Lúc trước chính miệng nói tha thứ cho anh, nhưng vì sao cuối cùng lại bỏ trốn, em có biết anh đau lòng thế nào không? Anh thật sự đau lòng lắm.”Cô rướn cổ tránh né đôi môi mỏng của anh, da cổ nhồn nhột, giãy giụa đá hai chân, cất giọng nức nở.“Anh buông em ra, em không muốn, em thật sự không muốn như vậy! Chúng ta đã chia tay rồi.”Ánh sáng trong mắt anh ảm đạm đi.“Nhưng rõ ràng là cả hai chúng ta chưa một ai nói chia tay, là em tự ý rời đi, bây giờ anh đã tìm được em rồi.”“Ưm, anh đừng chạm vào em… Đừng chạm vào em được không, Kỷ Thừa.”Cô hít mũi, tiếng gào tên anh như cào xé trong tim, nũng nịu khiến người khác muốn bảo vệ, muốn đè cô xuống, muốn đâm thẳng vào trong cô.Vành mắt Hùng Dao đỏ lên, anh ngồi dậy, hôn lên khóe mắt cô, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, anh cũng khó chịu lắm.”Cô ngước khuôn mặt nhỏ mềm mại, miệng chu lên, do bị sốt nên khuôn mặt hồng hồng, vừa nhỏ vừa mềm, đôi mắt tròn trong veo như nước, oán trách nhìn anh.“Anh thì khó chịu cái gì chứ, rõ ràng là anh sai.”Anh bật cười: “Cho nên mới nói, phía dưới nhịn khó chịu lắm đấy.”Cô xấu hổ không chịu được, sau khi hiểu được ý tứ lời nói này, má đỏ bừng như bị lửa thiêu.Kỷ Thừa buông tay cô ra: “Ăn cái gì đó trước đã, nếu không sẽ không có sức đâu.”Cô cần sức làm gì chứ, cho dù có sức cũng không đánh lại được anh.Đúng lúc anh chuẩn bị rút tay ra khỏi chăn thì lại sờ thấy thứ gì đó, cẩn thận sờ lại, cảm giác không đúng lắm, kéo ra, kết quả là đồ lót hồng nhạt hình cà rốt.“A!”Hùng Dao vội vàng giật áo lót trên tay anh ôm chặt vào trong ngực, đưa lưng về phía anh: “Sao anh lại lấy đồ của em! Không được nhìn không được nhìn.”Kỷ Thừa đặt ngón tay lên miệng, buồn cười nhìn cô, dù đã quay lưng lại, nhưng dường như anh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, mái tóc xoăn nhẹ xõa trên vai, lỗ tai đỏ ửng.“Anh không thấy gì cả, đi ăn trước đã.”Cô cầm đồ lót nhanh chóng giấu xuống dưới gối, giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, cúi đầu ôm bát, không dám nhìn anh, miệng nhỏ ăn từng thìa từng thìa.“Từ từ thôi, nóng đấy.”Thấy cô không muốn nói chuyện với mình, Kỷ Thừa cũng không chạm vào con nhím nhỏ đầy gai này nữa, mắt nhìn quanh bàn trang điểm cạnh giường cô, một ít đồ trang điểm, trang sức, còn có một lọ đại bảo (*), cùng với túi chườm nóng hôm qua cho cô.(*)Đại Bảo là thương hiệu hàng đầu trong thị trường mỹ phẩm Trung Quốc.Bên cạnh có mấy chiếc kính áp tròng, một bộ kính gọng đen.Anh đứng dậy đi qua cầm lên nhìn nhìn.“Cận à? Lúc nào.”Hơn 300 độ(*), không cao lắm.(*)Bên Trung Quốc 50 độ được tính là độ mắt bình thường.“Lên... Lúc lên đại học.”“Đại học ở đâu?”“Đại học sư phạm cạnh thành phố.”Anh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Vì cố ý trốn anh à? Chạy tới học đại học cạnh thành phố? Để anh không tìm được em?”“Không, không phải.”Anh nhíu mày kiếm sắc bén xuống, đôi mắt lạnh lẽo bén nhọn như mắt chim ưng: “Vậy em nói rõ cho anh.”Hùng Dao ôm bát trốn tránh đề tài này.“Bây giờ em không muốn nói.”Anh mím môi, rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì.“Hùng Hùng, đừng rời xa anh nữa.”Anh không chịu nổi đả kích lần thứ hai.Nhưng điều kỳ lạ là, bây giờ bọn họ rõ ràng không liên quan gì tới nhau mới đúng, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại giống như đã thể hiện rõ mối quan hệ.Không