Vừa ra khỏi bệnh viện, Ân Dĩ Mặc vội vã bay về nước, tìm địa chỉ Ân Dĩ Yên rồi chạy thẳng đến bệnh viện Tô Thời Sơ đang ở.
Suốt quãng đường đi, đôi lông mày anh cứ nheo lại, không hề có dấu hiệu giãn ra.
Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại câu nói “Tô Thời Sơ bị sảy thai” trong điện thoại của Ân Dĩ Yên, thái dương anh cứ phập phồng, cáu kỉnh và lo lắng không thể nói lên lời nào.
Tô Thời Sơ dễ mang thai vậy sao?
Nhớ lại lần trước Tô Thời Sơ ăn hải sản đã không ngừng nôn mửa, lẽ ra anh phải ý thức được là chuyện gì đang diễn ra.
“Lái xe nhanh lên.” Đôi môi mỏng của Ân Dĩ Mặc mím lại thành một đường thẳng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cố đè nén sự sợ hãi và hối hận mà anh thậm chí còn không nhận ra.
So với cảm giác áy náy lúc nãy đối với Tống Thanh Thanh, sự quan tâm của anh dành cho Tô Thời Sơ lúc này còn chân thật hơn nhiều.
Nghe anh nói, Lâm Hoài nháy mắt với tài xế, tài xế lập tức hiểu ý và đạp mạnh chân ga.
…
Trong bệnh viện.
Tô Thời Sơ và Ân Dĩ Yên mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau, trong nhất thời, bọn họ không nói nên lời nào.
“Dĩ Yên, chị báo cho Ân tổng rồi?”
Ân Dĩ Yên nuốt nước miếng, do dự một lúc, rồi khẽ nói: “Nói… Nói rồi.
Chị thậm chí còn mắng nó không ra người trong điện thoại.”
Tô Thời Sơ có chút xấu hổ, cô nằm trên giường bệnh nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, nhất thời không biết nói gì.
“Vậy thì…” Tô Thời Sơ mấp máy môi, vừa định mở miệng, cửa phòng bệnh đã bị đá tung ra.
Ân Dĩ Mặc tao nhã và quý phái, đứng sừng sững ở cửa.
Anh mặc một bộ âu phục đen nhánh thoạt nhìn có chút nhăn nhúm, trên mi mắt hiện lên một vẻ mệt mỏi khó tả, trong ánh mắt còn có chút lo lắng.
Không ngờ Ân Dĩ Mặc lại lập tức trở về nước chỉ vì một cuộc điện thoại của Ân Dĩ Yên.
Tô Thời Sơ kinh ngạc.
Trong lòng bắt đầu trào dâng một loại cảm xúc khác, cô khẽ cụp mắt xuống.
“Quao, coi như cậu cũng là con người đấy.” Ân Dĩ Yên mở miệng mỉa mai, nhưng bởi vì chột dạ nên sự kiêu ngạo của cô dĩ nhiên không mạnh mẽ như trong cuộc điện thoại vừa rồi.
Ân Dĩ Mặc nhướng mày lên, không để ý tới Ân Dĩ Yên, ánh mắt hướng về phía Tô Thời Sơ.
Nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, trong lòng anh không khỏi cảm thấy áy náy.
“Tô Thời Sơ, cô…”
Anh muốn nói “Cô không sao chứ?”.
Nhưng mà, có ai đang nằm trên giường bệnh mà lại không sao chứ?
Trong lòng anh áp lực không nói nên lời, chỉ cảm thấy hổ thẹn với Tô Thời Sơ.
“Đã làm cho Ân tổng lo lắng rồi, tôi không bị sảy thai.” Tô Thời Sơ mở miệng trước, tuy rằng cô sợ Ân Dĩ Mặc tức giận, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp:
“Thay vì nói là tôi không sảy thai, tôi nên nói là mình căn bản không hề mang thai mới đúng.”
Sau khi câu nói được thốt ra, căn phòng chìm trong yên lặng.
Bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt Ân Dĩ Mặc đã thay đổi.
“Cô… Cô không có thai?” Giọng điệu Ân Dĩ Mặc khó khăn, tựa hồ không thể tin được những lời Tô Thời Sơ vừa mới nói.
Nghe được giọng nói của anh, trong lòng Tô Thời Sơ càng thêm lo lắng: “Ừ, tôi không có thai.”
“Vậy thì chuyện hơn hai ngày trước cô nôn mửa?”
“Bác sĩ nói đó là do chế độ ăn uống thất thường.
Ở nhà anh tôi ăn ngon đến mức cơ thể có chút bài xích.”
Lúc trước, Tô Thời Sơ sống một cuộc sống chỉ ăn đủ no thôi cũng đã rất cảm ơn trời đất rồi.
Từ khi đến nhà Ân Dĩ Mặc, mỗi ngày đều ăn rất nhiều cá và thịt, cơ thể cô nhất thời không kịp thích ứng.
Hơn nữa lúc đó là do cuộc điện thoại kia khiến cho thân thể cô không khỏe mới dẫn đến nôn mửa.
Tất nhiên, cô sẽ không tự nhiên đi nói cho Ân Dĩ Mặc biết những chuyện này.
“Lợn rừng không ăn được cám mịn!” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, châm chọc một tiếng, trái tim vốn lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng.
May mắn quá, cô ấy không sao.
Vốn tưởng rằng Ân Dĩ Mặc sẽ nổi giận vì tin tức mang thai giả, nhưng cuối cùng cũng chỉ đáp lại một câu châm chọc đơn giản, Tô Thời Sơ có chút ngạc nhiên.
“Anh không tức giận sao?”
Ân Dĩ Mặc mím môi, một chút lo lắng cuối cùng trong mắt anh cũng tan biến: “Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”
Ân Dĩ Yên ở một bên chứng kiến tất cả, nhíu mày thở dài một tiếng: “Dĩ Mặc, cậu có thể quan tâm nhiều hơn đến Thời Sơ không? Tốt xấu gì em ấy cũng là vợ của cậu, em ấy không ăn được hải sản,