Lúc này, tim của Ân Dĩ Mặc chậm đi nửa nhịp.
Ân Dĩ Mặc vốn định đánh thức cô dậy, nhưng vẻ mặt khi ngủ của cô lại khiến anh trong chốc lát không đành lòng đánh thức.
“Ân tổng?” Lâm Hoài thấy Ân Dĩ Mặc không động đậy gì cả nửa ngày, nhịn không được đành mở miệng kêu một tiếng.
“Đừng ồn ào.
” Giọng điệu Ân Dĩ Mặc trầm thấp, pha chút thiếu kiên nhẫn.
Nghe vậy, Lâm Hoài rụt cổ lại, không dám kêu thêm tiếng nào nữa.
Rõ ràng vừa rồi người muốn đánh thức phu nhân là Ân tổng nha!
Xác định Tô Thời Sơ không bị đánh thức, Ân Dĩ Mặc hơi khom người, theo bản năng nhẹ nhàng ôm Tô Thời Sơ vào trong ngực.
Buổi sáng Tô Thời Sơ tham gia lớp kỹ năng, buổi chiều lại một mực tập thể hình, cô mệt mỏi đến ngủ thiếp đi không sao đánh thức được.
Nhưng ngược lại cô vẫn có thể thoải mái thay đổi tư thế khi trong vòng tay của Ân Dĩ Mặc.
Lúc ôm cô vào lòng, Ân Dĩ Mặc chợt nhận ra, Tô Thời Sơ đã gầy đi, hơn nữa còn gầy đi không ít.
Anh nhìn cô vài lần, phát hiện gương mặt bầu bĩnh của cô đã gầy đi, mất đi cái vẻ ngây thơ đáng yêu lúc trước, thân thể khi ôm lại càng thêm gầy gò, không còn cái vẻ mềm mại trước đây, khiến cho đôi tay của anh có chút đau nhói.
Một tia sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt của Ân Dĩ Mặc, ánh mắt anh trầm lặng.
Sau khi đặt Tô Thời Sơ lên giường, Ân Dĩ Mặc đi ra, lên giọng chất vấn Lâm Hoài:
“Trong khoảng thời gian Tô Thời Sơ luyện tập, cậu không cho cô ấy ăn cái gì à?”
Lâm Hoài: “Thật là oan uổng quá.
”
Cậu ta dù có c.
h.
ế.
t đói cũng không dám để cho Tô Thời Sơ ăn không đủ no.
“Một tuần nay, phu nhân đã ăn hết một lượt các nhà hàng chung quanh phòng tập, thậm chí có thể làm blogger ẩm thực được rồi.
”
Lâm Hoài cung kính trả lời tất thảy, ngụ ý nói cho Ân Dĩ Mặc biết.
Cô vợ cưng của ngài ngày nào cũng ăn mỗi món khác nhau, căn bản không hề tồn tại chuyện mình không cho cô ấy ăn.
Sự ngạc nhiên chợt thoáng qua đôi mắt dài và hẹp của Ân Dĩ Mặc, nhưng anh lại cảm thấy chuyện đó cũng có vẻ hợp tình hợp lý, là loại chuyện mà Tô Thời Sơ có thể làm ra.
Đôi mắt của Ân Dĩ Mặc nheo lại, khoé môi nhếch lên: “Cô ấy nhàn nhã phết nhỉ.
”
“Tình hình học tập của cô ấy gần đây như thế nào rồi?”
Nghe Ân Dĩ Mặc hỏi chuyện chính sự, Lâm Hoài lập tức thẳng lưng.
“Trong khoảng thời gian này, phu nhân học tập rất chăm chỉ, cũng rất có đầu óc kinh doanh, bài thi nào cũng đạt điểm tuyệt đối.
”
Lúc báo cáo những chuyện này, thâm tâm Lâm Hoài cũng hết mức khâm phục Tô Thời Sơ.
Không thể không nói, một số người có thiên phú thực sự khiến cho người khác phải khâm phục.
Năm đó Lâm Hoài được Ân Dĩ Mặc chiêu mộ vào, cũng phải mất đến gần một tháng mới có thể nhớ kỹ tất cả nội dung công việc cần làm.
Mà Tô Thời Sơ, dĩ nhiên giỏi hơn cậu ta rất nhiều.
“Theo thời gian, với năng lực này của phu nhân, chức vụ thư ký đối với cô ấy có lẽ sẽ là rất lãng phí tài năng.
”
Dứt lời, Lâm Hoài đưa ra đánh giá mà bản thân tâm đắc nhất.
Nghe được đánh giá như vậy, Ân Dĩ Mặc cũng không có gì là ngạc nhiên cả, đây cũng là lời khen ngợi cao nhất mà anh có thể dành cho Tô Thời Sơ sau khi đã xem xét toàn diện.
Sau này, cô có thể tự lo cho bản thân được, anh hoàn toàn có thể yên tâm.
…
Lâm Hoài đưa Tô Thời Sơ đến chỗ Ân Dĩ Mặc, không ở lại lâu, liền rời đi.
Ân Dĩ Mặc nhấc chân, chuẩn bị trở về thư phòng, bước chân lại dừng lại trước cửa phòng Tô Thời Sơ.
Trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh lúc ngủ vừa rồi của Tô Thời Sơ, cổ họng nghẹn lại mấy lần.
Không hiểu sao, anh nhẹ nhàng đặt tay lên nắm cửa, thận trọng mở ra.
Trong phòng, Tô Thời Sơ vẫn chìm trong giấc ngủ.
Ân Dĩ Mặc đút hai tay vào túi, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn người phụ nữ trên giường, nhưng anh lại không ý thức được rằng, ánh mắt của mình, lại không cách nào rời khỏi mặt cô, như thể bị ma nhập vậy.
Khuôn mặt Tô Thời Sơ dịu dàng, so với bộ dạng bình thường lúc tỉnh táo thì có hơi thiếu chút hoạt bát và vui vẻ.
Nhưng cũng nhẹ nhàng và thanh thoát hơn rất nhiều.
Yểu điệu như nàng thiếu nữ, thoăn thoắt như chú thỏ con.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thở đều đều của Tô Thời Sơ.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, Ân Dĩ Mặc vô thức nuốt nước miếng,