Giọng nói của Ân Dĩ Mặc âm u, mang theo lạnh lùng, từng câu từng chữ đ.
â.
m vào trong trái tim của Tô Thời Sơ, khiến cô không thể phản kháng.
“Tôi! ” Tô Thời Sơ giật mình, miệng há hốc, lại không nói ra lời nào.
Cô không nên đi rình mò sự riêng tư của Ân Dĩ Mặc, càng không nên trả lời điện thoại và nghe được giọng nói của cô gái kia.
Tinh tế, yếu đuối, lại làm cho người ta đau lòng…
“Không có lần sau!” Ân Dĩ Mặc nghiêm nghị nhìn Tô Thời Sơ, sắc mặt âm trầm, mỗi một chữ anh nói ra đều đặc biệt sắc bén và lạnh lùng.
Tô Thời Sơ cúi đầu, im lặng không nói gì.
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại một tiếng, sau đó trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông:
“Thanh Thanh, anh ở đây.
”
…
Tô Thời Sơ không biết mình trở về phòng ngủ bằng cách nào.
Cô ngồi trong chăn, chăn rất ấm nhưng cả người cô lại lạnh lẽo.
Cô ôm n.
g.
ự.
c thở hồng hộc, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn xông lên.
Không có tai tiếng, không có bê bối tình ái, phong độ, nam thần quốc dân!
Những lời khen ngợi của người ngoài đối với Ân Dĩ Mặc, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành chuyện cười.
Cô vốn còn tưởng rằng, Ân Dĩ Mặc có thể sẽ không thật sự coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng ít nhất cũng sẽ tôn trọng cô.
Tuy nhiên bây giờ xem ra anh cũng không khác gì với những người đàn ông đã từng trêu đùa tình cảm của cô.
Dạ dày của Tô Thời Sơ thắp chặt, mì dầu hành cô vừa ăn dường như đã biến chất.
Cô cảm thấy buồn nôn, từ trên giường lao xuống như bay, vọt vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn mửa không ngừng.
Dạ dày ngay lập tức sạch sẽ, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng.
Bởi vì nôn mửa, trong mắt cô một tràn ngập hơi nước và sương mù, nhìn không rõ mọi vật trước mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau nhói.
Cô khôn khỏi thwor dài trong lòng, cũng may cô không để ý.
Cũng may từ lúc mới bắt đầu, cô đã cho đặt sẵn cho mình một vị trí và cô cũng không ôm một tia hy vọng nào.
Tuy nhiên, động tâm là điều khó kiểm soát nhất.
Cô đã tự cảnh báo mình, không nên yêu một người đàn ông nguy hiểm như Ân Dĩ Mặc, nhưng vì lòng tốt của anh mà cô hết lần này đến lần khác trầm mê.
Tô Thời Sơ lau nước mắt trên mặt và cắn chặt răng.
Trò chơi sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, không sớm thì muộn.
Tô Thời Sơ, nhận rõ vị trí của mày, làm tốt bổn phận của mày, sau khi hoàn thành giao dịch, vỗ m.
ô.
n.
g rời đi!
Một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau.
Tô Thời Sơ nhìn chằm chằm hai con mắt sưng húp của mình rồi đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy Ân Dĩ Mặc đã ngồi ở trước bàn ăn, nhàn nhã ăn sáng, nhìn tờ báo tài chính, giống như tối hôm qua không có việc gì xảy ra.
“Chào buổi sáng, Ân tổng.
” Sắc mặt Tô Thời Sơ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần xa lạ so với trước kia.
Ân Dĩ Mặc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mím môi, xem như là đáp lại.
Đây đều là những phản ứng bình thường giống như trước kia, nhưng bây giờ trong mắt của Tô Thời Sơ, nó đã thay đổi.
Hóa ra cô chưa bao giờ được tôn trọng khi ở bên cạnh anh.
“Chiều hôm qua tôi vội vàng rời đi, còn có chút công việc chưa hoàn thành nên rôi đến công ty trước.
” Tô Thời Sơ cúi đầu, nói xong cô liền đi về phía cửa.
Cô không có tâm trạng, chứ đừng nói đến việc ăn sáng cùng Ân Dĩ Mặc.
Ngay cả việc ngồi trên cùng một bàn ăn, cô cũng cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Thời gian vẫn còn sớm, trở về ăn cơm.
” Ân Dĩ Mặc nhướng mi, sắc mặt có chút bất an.
Tô Thời Sơ mím môi nhưng không có đáp lại, vẫn tự mình mở cửa phòng khách.
“Tô Thời Sơ!” Ân Dĩ Mặc mất kiên nhẫn quát lớn, càng lúc càng khó chịu: “Cô đang giở trò gì vậy hả?”
Đêm qua, người nghe điện thoại mà không có sự cho phép của anh, chính là cô!
Người phạm sai lầm là cô, vậy tại sao cô vẫn làm như mình không sai?
Đáp lại anh là một tiếng đóng cửa cực kỳ dứt khoát.
Con ngươi của Ân Dĩ Mặc mở to, anh không dám tin nhìn vào vị trí trước cửa trống rỗng không có một bóng người
Dì Phạm bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới phu nhân vẫn luôn ngoan ngoãn lễ phép, hôm nay lại đột nhiên tỏ thái độ, không nể mặt Ân tổng.
“Ân tổng ngài đừng tức giận, có thể phu nhân hôm nay khẩu vị không tốt! ”
“Cô ta muốn tạo phản!” Ân Dĩ Mặc gầm nhẹ một tiếng, giơ tay ném cốc cà phê trong tay ra ngoài.
Ngay lập tức, chiếc cốc vỡ thành từng mảnh, chất lỏng màu nâu cũng chảy trên