Sau bàn làm việc, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, đôi mắt đen thăm thẳm, trong mắt hiện lên sự vui vẻ gần như không thể nhận ra: “Đi bệnh viện Minh Khang.
”
…
“Đã nửa tiếng rồi, bạn cô ở nước ngoài hay gì mà còn chưa chuyển tiền đến?” Dương Vĩ không kiên nhẫn rung chân, nhìn cô đầy châm chọc: “Nếu hôm nay cô không có tiền thì đến đồn cảnh sát.
”
Ngón tay Tô Thời Sơ siết chặt, sắc mặt hơi tái nhợt, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm những người khác có thể hỗ trợ khẩn cấp.
Thấy cô im lặng, Dương Vĩ nhíu mày, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười hèn mọn không rõ ý: “Tôi nghe nói cô ở bên Hoàng Lạc nhiều năm như vậy nhưng chưa từng cho anh ta chạm vào người? Tôi thấy dáng người cô cũng không tệ, nếu cô không có tiền, vậy không bằng lấy thân trả nợ?”
Nghe những lời nói vũ nhục này, Tô Thời Sơ nhíu mày: “Anh vui lòng tôn trọng một chút.
”
“Tôi sao!” Dương Vĩ hừ lạnh, không che dấu sự khinh bỉ trong mắt: “Dựa vào cô mà còn cần tôi tôn trọng sao? Ngoan ngoãn ngủ với ông đây một đêm, chuyện nợ nần xem như xóa sạch!”
Ba chục triệu đổi lấy một đêm với em gái mà Hoàng Lạc không ngủ được, Dương Vĩ cảm thấy không thiệt thòi.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lợi, anh ta điên cuồng túm chặt lấy cổ tay Tô Thời Sơ, kéo cô vào trong hẻm nhỏ…
“Đừng đụng vào tôi, tôi là vị hôn thê của Ân Dĩ Mặc , anh chọc không nổi anh ấy đâu!” Mặt Tô Thời Sơ biến đổi, bắt đầu nói bừa.
Nghe vậy, Dương Vĩ suýt nữa cười ra nước mắt: “Tô tiểu thư, có phải cô muốn tiền đến điên rồi không? Cô có biết Ân Dĩ Mặc là ai không? Mẹ cô chưa từng dạy cô nói dối cũng phải có đầu óc sao? Cô vẫn nên ngoan ngoãn! ”
Dương Vĩ còn chưa nói xong, một bóng đen đột nhiên xông vào trong hẻm, vọt thẳng tới trước mặt anh ta, dùng chân đá anh ta ra ngoài, đ.
â.
m thẳng vào bãi rác trong góc.
“Xin lỗi Tô tiểu thư, chúng tôi đến muộn.
” Lâm Hoài đứng yên tại chỗ lễ phép nói.
Tô Thời Sơ trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi cô hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Dương Vĩ đã nằm té một bên.
“Tô Thời Sơ, vừa rồi cô nói cái gì, nói lại lần nữa.
” Phía sau truyền đến giọng nói trầm lạnh của người đàn ông, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười.
Não Tô Thời Sơ nhất thời suy giảm, mất trí nhớ tạm thời.
“Tôi nói cái gì? Tôi căng thẳng quá nên quên mất rồi.
” Tô Thời Sơ sờ gáy, mở miệng nói một cách không tự nhiên, hai gò má cũng ửng đỏ lạ thường.
Thấy thế, Lâm Hoài thiện ý mở miệng nhắc nhở: “Vừa rồi cô nói với tên lưu manh kia rằng cô là vị hôn thê của Ân Dĩ Mặc.
”
Vào lúc này, Tô Thời Sơ ước gì mình có thể bóp c.
h.
ế.
t Lâm Hoài, nhưng nghĩ đến thân thủ vừa rồi của anh ta, cuối cùng vẫn nhịn.
Cô nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt như phi đao nhìn Lâm Hoài, trong nháy mắt đối mặt với ánh mắt Ân Dĩ Mặc , cô lập tức thu về, dời mắt qua chỗ khác trong vô thức.
Dưới con mắt của Ân Dĩ Mặc , không chỗ nào có thể che giấu được động tác nhỏ của cô, bởi vì quá mức vụng về mà có vẻ ngây thơ và đáng yêu, Ân Dĩ Mặc mím môi, khóe môi vô ý thức nhếch lên:
“Lên xe đi, Ân phu nhân.
”
Trên xe, Tô Thời Sơ và Ân Dĩ Mặc cùng ngồi ở hàng ghế sau xe, giữa họ để lại một khoảng trống lớn.
Tô Thời Sơ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nói một câu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Tôi là quỷ dữ à?” Ân Dĩ Mặc chú ý tới sự căng thẳng tột độ của người phụ nữ bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thảnh thơi liếc cô một cái.
“Sao có thể chứ!” Tô Thời Sơ bị dọa đến run rẩy, cố ý mạnh dạn nói lớn tiếng: “Ngài anh minh thần võ, khí phách, tôi chỉ không dám nhìn thẳng vào hào quang xuất chúng của ngài, thật sự khâm phục khí chất và dung mạo của ngài mà thôi.
”
“Ồ?” Ân Dĩ Mặc thay đổi giọng điệu, như thể anh tin điều đó: “Vậy thì cô nói đúng.
”
Tô Thời Sơ thật sự không nhịn được, trợn trắng mắt ở nơi Ân Dĩ Mặc không nhìn thấy.
“Đừng tưởng rằng quay lưng lại với tôi thì tôi không biết cô đang trợn mắt.
”
Âm thanh của người đàn ông u ám, Tô Thời Sơ giật mình, phảng phất